NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 390

“Ha” Hứa Thần Nhất cười, ánh mắt vô cùng chế giễu: “Thời đại của ông nội đã qua từ lâu rồi. Ông ấy vẫn sống trong thế giới của ông ấy à, quá mơ mộng rồi: Lục Trầm cũng đứng lên theo: “Thần Nhất, sao phải nói rõ ràng như thế là gì? Nhà họ Tô phân thành hai phe đen trắng, từ khi Lương Mặc lên tiếp quyền, đã âm thầm nuốt trọn rồi”

Lục Trầm còn to gan võ võ bụng Tô Lương Mặc: “Lương Mặc là người ăn nhiều… Vì giữ thể diện cho ông nội, cậu ấy lại tình nguyện bụng đói đây này”

“Đừng đùa nữa” Bấy giờ Tô Lương Mặc mới lãnh đạm nói: “Hay là buổi tối cùng đến đi?”

“Được, đương nhiên rồi” Lục Trầm nhanh chóng nói: “Đã lâu lắm rồi tớ không nhìn thấy thanh bảo kiếm chưa già của ông nội Tô rồi”

Hứa Thần Nhất cũng hùa theo: “Bố cậu tôn trọng ông nội Tô lắm đấy. Nếu như để ông ấy biết con trai bảo bối của mình dám nói về ông nội Tô như thế, chỉ sợ ông ấy sẽ đánh gãy cái chân chó của cậu mất”

“Được rồi!” Tô Lương Mặc quát lớn một tiếng, hai người đang cãi nhau kia cuối cùng cũng dừng lại.

Nói thì dễ, nhưng buổi tối đến lúc thực sự đi gặp ông nội Tô, ba người họ không hề thoải mái như những gì họ nói. Ông nội Tô này, không phải là bóng đèn mờ đâu.

Nhà họ Tô đã truyền mấy đời rồi. Rốt cuộc thì đã truyền mấy đời, chỉ có nhân vật cốt cán trong nhà họ Tô biết rõ. Chỉ có một điều, Vân Môn của nhà họ Tô, đã được truyền lại rất lâu rồi.

Bóng chiều ngả về tây.

Vườn nhà họ Tô, ba chiếc xe hào nhoáng nối tiếp nhau đi vào.

Diện tích khu vườn này rất lớn, mang kiến trúc cổ xưa, rất có phong cách nhà cao cửa rộng ngày xưa.

Trong vườn có một rừng cây lớn, có một hồ hoa sen rộng, hòn non bộ quý hiếm, từng dãy hành lang dài sâu hun hút. Ba người xuống xe thì đã thấy quản gia tóc bạc mặc đồ thời nhà Đường dẫn theo hai người hầu khác, cung kính đứng chờ ở bên ngoài.

“Đại thiếu gia, cậu về rồi. Lão gia đang chờ cậu ở vườn sau” Quản gia tiến lên một bước nói, nhận áo khoác ngoài của Tô Lương Mặc đưa cho người hầu phía sau.

“Tôi biết rồi, chú Phùng” Dọc đường, khuôn mặt Tô Lương Mặc không cảm xúc.

“Cậu Lục và cậu Hứa cũng đến rồi” Quản gia chú Phùng nói, chú bước lên phía trước, nhận áo khóa ngoài của Lục Trầm và Hứa Thần Nhất. Lục Trầm cười đùa nói: “Cháu nào dám làm phiền chú Phùng phục vụ tiểu tử cháu chứ” Sau đó anh ta vẫy tay với một người hầu phía sau: “Nào đến đây, giúp thiếu gia tôi giữ cái áo này nhé”

Anh tiện tay lấy áo khoác của Hứa Thần Nhất, tất cả đều đưa cho người hầu phía sau.

Chú Phùng cười ha ha, cũng không ngăn anh ta lại.

“Hai vị thiếu gia, xin mời đi theo chú Phùng tôi về vườn Tung Chính chờ” Chú Phùng chặn Lục Trầm và Hứa Thần Nhất lại: “Lão gia chỉ muốn gặp một mình đại thiếu gia thôi”

Lục Trầm bĩu môi, trả lời: “Không cần chú Phùng dẫn đường đâu, chúng cháu biết đường đi rồi” Nói xong, anh ta cùng Hứa Thần Nhất chạy về phía vườn Tung Chính.

Hai người họ chạy đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chú Phùng nữa, Lục Trầm mới kéo Hứa Thần Nhát lại nói: “Mỗi lần đến nhà họ Tô, tớ đều có cảm giác như xuyên qua thời gian, quay trở về thời xưa vậy”

Hứa Thần Nhất cười bất đắc dĩ, đúng thế, mặc dù anh ta sống ở biệt thự nhà họ Hứa cũng vô cùng cổ xưa, nhưng mỗi lần đến biệt thự nhà họ Tô, anh ta đều có cảm giác xuyên qua thời gian trở về thời xa xưa.

Vườn sau.

Tô Lương Mặc bước đi trên con đường quen thuộc, đi qua vườn hoa, đi qua hành lang, ở vườn sau, anh nhìn thấy bóng dáng ông nội Tô đã lâu không gặp.

“Ông nội” Người đàn ông cao lớn đứng thẳng trước mặt người ông tóc bạc, sắc mặt hồng hào. Ông ta ngồi trên cái ghế gỗ, trên tay cầm một quyển sách cổ, ông đọc vô cùng chăm chú. Tô Lương Mặc gọi ông, nhưng dường như ông không hề nghe thấy, không để ý đến anh. Một lúc lâu sau…

Ông đặt quyển sách trong tay xuống, bấy giờ ông mới nhìn thẳng vào người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh, mặc dù tuổi ông đã cao nhưng khí thế của ông vẫn vô cùng mạnh mẽ, ông đứng dậy, uy phong của ông che phủ quanh đỉnh đầu Tô Lương Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc