NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

------ em là vảy ngược của tôi.

Trái tim Tạ Kiều nảy lên mãnh liệt, rõ ràng chỉ là nụ hôn thoáng chớp thoảng mùi ẩm ướt của cành thông sau mưa, mà lại khiến Tạ Kiều rất đỗi đau lòng, bởi cậu biết Ngu tiên sinh sẽ không lấy vảy ngược trở về.

Cậu cụp mắt, nước mắt nóng rẫy trượt xuống hàng mi cong dày, đáp tại xương quai xanh.

Nhận thấy phản ứng của Tạ Kiều, Ngu Hàn Sinh khẽ nhấp miệng: "Sẽ không chết."

Huống hồ hắn đã không còn cảm thấy đau, đau đớn sớm đã trở thành thói quen của hắn, không phải chuyện gì to tát.

Nhưng cậu thanh niên ngồi trong lòng hắn lại ngẩng đầu, mặt vương nước mắt, cố chấp nói với hắn: "Nhưng mà em sợ."

"Em sợ anh chết." Giọng cậu run run, tay siết chặt tay áo hắn, tựa như hằng sợ một ngày hắn đột nhiên biến mất.

Ngu Hàn Sinh lặng lẽ lau nước mắt trên khuôn mặt cậu thanh niên, rồi ôm cậu lên bàn sách, cúi người hôn cậu.

Một nụ hôn đặc biệt.

Một nụ hôn chiếm đoạt, làm cậu không thở nổi, chỉ có thể siết chặt lưng áo Ngu Hàn Sinh, rồi nghe hắn trầm giọng nói: "Vậy thì không chết."

*

Khi ra khỏi phòng Ngu Hàn Sinh, đầu óc Tạ Kiều vẫn còn trống rỗng, cậu đứng lặng hồi lâu mới nhớ ra mình định làm gì.

Cậu đến phòng Ni Ni, Ni Ni đang phơi nắng ngoài ban công, còn hồn ma thì miệt mài lau kính.

Tạ Kiều vừa bước vào Ni Ni đã ngồi dậy.

Sau khi ló đầu không thấy tướng liễu theo sau, Ni Ni lập tức không buồn phơi nắng, mà bay vụt về phía Tạ Kiều, nó muốn mách lẻo rất nhiều điều về tên tướng liễu nọ.

Tạ Kiều xòe tay, Ni Ni đậu vào tay cậu.

Cậu vừa bôi thuốc mọc lông cho Ni Ni vừa hỏi: "Có phải em có thể trị thương cho mọi sinh vật không?"

Vì Ni Ni đã chưa lành cả cánh tay bị cốt long cắn đứt của cậu.

Ni Ni lanh lẹ gật đầu.

Tuyệt quá.

Tạ Kiều cảm thấy yên lòng: "Vậy thì em có thể trị thương cho Ngu tiên sinh được không?"

Bé yêu tinh da xanh lá ngẩn người, tên tướng liễu bị thương sao, vậy thì trước khi bị thương chắc chắn hắn rất mạnh, mong muốn hớt lẻo của nó lập tức tịt ngóm, nó trả lời với vẻ bối rối: "Nhưng em không phát hiện ra vết thương của hắn."

Còn chẳng phát hiện nổi vết thương, trông chờ chi khả năng chữa khỏi.

Tạ Kiều im lặng.

Đúng lúc này, hồn ma dừng việc làm dang dở, nói: "Thương tích của hắn không phải thương tích thông thường, mà là do xích khóa linh lực gây ra, không thể chữa lành."

"Xích khóa linh lực?"

Đây không phải lần đầu tiên Tạ Kiều nghe thấy cách gọi này, cậu nhớ mang máng hồn ma từng nói dùng xích khóa linh lực trấn áp hung thú là có thể tiêu diệt hoàn toàn sương xám, chẳng lẽ Ngu tiên sinh chính là hung thú đó sao...

Tạ Kiều căng thẳng.

"Em biết đó, hình như là do Arcus làm ra." Ni Ni cố gắng nhớ lại.

"Em còn nhớ gì nữa không?"

"Em không nhớ." Ni Ni hổ thẹn cúi đầu.

Tạ Kiều nhìn hồn ma, hồn ma tránh ánh nhìn của cậu, lí nhí: "Tôi cũng không nhớ rõ."

"Là vậy sao..."

Hồn ma nghe ra nỗi thất vọng trong giọng nói Tạ Kiều.

Rất hiếm khi hắn ta thấy Tạ Kiều buồn bã đến thế, hắn ta có rất nhiều điều muốn nói với Tạ Kiều, nhưng hắn ta không dám, chỉ dám dè dặt hỏi: "Tôi đọc báo thấy có nhà cho thuê phù hợp, người có muốn chuyển nhà không?"

Hồn ma nói quá nhỏ, Tạ Kiều cúi đầu nhìn điện thoại không để ý đến.

Cậu đang nhìn sáu trăm ba mươi nghìn trong tài khoản của mình, bỗng thấy tràn trề hy vọng: "Nếu là do Arcus tạo nên, thì chắc hẳn Arcus sẽ có cách."

Cậu chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền giao cho sách sưu tầm là được.

Nói xong cậu mới ngẩng đầu nhìn hồn ma: "Ông vừa mới nói gì nhỉ?"

Hồn ma im lặng lắc đầu.

Tạ Kiều một lòng năng nổ cũng không nghĩ ngợi lâu, cậu bôi thuốc xong cho Ni Ni là quay lại phòng mình sửa soạn hành lý.

Đúng giờ sáng thứ bảy, cậu vác hai vai hai túi lên đường đi quay chương trình giải trí, xe Phương Hòa đã đỗ ngoài cổng biệt thự trước giờ hẹn năm phút.

Cậu đang định bước lên xe thì Ngu Hàn Sinh bên cạnh chợt nắm lấy tay cậu, hắn nhìn cậu nghiền ngẫm, cứ như người chủ động nắm tay không phải là hắn.

Vậy mà cậu vẫn hồi hộp đến đổ mồ hôi tay, cậu hứa: "Quay xong em lại về."

Lúc này Ngu Hàn Sinh mới thả tay cậu.

Mặc dù Ngu Hàn Sinh không nói lời nào, nhưng khi ngồi vào xe Tạ Kiều vẫn bất giác thầm nghĩ, nếu Ngu tiên sinh còn nói thêm lời nào giữ cậu, thì chắc chắn hôm nay cậu không thể đến trường quay đúng giờ rồi.

Ngu Hàn Sinh đưa mắt nhìn theo chiếc xe xa dần.

Lý Trạch dậy sớm ra cổng, đánh cái ngáp, trêu đùa: "Người ta đi quay show ngay ở Biên thành có một ngày mà sếp đã lưu luyến vậy luôn hở."

"Không phải."

Ngu Hàn Sinh thờ ơ bác bỏ, chẳng qua tầm mắt vẫn đau đáu nhìn theo chiếc xe khuất bóng: "Cuộc họp sáng nay tan sớm chút."

Lý Trạch: ... thế mà còn kêu không phải

Cậu ta sắp về phòng thì lại chợt nhớ: "Lô hàng xuất khẩu tạm ngừng rồi, có nghị sĩ đề nghị tăng cao thuế xuất nhập khẩu, thuyết khách của ta đến bàn bạc cũng vô ích, họ còn dọa sẽ tố cáo chúng ta tội lũng đoạn thị trường, trừ phi bên ta chấp nhận nguồn vốn bên ngoài."

Nghe đến đây Ngu Hàn Sinh bình tĩnh đáp: "Không phải vẫn chưa tăng à?"

Lý Trạch hiểu ý, thông cảm với người nọ hai giây.

Tên rắn chín đầu cạnh cậu ta đây không phải người dễ chọc, hắn có thể nhượng bộ nếu đối phương mang lại lợi ích về sau cho mình, nhưng nếu đối phương muốn cướp thịt từ miệng hắn, thì sẽ không chỉ là chuyện hợp đồng trên giấy tờ nữa.

Cậu ta vào phòng khách chuẩn bị dạy bọn nhóc học chữ.

Bé Đá ngồi dưới thảm khắc đá một cách ngoan cố, còn chẳng buồn mang sách giáo khoa, có Linlin là đến từ rất sớm, đến trước mặt cậu ta, ngẩng đầu thì thầm: "Sách."

"Mới phát sách hôm qua mà em đã đọc xong rồi sao?"

Lý Trạch cảm thấy được an ủi, quả nhiên bé gái vẫn ngoan hơn.

Nhưng cậu ta không ngờ, cô bé người cá há miệng, trong miệng còn giắt mảnh vụn trang sách, lại còn khua tay múa chân khoe răng sắc với cậu ta.

Lý Trạch: ... mình không nên trông đợi gì mới đúng

Rồi cậu ta bắt đầu kiểm tra sĩ số.

Một,

Hai.

Ủa, sao lại thiếu mất một rồi.

*

Chín giờ bắt đầu phát sóng trực tiếp.

[hôm nay chiếu sớm vậy à? Mình còn tưởng phải đợi đến đêm cơ, vote cho thầy Lam!]

[ahuhu em đến rồi đây Tạ Kiều ơi!]

[không có ý gì đâu nhưng fans Tạ Kiều không gọi tên thân mật à, nên bầu không khí cứ có vẻ nghiêm túc ấy]

[vấn đề này xin để hậu viện hội nào đó trả lời...]

Tạ Kiều bước vào đại sảnh biệt thự, ngoài các khách mời quen thuộc, hôm nay còn có một vị khách mới.

Khi thấy đối phương Tạ Kiều thoáng ngạc nhiên, đó là người ngồi cạnh cậu trên máy bay lần trước.

Đạo diễn Thẩm giới thiệu: "Hôm nay rất vinh hạnh được đón tiếp khách quý Lam Tề, cậu ấy vừa từ nước ngoài trở lại, hiện đang giảng dạy khoa xã hội học chuyên ngành sương xám tại đại học Liễu Âm, là một trong những người đặt nền móng cho bộ môn này."

Tạ Kiều cũng khá bất ngờ, mà câu nói tiếp theo của đạo diễn Thẩm càng làm cậu ngạc nhiên hơn.

"Ngoài ra, cậu ấy còn là anh họ của ảnh đế Lam."

[trời, xịn vậy sao!]

[ui mời giáo sư tham gia có ý nghĩa hơn mời các minh tinh khác nhiều]

[đây chắc là do gen nhỉ, cả hai anh em đều giỏi]

Tạ Kiều lễ phép tự giới thiệu: "Chào giáo sư Lam, em là Tạ Kiều ạ."

Hiển nhiên Lam Tề đã nhận ra cậu, y mỉm cười: "Chúng ta đã gặp nhau trên máy bay nhỉ, tôi đã nghe Tiểu Mông nhắc tới cậu rất nhiều, xin lỗi vì đã không nhận ra cậu từ sớm, cũng tại lớn tuổi rồi trí nhớ không được tốt lắm."

Lam Tề mới ngoài ba mươi, không già hơn cậu quá nhiều, sao có thể gọi là lớn tuổi.

Tạ Kiều lắc đầu nói: "Quá lời rồi ạ."

Sau khi đợi các khách mời làm quen một lượt, đạo diễn Thẩm mới tuyên bố nhiệm vụ hôm nay: "Hôm nay canteen chúng ta nhận được đơn đặt hàng đến từ thành phố dưới lòng đất, khách hàng trả năm trăm tệ cho một bàn cơm giao thừa phong phú."

Đạn mạc bùng nổ.

[năm trăm tệ giờ mua được cái gì? Dịch dinh dưỡng cao cấp chút đã một hai trăm một hộp rồi]

[cư dân của thành phố dưới lòng đất thì phải không thiếu tiền chứ nhỉ, thế mà chỉ cho được có năm trăm tệ?]

[ui thành phố dưới lòng đất kìa! Chương trình hôm nay có được xuống dưới đó tham quan không, tui chưa được chiêm ngưỡng tận mắt bao giờ, nghe kể canh phòng chặt lắm, không được duyệt thì không vào được đâu]

Tạ Kiều cũng muốn xuống thành phố dưới lòng đất thăm quan.

"Tiếp theo xin mời các vị rút thăm, mỗi màu một đội, mỗi đội có năm trăm tệ làm vốn, nấu nướng xong xuôi sẽ đóng gói cẩn thận rồi để người phụ trách chuyển đến tay khách hàng".

Thì ra là không được đi trực tiếp.

Tạ Kiều nhướng mày.

Chẳng qua nghe đạo diễn Thẩm nói hết Tạ Kiều mới thật sự chấn động.

"Đội nào khiến khách hàng hài lòng, sẽ nhận được quỹ sinh tồn năm trăm nghìn tệ." Đạo diễn Thẩm tuyên bố.

Ngoại từ Tạ Kiều ra thì các khách mời còn lại đều không để bụng lắm, Lam Mông tham gia một chương trình cát-xê đã tầm bảy triệu, kể cả Diệp Trần Tiêu bận này độ phổ biến kém đi, cát-xê cũng không dưới một triệu, tiền thưởng trong mắt họ chỉ là một dạng khuyến khích tham gia mà thôi.

Thấy mọi người đều hời hợt, Tạ Kiều cũng hắng giọng một cái, học theo phong thái hờ hững của Ngu tiên sinh, trông cho có vẻ không mặn mà gì với tiền bạc.

Cậu là người bốc thăm cuối cùng, nên cũng chẳng hồi hộp lắm.

Lam Mông, Lam Tề và Thiến Văn một đội, Diệp Trần Tiêu, Đàm Đàm và cậu một đội.

Hai đội cùng rời biệt thự đến siêu thị gần đây.

Dù đã tới Biên thành được một thời gian, nhưng Tạ Kiều vẫn chưa ghé thăm khu vực đài truyền hình nhiều, cậu không biết đường đến siêu thị, liền lấy điện thoại tra bản đồ.

Có điều vừa mở ba lô đã thấy thòi ra một chiếc đầu xanh trọc lóc.

Tạ Kiều ấn đầu Ni Ni xuống, vội vàng kéo khóa ba lô.

"Hình như tôi vừa thấy cái gì xanh ngắt." Diệp Trần Tiêu ngờ vực hỏi Tạ Kiều.

Lam Tề cũng liếc nhìn ba lô cậu.

Lam Mông nói đỡ Tạ Kiều: "Là móc treo búp bê của Tạ Kiều đấy, lần trước anh cũng thấy lúc cùng quay [nông thôn trong mộng], công nhận đáng yêu, mỗi tội đầu trụi lủi."

Tạ Kiều cảm nhận rõ ràng bé yêu tinh đầu trọc trong ba lô đang cựa quậy đầy bất mãn.

Nhưng nói thật ấy à, người ta nhận xét cũng khá là đúng đó.

Chẳng qua cùng mối sầu trụi lông nên Tạ Kiều có thể hiểu thấu cảm nhận của Ni Ni, cậu sờ ba lô an ủi, rồi quay sang giải thích với Lam Mông: "Không phải trụi đâu anh, nhìn kỹ vẫn thấy mấy sợi tóc đó."

Lam Mông: ...

[hahahahaha Tạ Kiều giải thích nghiêm túc trông cưng chết]

[tui chụp ảnh màn hình rồi, phóng to đếm được hai cọng nhé]

[ngạc nhiên chưa, chỉ cần có tóc là không phải trụi rồi nè]

Đội Tạ Kiều còn chưa tới siêu thị, Diệp Trần Tiêu đã bắt đầu phân phó: "Một mâm cơm phong phú thì chắc chắn không thể thiếu thịt và cá, do chỉ có năm trăm tệ nên mua thịt lợn là được, cá cũng cá sông thôi, rồi mua thêm ít rau là được."

Đàm Đàm không đi siêu thị từ lâu, nên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ có Tạ Kiều khẽ nhíu mày: "Như vậy cũng mất đến một nghìn rồi."

"Làm gì đắt thế." Diệp Trần Tiêu nghi ngờ.

[... Diệp Trần Tiêu vẫn sống ở ngày chưa sương xám à? Giá cả giờ căng lắm, một cân thịt cũng hai trăm tệ rồi]

[cậu ta giống người biết đi siêu thị mua đồ ăn à]

[hmm, chắc bạn này không rõ giá cả thị trường giờ sao đâu]

Tạ Kiều không lề mề, đến siêu thị trước đã.

Quả nhiên đến nơi, Diệp Trần Tiêu và Đàm Đàm đồng loạt ngỡ ngàng.

"Đồ ăn bây giờ... đắt vậy sao?"

Đàm Đàm thật sự kinh hãi, một bó cải chíp nhìn không có gì đặc biệt, lá còn héo rũ, vậy mà có giá tận ba mươi tệ.

[Đàm Đàm ngốc nghếch, đồ ăn giờ đắt vậy đấy! Tui đang vừa húp dịch dinh dưỡng vừa xem show ẩm thực đây]

[mình cũng thế, giờ mình không dám vào siêu thị, vào cái mất ít nhất hai nghìn]

[có mình em học chuyên về ẩm thực à, vừa tốt nghiệp thì sương xám kéo tới, quán ăn bình dân cũng vỡ nợ, tốt nghiệp tức thất nghiệp]

[an ủi lầu trên, giờ người giỏi đều ứng tuyển nghiên cứu sinh kỹ thuật hết rồi, học ngành này ra trường cơ bản không phải lo về tương lai, vào các công ty quân sự còn có quyền cư trú ở thành phố dưới lòng đất, một sinh viên khoa tài chính rách nát cho hay]

"Tôi nghĩ nên chọn đồ chay làm chủ đạo thì hơn." Tạ Kiều đề xuất.

Bởi nếu không thì mua hai cân thịt cũng đã tiêu sạch số tiền họ có.

Diệp Trần Tiêu quen thói sĩ diện, cậu ta chưa nghĩ ra lối thoát Tạ Kiều đã mở miệng, làm cho cậu ta cảm thấy mất sạch mặt mũi, liền ngoan cố giữ vững quan điểm của mình: "Đồ chay thì có gì ngon".

"Nhưng mình nào có tiền đâu." Đàm Đàm ủng hộ Tạ Kiều.

"Thật ra đồ chay cũng có thể làm giống như thịt, quan trọng là muốn làm gì mà thôi." Tạ Kiều tiếp tục thuyết phục.

Thế nhưng Diệp Trần Tiêu nhất quyết không chịu nhún nhường.

[cách màn hình mà cũng thấy bức bối]

[đội bạn mua xong đồ ăn luôn rồi mà đội này còn chưa bắt đầu chọn]

[Diệp Trần Tiêu chơi vậy chơi mình đi]

"Vậy thì chúng ta có thể mua một cân thịt, rồi số tiền còn lại dùng mua đồ chay, cậu thấy thế nào?" Tranh cãi nhiều vô ích, Tạ Kiều cũng nhượng bộ theo ý Diệp Trần Tiêu.

Môi cậu có hơi khô vì nói chuyện quá nhiều.

Đúng lúc này điện thoại cậu rung một cái.

Cậu cẩn thận lấy điện thoại từ ba lô, sau khi chắc chắn Ni Ni không lẻn ra ngoài, cậu mới vuốt màn hình, thế rồi ngơ ngẩn.

----- là tin nhắn Ngu tiên sinh gửi đến.

[Ngu Hàn Sinh] uống nước.

Cậu bất giác ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy Ngu Hàn Sinh mặc âu phục màu xám đứng giữa đám người.

Sao Ngu tiên sinh lại tới rồi.

Dù ống kính không quay vào điện thoại, nhưng dẫu sao cũng đang trong chương trình, Tạ Kiều xấu hổ nhắn một chữ "vâng".

Diệp Trần Tiêu thấy đề nghị này chấp nhận được, cậu ta đang định đưa yêu cầu những món cần mua, thì chợt nhận ra mình không nói nên lời, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào kể cả tiếng khục khặc trong cổ họng.

Tạ Kiều nhạy bén để ý thấy, cậu cất điện thoại, liếc nhìn Ngu Hàn Sinh rồi nhanh chóng quyết định: "Nếu không ai có ý kiến thì đội mình cứ quyết vậy nhé, một cân thịt lợn, một ít nấm đùi gà, đậu phụ, miến và cà tím."

Đàm Đàm không có ý kiến.

Diệp Trần Tiêu có ý kiến nhưng không nói được ra.

Quyết định được thông qua một cách dân chủ thế đó.

Tạ Kiều thở phào.

Sau đó Diệp Trần Tiêu lại phát hiện mình có thể nói lại rồi, nhưng sợ cổ họng có vấn đề, nên suốt quá trình còn lại cậu ta vô cùng im ắng, câu nào có thể nói bằng một âm tiết thì tuyệt đối sẽ không dùng hai âm tiết.

[Diệp Trần Tiêu thay đổi rồi à???]

[tự dưng thấy thế giới yên tĩnh lạ thường]

[có khi là đạo diễn dặn riêng cậu ta rồi ấy, may thế]

Lúc này ba người đang đẩy xe mua nguyên liệu nấu ăn đã được chốt trước.

Để cho xứng đáng với giá tiền bỏ ra, họ chọn đồ ăn cực kỳ kỹ lưỡng, chẳng hạn như nhất định phải chọn cho bằng được quả cà căng mẩy, bóng bẩy nhất trên quầy hàng.

Tạ Kiều vừa đẩy xe vừa liếc về phía Ngu Hàn Sinh.

Ngu tiên sinh nhấc mắt, hình như có điều muốn nói.

Thế là Tạ Kiều bảo với hội Đàm Đàm cứ như bị ma xui quỷ khiến: "Tôi ra ngoài hít thở chút nhé."

Diệp Trần Tiêu: ... sắp tính tiền luôn rồi còn hít thở cái gì cơ

Tuy nhiên cậu ta không dám nói nhiều, chỉ đành nhìn Tạ Kiều một cái rồi dằn lòng yên lặng đứng.

Tạ Kiều hít sâu, cố tỏ vẻ bình tĩnh bước ra ngoài, mà Ngu Hàn Sinh cũng bắt đầu tách khỏi đám đông.

Hai người cùng tiến vào khu cầu thang bộ một cách rất ăn ý.

"Sao thế ạ?"

Tạ Kiều hỏi.

"Em không uống nước."

Ngu Hàn Sinh lại gần cậu, hai người sát nhau đến nỗi bóng hắn trùm lên người cậu.

"Vì em quên mang nước mất rồi."

Tạ Kiều chỉ vừa nhớ ra thôi, cậu cứ loay hoay một hồi là quên ngay được, không nhắc tới thì chưa cảm thấy gì, đợi Ngu tiên sinh nhắn tin, cậu mở ba lô mới phát hiện mình quên mang nước.

"Lát nữa em sẽ mua bên ngoài."

Tạ Kiều xốc ba lô.

Nhưng rồi cậu bị áp vào tường ngay tức khắc, Ngu Hàn Sinh nhấc cằm cậu lên, sau đó----

Phủ một nụ hôn lạnh băng lên môi cậu.

Nụ hôn này tới thật bất ngờ, trái tim cậu như đập hẫng một nhịp, lớ ngớ chẳng biết phản xạ thế nào, mà Ngu Hàn Sinh thì đã khoan thai dò vào sâu hơn, liếm rất cẩn thận.

Nghĩ đến việc đang quay chương trình là Tạ Kiều lập tức đỏ mặt, chẳng mấy chốc xung quanh đã chỉ còn tiếng môi lưỡi dây dưa và tiếng thở dốc đầy kiềm chế của Tạ Kiều.

Tận đến khi môi cậu được nhấp ướt, Ngu Hàn Sinh mới đứng thẳng người, bình tĩnh nói: "Được rồi."

Tạ Kiều càng đỏ mặt, lúc cậu sắp ra ngoài, thì chợt nhớ ra.

Hình như... micro của cậu không tắt.

Bình luận

Truyện đang đọc