NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

Tạ Kiều hơi được an ủi một tí.

Thỏ tai cụp bé bỏng lách mình vào chăn, thề thề thốt thốt: "Đợi chân em khỏi rồi em chắc chắn sẽ tập thể dục." Chẳng qua mấy ngày này cậu bị thương thôi.

Nhưng cậu không ngờ ngày khỏi chân lại đến nhanh đến thế.

[chúc mừng bạn đời của bạn khôi phục toàn bộ điểm thể chất]

[đã sáng bảnh mắt, mà cậu ấy vẫn ngủ trên giường]

[có lẽ bạn nên mua cho cậu ấy dụng cụ tập thể dục chẳng hạn? Ưu đãi mùa thu không thể bỏ lỡ, vì một mùa thu khỏe mạnh, hãy đến cửa hàng sắm đồ cho bạn đời của bạn!]

Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp ngủ nướng không chịu dậy, mở cửa hàng, chọn mua máy chạy bộ.

---- bạn xác nhận trả 30 000 đồng vàng mua máy chạy bộ chứ?

Cự xà chọn xác nhận.

Trong màn hình, Tạ Kiều nằm trên giường đến tận một giờ chiều mới chịu tỉnh giấc, dụi mắt một cái bước xuống giường.

Hồn ma dọn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, thấy vậy bèn đưa cho cậu một chiếc bánh nhân dâu.

"Cảm ơn Shaun."

Cậu nói với hồn ma đang cầm giẻ lau kính, hồn ma ngại ngùng lay lay chiếc giẻ, đáp lí nhí: "Đây là việc tôi phải làm."

"Vẫn phải cảm ơn ông."

Tạ Kiều chân thành nói.

Hồn ma thoáng sáng lên mờ ảo, ngượng ngùng mỉm cười, đoạn tiếp tục lau kính, nhiệt tình không gián đoạn, hình như còn cố gắng dùng nhiều sức hơn.

Sau khi ngồi bàn ăn xong chiếc bánh dâu, Tạ Kiều đang định tiến vào phòng làm việc, thì chợt dừng bước lúc ngang qua phòng khách.

Sao lại có thêm một chiếc... máy chạy bộ rồi?

Tạ Kiều định hỏi thì bỗng nhớ lại lời hứa sẽ rèn luyện mà chính mình thốt lên lần trước, đành nuốt ngược trở vào: "Để ngày mai hẵng tập thể dục nhé."

Cậu so so đỉnh đầu mình: "Anh nhìn em này Ngu tiên sinh, em chỉ là cao thêm 2cm thôi mà."

Cậu nhấn mạnh vế sau một cách rất là cố gắng.

Bên ngoài điện thoại, cự xà nhìn chàng trai trẻ gầy còm, lại nhớ đến nguyên hình thỏ tai cụp tròn trùng trục, mặt không đổi sắc bật máy chạy bộ.

Píp một tiếng----

Bảng điều khiển của máy chạy bộ sáng lên.

Tạ Kiều bỗng hối hận vì tự dưng lại hứa sẽ tập thể dục.

Cậu chỉ đành thay quần áo thể thao, khởi động một cách rất chi là trang trọng, rồi chọn tốc độ chậm thấp, bắt đầu... đi bộ.

Khi cậu đi xong mười phút, chuẩn bị tắt máy đến nơi, thì chợt nghe tiếng Ngu tiên sinh lạnh lùng ra lệnh: "Một tiếng."

Tạ Kiều: ??!!

Và thế là sau đó, chàng trai trẻ cao gầy chậm rãi co thành một con thỏ tai cụp bông mềm, uể oải nhảy trên máy chạy bộ.

Khi chỉ còn năm phút là hết giờ, Tạ Kiều hết hơi, quả cầu lông trắng bóc ngã phịch, nằm mềm rũ trên máy chạy bộ.

Nhưng bánh xích vẫn đang chuyển động, cậu bị đùn lên đầu bánh xích, trán đập cốp vào cột máy.

Cậu ngơ ngác bò dậy, sờ sờ phần trán bị va đau của mình, rồi tức giận vỗ máy chạy bộ một cái.

"Là em tự va vào."

Ngu Hàn Sinh bình thản nhìn Tạ Kiều ăn vạ trong điện thoại.

Nhưng vành mắt bé thỏ lại từ từ biến đỏ, thấy nước mắt chỉ trực trào ra, cự xà hơi khựng lại, rồi lạnh lùng nói: "Máy hư."

Hắn bấm hủy máy chạy bộ trên màn hình, mua một chiếc mới.

Tạ Kiều nuốt nước mắt, bắt đầu thấy ngượng ngùng, tự mình kiểm điểm: "Thể lực em kém quá."

Trước kia cậu toàn ngồi lì trong nhà, rất hiếm khi vác mặt ra ngoài, hồi đi học thì toàn mấp mé điểm đạt của môn thể dục, mà được số điểm 'mấp mé' này cũng là do cậu luôn được điểm xuất sắc trong phần thi nhảy xa.

Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp cúi đầu ủ rũ, mím chặt môi: "Tôi khỏe là được."

Tạ Kiều- chuyên gia đọc truyện tranh đam mỹ- lập tức đi chệch hướng, mở miệng không buồn suy nghĩ: "Ý anh là ở trên giường á?"

Và thế là, Ngu tiên sinh không trả lời cậu nữa.

Cậu nghĩ kỹ hơn một chút, đối với một người 'chuẩn men' nghiêm túc như Ngu tiên sinh, về sau cậu nên bơn bớt kiểu nói giỡn như vậy thì hơn.

Cậu không biết, cự xà xưa nay lạnh nhạt lại chỉ cầm điện thoại, gò má lặng lẽ ửng hồng.

*

Mèo mun mặt sẹo bắt đầu cư trú tại tiệm sửa điện thoại, vì không thừa phòng nên nó chỉ được ngủ bên trong kho chứa rộng năm mét vuông.

Hạ Giản lấy làm ngạc nhiên vì Ngu Hàn Sinh mà cũng có bạn bè từ xa tới, mà tên còn là lạ, nhưng cậu ta vẫn dọn dẹp kho chứa đồ, trải đệm cho mèo mun: "Khổ cho anh rồi."

Người đàn ông cao gần mét chín khoát tay đầy phóng khoáng: "Thế là đủ rồi."

Hắn ta không quan tâm điều kiện vật chất, chỉ nôn nóng được đến phòng kinh doanh mở rộng lực lượng, hắn ta đợi Hạ Giản rời đi, biến trở lại nguyên hình.

Một con mèo mun khỏe mạnh đô con kêu meo một tiếng, nằm ngủ lấy sức trên giường hồi lâu, sau đó ra khỏi phòng, đi kết bạn với bầy mèo con ở công trường.

Đám mèo đội mũ bảo hộ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ thấy bậc chú bác mèo mun mở miệng: "Đừng đi nữa, mấy đứa cũng nào biết xây nhà, hồi xưa từng bắt chuột rồi chứ?"

"Giữ vai trò nền tảng của đế quốc, chúng ta nhất định phải thể hiện năng lực của mình, cá vảy vàng nào phải vật trong ao, thuận gió thuận mây khắc hóa rồng..." Mèo mun nhớ lại tiểu thuyết mạng nam sinh từng đọc.

Lý Trạch vất vả cả đêm, khi ôm cặp mắt gấu trúc ra khỏi phòng, thấy đám mèo con không đến công trường như thường lệ, mà lại theo mèo mun xông pha chốn kinh doanh.

Bầy mèo đứng xếp hàng ngay ngắn, trả tiền xu để lên xe buýt đến Lâm Uyển dưới sự hướng dẫn của mèo chú cầm đầu.

Chúng mèo lần lượt thả tiền xu, chọc cho tài xế cũng phải bật cười: "Thời buổi này mèo còn biết đi xe buýt."

Hành khách xung quanh đều cảm thấy đáng yêu, ai nấy đều nhao nhao lấy di động chụp ảnh quay phim.

Bầy mèo xuống xe ở trạm Lâm uyển, mèo mun cầm điện thoại treo trên cổ, mở bản đồ, tìm vị trí phòng kinh doanh của công ty họ Ngu.

Phòng kinh doanh Quảng Nguyên vây chật kín những người là người, đủ mọi lứa tuổi từ già đến trẻ, cầm brochure hỏi thêm thông tin từ nhân viên tiếp thị.

Trong khi đó phòng kinh doanh của bất động sản họ Ngu lại vô cùng hoang vắng, dù nhân viên đã miệt mài ra đường phát brochure, nhưng cũng rất hiếm có người dừng chân ghé lại, có thể nói hầu như chẳng phát được tờ nào.

Phương Băng là trưởng phòng kinh doanh, hôm qua nghe anh Lý- trưởng phòng nghiên cứu nhắn có người mới tới, nhưng đến hôm nay lại chẳng thấy người mới đâu, mà chỉ có một con mèo mun với bộ lông suôn mượt cầm đầu một đám mèo nhơ nhỡ.

Đám mèo vây quanh Phương Băng, xin brochure trong tay cô, cô bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, phát cho mỗi con mèo một tờ, rồi lại tiếp tục gọi điện lôi kéo khách hàng.

Nhưng cô không ngờ, đám mèo ngậm brochure, bắt đầu đi phát cho người đi đường ngoài cổng trụ sở của công ty đối thủ.

Đám mèo con đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, người đi đường cầm brochure xong đều ngồi xuống vuốt ve chúng nó, đám mèo cũng díp mắt mặc cho họ vuốt ve, ngay cả mèo mun thoạt trông rất hung dữ mà cũng ngoan ngoãn vô cùng.

Không phải đợi bao lâu, phòng kinh doanh công ty họ Ngu đã được chào đón không ít vị khách tò mò bước đến, còn có một người dùng weibo yêu động vật đăng video về bầy mèo lên mạng, chẳng mấy chốc đã ngồi chễm chệ trên hotsearch.

[thăn nõn bò xào ớt] á á á á cưng vãi, giờ buôn bán bất động sản cũng thuê cả mèo con luôn ư!

[thịt hấp] còn là nhà ở Biên thành nữa ấy, mười lăm nghìn một căn là rẻ lắm rồi, chẳng qua là vị trí không tiện lắm, hệ thống cơ sở với phương tiện xung quanh chưa hoàn thiện, có mỗi một trường tiểu học

[cơm chiên trứng] không ai lo sương xám tràn vào nước mình à, lúc đấy sẽ là thời kỳ phát triển đỉnh cao của Biên thành nhỉ? Vị trí là phụ thôi, nếu không hạn chế số lượng mua là tôi cũng đầu tư một căn rồi đấy

Weibo không khác nào quảng cáo miễn phí, mọi người phát tán thông tin cho bạn bè, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, phòng kinh doanh của công ty họ Ngu đã bán được một trăm căn hộ, Phương Băng sung sướng đến mức phải đi mua ngay cho đám mèo một đứa một hộp cá.

*

Tạ Kiều trong điện thoại đang nhét mứt quýt, bình nước, và bánh mì sấy khô vào ba lô.

Cậu xốc quai đeo, đèn pin buộc lên mũ lần trước đã vỡ khi chiến đấu, nhưng cậu lại được Ngu tiên sinh mua cho một chiếc mũ thợ mỏ mới.

Cậu đội mũ thợ mỏ sáng đèn, mặc trang phục bảo hộ dày cộp, đoạn chào tạm biệt mọi người: "Tôi phải ra ngoài thám hiểm đây, có khi phải mấy ngày mới về được, thời gian này nhờ Shaun chăm sóc nhà cửa một chút nhé."

Ni Ni cọ ống quần cậu đầy lưu luyến: "Bên ngoài nguy hiểm lắm."

"Anh không sợ."

Tạ Kiều nắm chặt chiếc dao găm mới, cậu phải đi thu tập nhiều sinh vật hơn nữa, thì mới có thể mượn sức mạnh của sách sưu tầm để thoát khỏi chốn này.

Bây giờ sách sưu tầm quá yếu, rất lo bị Hội nghiên cứu phát hiện ra nên bình thường còn chẳng dám nói chuyện với cậu, mà chỉ tiếp tục giả bộ làm một quyển sổ chăn nuôi.

"Hôm nay Tạ Kiều thật dũng cảm."

Ni Ni cổ vũ, ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Hồn ma cũng nhìn sang bằng cặp mắt kính nể.

"Anh vẫn luôn rất dũng cảm."

Tạ Kiều nói không chớp mắt.

Thế rồi thỏ tai cụp dũng cảm tạm biệt mọi người, xoay mình bước vào bóng tối, đi chưa được mấy bước chân đã mềm rũ ra, lúc muốn quay đầu thì lại thấy cánh cửa đã bị Ni Ni cố sức mình đóng chặt.

Tạ Kiều: ... cũng không cần nhanh vậy đâu mà

Cuối cùng cậu đành chọn ra ngoài thám hiểm thay vì về gõ cửa.

Bên ngoài là một thế giới yên lặng, yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cậu.

Đèn trên mũ thở mỏ rất sáng khi ở trong phòng, nhưng ra ngoài rồi lại chỉ chiếu được xung quanh cậu mấy mét.

Mặt đất tan hoang tột cùng, gồ ghề lồi lõm, không có sự sống, chỉ có cát sỏi và những phiến đá hình thù quái dị, và bóng tối nuốt trọn mọi thứ.

Như một thế giới đã chết.

Tạ Kiều xách kiếm một mình dấn thân, lòng lo sợ vô cùng, cậu nhỏ tiếng nói chuyện với Ngu tiên sinh, làm nguôi đi tâm trạng căng thẳng của mình.

[bạn đời của bạn ra khỏi trại chăn nuôi]

[cậu ấy tiến vào khu vực ngoài trời]

[cậu ấy được thay trang bị mới nên rất là hào hứng, líu ríu không ngừng, bạn có thể mua thêm trang bị ở cửa hàng, có khi cậu ấy sẽ mừng hơn nữa đấy]

Ngu Hàn Sinh nhếch môi, là sợ mới đúng.

Thỏ tai cụp cố giả vờ bình tĩnh bỗng khựng lại: "Ngu tiên sinh, anh nhìn kìa, ở đây có tảng đá có hình dạng giống anh lắm ấy."

Cậu chỉ khối đá trước mặt, khối đá có hình thon dài mà xiên xiên xẹo xẹo, nhìn từ xa trông rất giống một con rắn.

Cự xà lập tức lạnh mặt: "Tôi có chín đầu."

Tạ Kiều định nói không phải đứt mất tám rồi sao, nhưng cậu nhạy bén nhận ra giọng Ngu tiên sinh lạnh hơn bình thường, nhỡ mà nói câu vừa rồi thì chắc chắn Ngu tiên sinh sẽ giận.

Cái loại giận mà không dỗ nổi luôn ấy.

Cậu liền ngậm miệng, đổi chủ đề: "Ngu tiên sinh, anh đang làm gì thế?"

"Làm việc."

Ngu Hàn Sinh đặt điện thoại trước bàn, vừa xem số liệu tiêu thụ vừa trò chuyện với người bạn đời nhát gan của mình.

Tạ Kiều không nghĩ Ngu tiên sinh đang làm việc, ngại ngùng nói: "Hình như hôm nay em nhiều chuyện quá, có làm phiền anh lắm không ạ?"

Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh nhấc mắt, nốt ruồi son thoáng lóe lên theo ánh sáng hắt vào từ cửa chớp, hắn bình thản nói: "Quen rồi."

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng rất tò mò về công việc của Ngu tiên sinh, đúng lúc cậu định hỏi han thêm thì chợt nghe có tiếng nước chảy rì rào.

Cậu tức thì cảnh giác, chỉnh đèn tối hơn một chút, hít một hơi thật sâu, đoạn rón rén lần theo tiếng động.

Cậu đi được mấy bước, thì thấy một chiếc hồ im lặng một cách đáng sợ, ngay cả nước hồ cũng có màu đen, mặt hồ chớm màu đỏ gỉ sét, trong hồ có một người phụ nữ đang tắm.

Chỉ thấy được sườn mặt của nàng, nhưng khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả được vẻ đẹp ấy, mái tóc đen óng mượt ướt nhẹp phủ lên bờ vai trắng nõn, cặp mắt mèo lẳng lơ, và một đôi cánh nhỏ tinh tế.

"Đẹp quá."

Tạ Kiều bật thốt.

[bạn đời của bạn phát hiện ra hồ nước]

[cảnh báo! Trong hồ có một con succubus!]

[ả đã nhìn thấy bạn đời của bạn, tuy nhiên chưa tiến vào trạng thái tấn công]

Ngu Hàn Sinh nghe thấy lời khen của Tạ Kiều dành cho succubbus, giọng ngày càng lạnh lẽo: "Em nghĩ rằng loài sinh vật cấp thấp đó, đẹp?" Hắn lại chỉ thấy giống hòn đá cản đường.

Đúng là đẹp thật mà.

Nhưng Tạ Kiều cảm nhận được cơn giận của Ngu tiên sinh, chỉ đành nhỏ giọng, nói trái lương tâm: "Nhìn kỹ lại thì, cũng bình bình không có gì mới lạ."

Nhờ thế mà Ngu tiên sinh không so đo với cậu nữa, nhưng Tạ Kiều còn chưa kịp yên lòng, người trong hồ đã như nghe thấy lời cậu nói, phẫn nộ vọt ra, rút cánh trên vai, hóa thành mũi tên nhọn hoắt.

Hướng thẳng về phía Tạ Kiều----

Bình luận

Truyện đang đọc