NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

Mặc dù không biết vì sao Ngu tiên sinh lại hỏi như vậy, nhưng Tạ Kiều vẫn trả lời không hề nghĩ ngợi: "Dĩ nhiên em cũng thích Ngu tiên sinh rồi."

Bát cơm nóng hổi đối diện bỗng dưng biến mất, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong ngẩng đầu, Tạ Kiều tức thì sợ ngây người.

Không biết từ khi nào trong phòng khách đã mọc thêm một chiếc ghế sofa đầy quà cáp, cậu đứng dậy đến trước núi quà.

Có quần yếm bò màu xanh nhạt, có rất nhiều túi quà vặt mà cậu thích, còn có cả máy chơi game cảm ứng chuyển động cơ thể kiểu mới.

"Ngu tiên sinh, anh đang... phát lương sao?" Chàng trai thỏ tai cụp nhìn quà mà ngơ ngác, mặt đần thối cả ra, "Nhưng cũng không cần mua cho em nhiều đồ vậy đâu."

Cậu chỉ nói thích Ngu tiên sinh dưới danh nghĩa bạn bè mà.

Thỏ tai cụp mới đây thôi còn đang sợ hãi bị ăn thịt, nay đã không khỏi lo lắng thay cho rắn chín đầu, một anh rắn đơn thuần như vậy, nhỡ bị người ta lừa hết tiền thì phải làm sao.

Cậu đang lo lắng thì Ngu Hàn Sinh lạnh lùng lên tiếng: "Không thích thì vứt đi."

Tạ Kiều đành phải nói: "... thích cực."

Cậu thu dọn đống quà, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới lựa lời khuyên nhủ: "Ngu tiên sinh, anh không nên tin tưởng người khác quá, cũng đừng đối xử quá tốt với mọi người."

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm cậu bạn đời đang ghen của mình, nét mặt lạnh lùng trở nên dịu đi trong chốc lát, âm cuối khẽ ngân cao: "Biết rồi."

Lúc này Tạ Kiều mới an tâm, vui vẻ chơi trong phòng khách, vừa ăn quà vặt vừa nghịch máy chơi game.

Mà cự xà nhìn tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn lại hai trăm tệ, tận mười hai ngày nữa mới đến ngày nhận lương tháng tới.

*

Tối nay chiếu giải vô địch quốc gia Ý, Hạ Giản dời ti vi trong tiệm ra ngoài sân, Lý Trạch, mèo mun và cậu ta gọi mấy phần tôm hùm đất về xem truyền hình trực tiếp.

Tôm hùm đất vừa tới chưa được bao lâu, thì Hạ Giản nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngu Hàn Sinh từ công ty trở về, hắn bước ra từ bóng tối thăm thẳm, khí chất của hắn khó dùng lời tả hết, chỉ biết hoàn toàn khác biệt với mặt sân cũ kỹ tại nơi này.

Chẳng qua tay hắn bưng một suất mì tôm, thậm chí còn chẳng phải loại mì hộp bốn tệ, mà là loại hai tệ rưỡi đựng trong bát nhựa dởm dập nylon bên trên, vẫn vương mùi lửa khói.

"Hết tiền hả sếp?"

Lý Trạch rất nhạy cảm đối với sự thay đổi của Ngu Hàn Sinh, Ngu Hàn Sinh trước đây toàn ăn khuya bằng mì bò, rõ ràng hôm nay đã xuống cấp rõ rệt.

Ngu Hàn Sinh "Ừ" một tiếng.

Hạ Giản: ???!!

Bây giờ bọn họ mở công ty, tiền lương một tháng của Ngu Hàn Sinh cũng phải được năm chục nghìn tệ, trong khi bình thường không thấy Ngu Hàn Sinh sắm đồ gì cho mình, chi phí ăn mặc đều đều do Lý Trạch xì tiền, thế mà lại hết tiền nhanh đến thế.

Cậu ta cực kỳ muốn biết tiền của Ngu Hàn Sinh đã đổ vào đâu.

Vấn đề này Lý Trạch có quyền lên tiếng, cậu ta không khỏi cảm khái yêu đương trên mạng thật là đốt cmn tiền, ngay cả rắn chín đầu hung tàn dữ dội cũng nghèo đến mức phải ăn mì gói.

Mèo mun vội vã dâng phần tôm hùm đất lên cho Ngu Hàn Sinh: "Mời sếp nếm thử, tôi vừa mới mở thôi, ngửi mùi không cũng no rồi."

Lý Trạch lắc đầu: ... nịnh nọt ghê quá

Hạ Giản định nói không cần đưa hết vậy đâu, không ngờ ngay sau đó Lý Trạch cũng cống luôn phần của mình cho Ngu Hàn Sinh.

Hạ Giản: ...

Cậu ta nghĩ có lẽ Ngu Hàn Sinh sẽ thấy ngại ngùng, ai biết Ngu Hàn Sinh lại nhận lấy như lẽ dĩ nhiên, cậu ta đành thở dài, chia sẻ phần ăn của mình với đám Lý Trạch.

Chúng mèo trèo lên ngọn cây quýt, ôm cành cây lắc lắc lư lư, chớp mắt đã lắc ra được quýt rụng đầy sân, đoạn chúng nhao nhao ngoạm quýt đến bên Ngu Hàn Sinh như dâng báu vật.

Còn có chú mèo xù lông đặc biệt thông minh, biết dùng móng vuốt bóc vỏ quýt.

Nhiễm Chu một mình một nhịp sống vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, cậu ta nghĩ bụng rốt cuộc đây là thế lực đen tối gì, mà ngay cả mèo con cũng phải khuất phục trước dâm uy của rắn chín đầu.

Cậu ta cảm thấy gánh nặng trên vai ngày càng to lớn.

*

Hai tháng kế tiếp, phòng kinh doanh của bất động sản họ Ngu đã hoàn thành toàn bộ chỉ tiêu bán ra, giá nhà đặt trước được ưu đãi hơn giá thị trường đôi chút, vậy mà vẫn lãi tận bốn tỉ.

Tỷ suất lợi nhuận của bất động sản không cao, sau khi bàn giao căn hộ, trừ đi chi phí vốn quy hoạch và chi phí quản lý thì lợi nhuận ròng còn lại khoảng ba trăm triệu, tỷ suất lợi nhuận chỉ đạt chừng 7.4%.

Hiện tại cách ngày bàn giao nhà còn khoảng gần một năm, vốn lưu động bốn tỉ là một số tiền khả quan không thể nghi ngờ, đủ để chi trả việc thiết lập robot gia dụng.

Phương Băng phát hoa đỏ nhỏ tượng trưng cho nhân viên ưu tú cho bầy mèo, đeo lên cổ chúng.

Bất động sản Quảng Nguyên chưa bán được hết nửa chỉ tiêu, nhân viên phòng kinh doanh bên họ Ngu hiển nhiên vô cùng hãnh diện.

Mèo mun đeo hoa đỏ ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuần tra khu bán hàng sắp đóng, bỗng, một người đàn ông đột ngột bước vào.

Mèo mun lập tức xù lông, ánh mắt căm hận, nó giương móng vuốt, vồ thẳng lên mặt người đàn ông.

Tên đàn ông bị cào chảy máu, nhíu mày, bóp cổ mèo mun dễ như chơi, chậm rãi siết chặt.

Phương Băng vội vã chạy lên: "Xin lỗi anh, bình thường nó không tấn công mọi người, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì nữa."

Lam Tề nhìn cự xà trong phòng, tay không ngừng lại, siết chặt con mèo mun giãy chết, chậm rãi đi về phía cự xà.

"Chỉ là một con mèo mà thôi, tôi sẽ không so đo với nó." Lam Tề nhìn chằm chằm Ngu Hàn Sinh, mở miệng ám chỉ, "Súc sinh sẽ mãi là súc sinh."

"Dù nó mặc quần áo con người, học ngôn ngữ con người, kết bạn với con người." Y mỉm cười, "Thì nó cũng vẫn là quái vật."

"Meo." Mặc kệ tôi.

Mèo mun giãy giụa trong đau đớn.

Người máy trong khu bán hàng đang miệt mài quét dọn, khi đi qua Lam Tề, vỏ bọc thép bọc bên ngoài tay trái của Lam Tề chậm rãi nhô lên, lưỡi dao sắc bén kề trên đỉnh đầu người máy.

Ầm một tiếng.

Người máy kết thành từ tâm huyết của vô số người tan thành bụi phấn.

"Thượng tướng Lam Tề của Hội nghiên cứu."

Lý Trạch nhỏ giọng nói với Ngu Hàn Sinh.

Hạ Giản tức giận tiến lên, bị Lý Trạch kéo lại.

Lam Tề là thượng tướng trẻ tuổi nhất của Hội nghiên cứu, từ nhỏ đã giúp Hội nghiên cứu bắt được hồn ma, dù chỉ có thân thể con người, nhưng toàn thân bọc thép, sức mạnh khó lường.

Hội nghiên cứu không dám ra tay tại Biên thành, lần này cậu ta tới khả năng cao là để chọc giận Ngu Hàn Sinh, đồng thời thăm dò sức mạnh của hắn.

Chỉ cần Ngu Hàn Sinh ra tay trước, chúng sẽ mượn cớ phản công.

Lý Trạch lo lắng nhìn về phía cự xà.

May thay, Ngu Hàn Sinh tiếp tục đi thẳng, không buồn nhìn Lam Tề lấy một lần.

Lam Tề vẫn mỉm cười, nhưng tay siết mèo mun ngày một chặt, ngay trước khi mèo mun nghẹt thở, Ngu Hàn Sinh đoạt lại mèo mun, rồi rời đi ngay trước mũi Lam Tề.

Lam Tề đè giọng, nói với Ngu Hàn Sinh: "Quả không dám tin mày thật sự là con rắn chín đầu ngạo mạn dưới lòng đất, loài quái vật trong sách cổ nước Hoa kia."

"Hãy nhìn lại bản thân mình đi, mày vẫn còn là chính mình đấy chứ?" Lam Tề nói với giọng nhã nhặn, "Hay chỉ là một con chó ăn xin vẫy đuôi nấp sau lưng loài người mà thôi."

Ngu Hàn Sinh nhìn y bằng vẻ nghiền ngẫm, nhưng vẫn không nói gì, rời đi.

Lam Tề nhìn theo bóng lưng cự xà, nụ cười vụt tắt, y không nhìn thấu Ngu Hàn Sinh, con quái vật này, giống loài người hơn lũ quái vật mà y từng gặp gỡ.

Mà đây, không phải một tin tức tốt lành.

*

Trong điện thoại, Tạ Kiều đang tưới nước cho bé Đá trong phòng sân cỏ, bầy cỏ y như rằng lại bắt đầu bới móc.

"Lâu thế mà còn chưa nở hoa, nhìn là biết không đẻ đái được gì rồi."

"Đúng đấy đúng đấy, còn nhận không một đống mưa móc nữa chứ."

"Chú em này nói rất chuẩn, nếu rót cho ta thì giờ ta đã cao ba trượng luôn rồi."

Tạ Kiều: ... sao lại nghe như phim cung đấu ấy nhỉ

Cậu nhìn sang Ni Ni đang ngồi giữa sân cỏ, tức thì bừng tỉnh, thì ra tinh linh xanh trọc đầu đang cầm máy tính bảng xem phim cung đấu, mà chúng cỏ thì cũng ngoái đầu xem ké.

Tạ Kiều: ...

Bé Đá vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mấy ngày này cậu đều ra đi đập đá một mình, succubus có thể ra khỏi nhà, nhưng nàng còn đang chết mê chết mệt với công việc vừa ăn bim bim vừa xem ti vi, đến cả phòng khách cũng lười đi nữa.

Huống hồ là ra ngoài đập đá với cậu.

[bạn đời của bạn rời khỏi trại chăn nuôi]

[cậu ấy đang đi thu thập các khối quặng sắt]

[cậu ấy thu được 20 khối, giờ đang thở hồng hộc mà trở về nhà]

Ngu Hàn Sinh về phòng nhìn Tạ Kiều trong điện thoại, mi mắt giật một cái, xách thỏ tai cụp nguyên hình vào bồn tắm.

Tạ Kiều đập đá xong mệt mỏi vô cùng, cậu đánh cái ngáp nho nhỏ, đầu cọ cọ vào tay Ngu tiên sinh.

[cậu ấy cọ cọ mu bàn tay bạn, có lẽ cậu ấy đang khao khát được bạn tắm rửa cho đấy]

Đây cũng là một cử chỉ nũng nịu rụt rè.

Ngu Hàn Sinh bấm vòi hoa sen, tắm cho Tạ Kiều đang mệt lả không buồn nhúc nhích, thế là, một con thỏ tai cụp ướt nhẹp nằm nhoài trong bồn tắm, mắt lim dim, nằm bám dính trên tay Ngu Hàn Sinh không thả.

[bạn đời của bạn rất thích được bạn vuốt ve, bạn có thể mua nhà bóng khổng lồ trong cửa hàng, chỉ tốn một nghìn đồng vàng]

Cự xà không-có-tiền mặt không đổi sắc quẹt bỏ qua thông báo, hàng mi rung lên, bọc thỏ tai cụp sạch sẽ trong chiếc khăn tắm thật dày, rồi lại dùng máy sấy sấy lông cho Tạ Kiều.

Thỏ tai cụp bé bỏng nằm trong khăn, toàn thân ấm áp, mỗi tội máy sấy tóc kêu to quá, cơn buồn ngủ cũng bay đi gần hết.

Cậu nằm dài trên giường, không hề buồn ngủ, bèn dứt khoát mở điện thoại ra chơi.

Ni Ni và Arcus đều thích nghịch điện thoại của cậu, màn hình chính của cậu bây giờ toàn là trò chơi và trình phát video, mấy ứng dụng mạng xã hội đã không cánh mà bay từ đời thuở nào.

Cậu mở đại một video đang xem dở, thấy là [con gái của biển], không biết sao đám Ni Ni lại tự biết cách tìm bộ phim này trong điện thoại cậu.

Đây là bộ phim hoạt hình Ni Ni thích nhất, dù lúc nào Arcus cũng chế giễu nội dung phi logic, nhưng Ni Ni vẫn xem đi xem lại, lúc xem còn rơi nước mắt.

Linlin cũng rất thích, lần nào cũng vui vẻ đập đập cái đuôi.

Còn cậu, có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ Arcus, mà xem được một nửa chưa thấy cảm động gì, trái lại còn không nhịn được hỏi.

"Nàng tiên cá đánh đổi cả giọng hát của mình, để lấy đôi chân lên bờ chỉ vì hoàng tử, cô ấy không cảm thấy lấn cấn hay buồn bã gì ư?"

Ngu Hàn Sinh bên ngoài điện thoại nghe vậy, trả lời bằng giọng điệu chắc chắn: "Sẽ không."

Cự xà sinh ra tại lòng đất lạnh lẽo, lúc mới tới mặt đất không có gì trong tay, đuôi rắn đen nhánh hóa thành hai chân, nhìn chăm chú----

Hoàng tử nhỏ của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc