NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 283

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc chìm trong bóng tối khiến Lương Tiểu Ý không nhìn rõ được vẻ mặt của anh lúc này.

Cô cũng không muốn nhìn… Trên khuôn mặt anh ngoài sự hận thù cùng với lạnh lùng ra thì sẽ còn lại gì nữa chứ?

Qua một hồi lâu, trong căn phòng ngủ im lặng mới lại vang lên giọng nói của anh, “Em khóc đủ chưa?”

Lương Tiểu Ý vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh tâm trạng kích động ngay lập tức giống như bị dội xuống một thau nước lạnh, nắm tay siết chặt lại rồi buông ra, cô nhấc tay lên gạt mạnh những giọt nước mắt trên mặt… Là cô ngây thơ!

Sao cô có thể mơ mộng người đàn ông máu lạnh trước mặt sẽ bởi một phen oán trách của mình mà dao động chứ?

Là do cô ngốc!

Lương Tiểu Ý chậm rãi ổn định lại cảm xúc kích động này của mình, lúc trước còn không cảm thấy gì, đợi đến sau khi bình tĩnh lại mới thấy đầu óc choáng váng khó chịu. Cô dường như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt phúng phinh toát ra vẻ căng thẳng… Cô không thể ngất được!

Tô Lương Mặc nheo mắt lại nhìn người con gái trước mặt, anh nhìn cô ương bướng ngoảnh đầu sang một bên, cố chấp kìm nén những giọt nước mắt, bướng bỉnh cố gắng khống chế bờ vai run rẩy.

Đôi môi mỏng đóng rồi lại mở, giọng nói lạnh lùng trào ra khỏi đó: “Nói đủ rồi, khóc cũng đủ rồi thì quay trở về giường đi”

Lương Tiểu Ý ngẩng phắt đầu dậy rồi nhìn anh một cách đầy khó hiểu.

Trong căn phòng u ám này cô vẫn không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh. Chỉ có thể dựa vào giọng nói mà phán đoán tâm trạng anh lúc này.

Giọng nói ấy lúc này rất nhẹ, rất bình tĩnh, không có chút rung động nào, “Sự kiên nhãn của anh không còn nhiều đâu.

Lương Tiểu Ý, cô tự mình quay lại giường hay để tôi “giúp” cô?”

Sắc mặt Lương Tiểu Ý lập tức tái nhợt, khẽ cắn môi, cô nghĩ nếu cô đấu tranh với Tô Lương Mặc người đàn ông lạnh lùng này không các gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá…

Lương Tiểu Ý khuất phục trước dâm uy của anh, không cam tâm bò lên giường.

Sau khi quay trở về giường, cảm giác choáng váng lúc trước cũng đỡ hơn một chút…

Tiếp đó, cô thấy Tô Lương Mặc nhấc điện thoại bàn trong phòng lên gọi xuống dưới lầu. Điện thoại này liên kết với điện thoại dưới lầu nên anh chỉ cần gọi xuống dưới lầu là thím Trương có thể nhận được.

“Thím Trương, thím lên tầng hai một chút”

Lương Tiểu Ý nghi ngờ nhưng cũng không nhiều lời.

Thím Trương nhanh chóng đi lên, “Cậu Tô, cậu tìm tôi ạ?”

Tô Lương Mặc cũng không đáp lại, ngón tay thon dài chỉ vào Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường: “Về sau không được để cô ấy tùy tiện gặp Ôn Tình Noãn”

Lương Tiểu Ý chợt trợn to hai mắt, Tô Lương Mặc trách cô vì việc Ôn Tình Noãn đến gặp cô?

Bộp!

Trái tim cô bỗng đau đớn vô cùng.

Lương Tiểu Ý đang chuẩn bị phản bác lại anh: “Sao nào?

Anh Tô đang xót..” Ôn Tình Noãn bị tôi đánh sao?

Thím Trương tỏ vẻ hiếu rõ cắt ngang lời Lương Tiểu Ý: “Cậu Tô yên tâm, về sau thím Trương tôi sẽ trông nhà thật tốt, không để loại phụ nữ tùy tiện vào nhà bắt nạt cô chủ”

Lương Tiểu Ý nghe vậy, “phụt” một tiếng bật cười, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Ha ha ha..” buồn cười chết cô mất, “Thím Trương, anh Tô không có ý đó. Anh ấy mà, đang lo lắng tôi mà gặp được Ôn Tình Noãn thì sẽ bắt nạt cô ấy”

Bình luận

Truyện đang đọc