NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Kiều bật dậy.

"Chuyện gì vậy?"

Rau mùi tinh bên cạnh hoảng hốt đứng lên.

Giáo viên giám sát xuống xe kiểm tra tình hình, rồi trở lại nói: "Mọi người đừng hoảng, xe va phải chướng ngại vật giữa đường."

Tạ Kiều cũng đứng dậy, thấy sau khi trao đổi mấy câu với Cố Thừa Đoạt, giáo viên giám sát cầm loa nói: "Hiện giờ chúng ta cũng tới đỉnh núi rồi, sửa xe tốn nhiều thời gian, thế nên chúng ta tạm thời thay đổi nội dung huấn luyện----"

Mọi người trong xe nghe vậy ồn ào.

"Đừng bảo là lại khó hơn đấy nhé, tớ gầy nhẳng thế này bắt tớ leo núi chắc chết quá."

"Tớ cũng vậy."

"Hay là thôi, chuyển thành đi ngắm cảnh đi."

Tạ Kiều cũng hơi hơi thấp thỏm.

Tuy nhiên giáo viên giám sát lại nói một câu làm bọn cậu yên lòng: "Trong phạm vi ngọn núi này, chơi trốn tìm đuổi bắt nửa tiếng, ai bị bắt là không đạt tiêu chuẩn buổi học hôm nay."

Tạ Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không hiểu rõ ngọn núi này, nhưng thế núi hùng vĩ cây cối um tùm, nếu chỉ cần chạy trốn nửa tiếng thì cũng không khó.

"Bắt đầu."

Cố Thừa Đoạt lạnh lùng mở miệng.

Giáo viên giám sát bắt đầu đếm ngược.

"Mười giây đếm ngược."

"Mười,"

"Chín,"

"Tám,"

Tạ Kiều xách ba lô chạy xuống xe với mọi người, thể lực cậu không tốt, mới chạy được mấy bước đã thở hồng hộc, rau mùi tinh phải đỡ cậu một tay: "Ông không sao chứ?"

"Bạn đi trước đi."

Tạ Kiều lắc đầu.

"Thế tôi đi trước nhé."

Nói đoạn rau mùi tinh tiếp tục chạy về phía trước.

Tạ Kiều nhìn các bạn tản dần xuống núi, không theo sau, mà trốn vào một bụi cây, mọi người đều xuống núi, cậu ở lại trên đỉnh núi có khi lại chẳng dễ tìm.

Quan trọng hơn là, cậu không chạy nổi nữa.

Tạ Kiều nằm rạp người trong bụi cỏ, nghĩ ngợi một hồi, thế rồi lấy một gói cỏ Timothy từ ba lô ra bắt đầu gặm nhấm.

*

Phần lớn sinh vật khác loài đều xuất thân từ rừng núi, tuy nhiên song song với quá trình nâng cao tư tưởng văn hóa và sống quen ở xã hội loài người, thế lực của họ cũng kém đi rất nhiều so với ngày xưa.

Một con kappa ướt sũng chạy được nửa đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói gắt, buồn bã nói với bạn đồng hành: "Tớ quên cầm ô xuống xe rồi, cậu đi lấy với tớ được không, không có ô tớ sẽ bị say nắng mất."

Bạn nó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Thầy cô tốt lắm, nói với thầy cô chắc không sao đâu."

Hai sinh vật khác loài chưa cao được nửa người liền khệnh khạng lần về theo đường cũ.

Họ chưa đi được bao lâu đã gặp phải Cố Thừa Đoạt.

Kappa rất thích Cố Thừa Đoạt, nó lại gần ôm chân Cố Thừa Đoạt như làm nịu: "Thầy Cố, con để quên ô trên xe mất rồi, con có thể đi lấy với bạn con không? Sẽ rất nhanh thôi ạ."

"Không cần."

Cố Thừa Đoạt cúi đầu.

Ánh mắt kappa lóe lên vẻ thất vọng, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy thì bọn con không đi nữa, bọn con đi trốn tiếp ạ."

Nó kéo tay bạn, vừa tự đếm đến mười vừa chạy xuống núi, tuy nhiên, còn chưa bước nổi một bước, một bàn tay đã ghì chặt cổ nó, xé toạc thành hai nửa.

Bạn nó cũng không trốn thoát, bị moi tim sống.

Cố Thừa Đoạt lấy giấy ăn lau sạch bàn tay dính máu, nhìn xuống chân núi, nói: "Cuộc săn bắt đầu."

*

Tạ Kiều nằm trong bụi cây ăn cỏ, cậu ăn rất lén lút, nên không phát ra tiếng động lớn, nhưng ngay đúng lúc cậu ăn xong một túi, thì điện thoại bỗng vang lên, vô cùng gây chú ý giữa núi rừng hẻo lánh.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đang tiến về phía cậu.

Không thể ở thêm lâu.

Tạ Kiều xốc ba lô, mặt đất đầy lá cành khô héo, giày giẫm lên không tránh khỏi phát ra âm thanh, Tạ Kiều bắt đầu bối rối, bỗng, tiếng bước chân xa dần, kèm theo tiếng thét thất thanh loáng thoáng.

Không biết là ai bị bắt nữa.

Tạ Kiều thở phào, rời khỏi vị trí đang nấp, trốn trong bóng tối được bao phủ bởi dây leo chằng chịt, len lén thở hổn hển.

Sau khi cài đặt chế độ im lặng, cậu mới mở điện thoại, thấy là tin nhắn từ rau mùi tinh.

----- nguy hiểm! Cẩn thận

Nguy hiểm.

Chợt nhớ đến tiếng thét vừa rồi, cậu lập tức trả lời tin nhắn.

[Tạ Kiều] có chuyện gì vậy, báo cho thầy cô chưa?

Rau mùi tinh không đáp.

Tạ Kiều thử gọi điện, nhưng như bị thứ gì cản trở, cậu không thể gọi điện cho bất kỳ ai.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Tạ Kiều không dám đợi tiếp, cậu cẩn thận lần xuống núi.

Càng đi, càng kinh hãi.

Bắt đầu từ sườn núi, dọc đường đi la liệt chân tay đứt rời, máu chảy be bét, như bị kẻ nào trực tiếp xé toạc, miệng vết rách còn có dấu hiệu bị nhai cắn.

Tạ Kiều siết chặt nắm đấm, mặt mày trắng bệch.

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu.

Tạ Kiều rỉ mồ hôi, cố nén sợ hãi, run rẩy quay đầu.

Thấy là rau mùi tinh, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Sao bạn đi đường không phát ra tiếng động."

Rau mùi tinh ra dấu im lặng: "Đừng để nó nghe được."

Hai người tìm một chỗ nấp kín đáo, bắt đầu trao đổi tin tức.

Rau mùi tinh tái mặt, run giọng nói: "Tôi vốn trốn yên một chỗ, nhưng đợi mười phút thấy hơi nản, định mò ra xem, không ngờ lại chỉ thấy toàn thi thể, chắc chắn là thi trành, thi trành đến đây rồi! Tôi cảm giác nó đang truy sát tôi."

"Truy sát bạn?"

Tạ Kiều nhíu mày.

Trước đó điện thoại cậu phát tiếng mà thi trành cũng không tìm đến, vì sao lại đuổi theo rau mùi tinh mà không đuổi theo cậu?

Cậu quan sát rau mùi tinh từ trên xuống dưới, cậu ta mặc một bộ quần áo màu xanh để phối hợp với hai mầm lá trên đỉnh đầu, về lý thuyết phải dễ ngụy trang hơn đồ trắng của cậu.

Tạ Kiều nhìn đến chiếc vòng trên tay rau mùi tinh: "Vòng phòng vệ có tác dụng không?"

"Có."

Rau mùi tinh gật đầu: "Nó liên tục gửi tin cảnh báo nguy hiểm, cũng báo xin cứu viện từ trụ sở chính thành công, chắc cứu viện sẽ đến nhanh thôi."

Lời vừa dứt, vòng tay bỗng hiện dòng cảnh báo đỏ.

----- đối tượng nguy hiểm cách bạn chưa đến một trăm mét!

Rau mùi tinh túa mồ hôi lạnh, Tạ Kiều cố giữ bình tĩnh, giữ chặt đối phương, tỉnh táo nói: "Chạy."

Bọn họ buộc phải chạy ngược lên đỉnh núi, hai người không hề chạy đường thẳng, thế nhưng tiếng bước chân vẫn ngày một rõ, họ cứ như kiến bò miệng chén, không còn đường thoát, nhưng họ vẫn chạy không dám quay đầu.

"Cứ thế này cũng không thoát được."

Rau mùi tinh nhễ nhại mồ hôi.

"Bạn biết thầy Cố ở đâu không?"

Họ đã lên tới đỉnh núi, thực sự không tiếp tục được nữa, liền nấp sau một tảng đá.

Tạ Kiều vừa thở dốc, vừa nhìn về phía sau, nhưng không thấy gì cả.

Cậu không dám thả lỏng, chỉ dám tranh thủ uống một ngụm nước, mau chóng hồi sức.

"Đúng, sao tôi lại quên mất thầy Cố chứ."

Rau mùi tinh rút điện thoại gọi điện cho Cố Thừa Đoạt, điện thoại biểu hiện đang nối máy.

"Gọi được gọi được!"

Rau mùi tinh mừng chảy nước mắt.

Nhưng Tạ Kiều vẫn cảm thấy không ổn, chỉ là cậu lại không nói được ra không ổn chỗ nào, cậu cất nước vào ba lô: "Có gọi thầy cũng chưa chắc đến kịp, chúng ta chạy tiếp đã."

Rau mùi tinh vẫn nằng nặc chờ, nhưng mãi không thành công, cậu ta thất vọng, đang định bỏ cuộc thì nối máy thành công.

"Thông rồi thông rồi!"

Rau mùi tinh bất chấp việc mình còn chạy trốn, cao giọng khoe với Tạ Kiều.

Tạ Kiều chưa kịp đáp, đã nghe thấy tiếng điện thoại tút tút.

Ngay sau đó là tiếng bước chân xuất hiện từ phía sau lưng: "Bọn mi muốn gọi ta sao?"

Tạ Kiều kinh ngạc đứng dậy, người mới tới không phải ai khác, mà chính là Cố Thừa Đoạt mặc đồng phục.

Mép gã còn dính vết máu tươi mới, áo quần đen cũng như bị máu nhuộm màu, ánh lên sắc đỏ rợn người, ngay cả đôi mắt cũng chuyển màu đỏ sẫm.

Nói là người.

Chẳng bằng gọi là thú.

---- một con thú dữ đã mất dây cương.

"Thầy Cố..."

Rau mùi tinh ngập ngừng, nỗi sợ hãi trào dâng dưới đáy lòng, giọng phát run: "Thầy có thấy.... các bạn khác không?"

"Ý mi là chúng nó?" Cố Thừa Đoạt lấy ra một xâu vòng tay nhuốm máu.

Vừa tròn bốn bảy, không hơn không kém.

Chỉ thiếu hai chiếc cuối cùng.

"Mọi người... mọi người chết cả rồi?"

Rau mùi tinh ngã ngồi xuống đất, như đánh mất chút sức lực cuối cùng.

Tạ Kiều lặng lẽ mở ba lô.

"Phải, chết hết." Cố Thừa Đoạt liếc nhìn Tạ Kiều, cũng không để ý, "Tưởng là vòng tay cứu mạng, giữ khư khư không dám cởi ra, ai mà ngờ lại là đuốc soi đường trong đêm kia chứ."

Cố Thừa Đoạt liếm khóe miệng, dường như đang sung sướng với dư vị máu tươi: "Ta thích nhất là nhấm nháp sự tuyệt vọng trước khi chết, trước khi chết chúng còn gọi thầy Cố, làm cho ta chẳng đành lòng ăn thịt."

Tạ Kiều siết chặt nắm đấm, khẳng định: "Mi không phải Cố Thừa Đoạt."

Cố Thừa Đoạt là người, kẻ trước mặt thì không, Cố Thừa Đoạt chân chính đã chết trong trận tấn công của thi trành.

Không có kỳ tích.

----- chỉ có sự thật đẫm máu.

'Cố Thừa Đoạt' bỗng phá lên cười, ánh mắt giễu cợt: "Phải, ta không phải Cố Thừa Đoạt, con người ngu xuẩn chết đến nơi còn muốn cứu người, liều chút sức lực cuối cùng chỉ để cứu một đứa nhóc khác loài, để cướp thân thể gã, ta cũng phải tốn khá thời gian đấy, được cái cơ thể khỏe mạnh hơn bất cứ cái xác nào ta từng sử dụng."

Biết rõ thi trành đang khiêu khích, nhưng Tạ Kiều vẫn không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, cậu siết sách sưu tầm, cất giọng lạnh lùng và xa lạ như không phải tiếng nói của bản thân cậu: "Triệu hồi Shaun."

Ngay sau đó, một bóng người trong suốt, phát sáng xanh mờ hiện lên trước mặt, bóng người cúi đầu: "Shaun nghe lệnh bệ hạ."

"Hồn ma?"

Thi trành cởi bỏ lớp da người, để lộ thân thể đen nhuyễn, khác với đám thi trành từng gặp, con này có màu đen rất đậm, hút sạch ánh sáng, nó ngoác cái miệng chi chít răng nanh: "Mười nghìn năm chưa gặp."

Hồn ma vung tay, xương trắng chồi lên từ mặt đất hóa thành hai cánh tay trói buộc thi trành.

Xương trắng mọc lên ngày một dày, thẳng đến khi hoàn toàn phủ kín thi trành, tro xương trên không trung hóa thành ngọn lửa lân tinh, thảm lá khô rải dưới nền đất cũng bắt lửa ngùn ngụt bốc cháy.

Tạ Kiều nín thở.

Nhưng tường xương trắng ầm ầm sụp đổ.

Thi trành đen đặc đứng giữa tro xương tan tành, thở dài: "Nhưng giờ là ban ngày."

"Mi không phải đối thủ của ta."

Tạ Kiều trợn trừng đôi mắt.

Hồn ma đứng chắn trước mặt thi trành, không lùi nửa bước, đến khi thi trành ép cho hồn ma tan thành vố số bóng hình màu trắng, hắn ta mới buộc phải rút trở về trong sách sưu tầm.

Ngay sau đó, thi trành bóp cổ Tạ Kiều.

Nhưng khoảnh khắc nó chạm được đến Tạ Kiều, chiếc vảy đen hiện lên trên trán cậu, kiếm ý trong vảy ập tới, phá vỡ thân thể thi trành trong chớp mắt.

"Vảy ngược!"

"Con rắn kia cho mi cả vảy ngược."

Thân thể thi trành dần dần trong suốt, giọng nói không thể nào tin nổi.

Sách sưu tầm trong tay Tạ Kiều tức khắc lao ra.

Sau khi hấp thu toàn bộ sương xám, sách sưu tầm lại bay về tay cậu.

Sương mù rẽ sáng, Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một người đàn ông nghiêm nghị chào cậu kiểu nhà binh, rồi cũng chậm rãi tiêu tan.

"Hẹn gặp lại, thầy Cố."

Tạ Kiều cúi mình rất thấp.

*

Tổng cộng bốn mươi chín người tham gia huấn luyện ngoài trời, cuối cùng chỉ có hai người sống sót.

Vòng tay phòng vệ bị khẩn cấp kêu gọi ngừng sử dụng, hủy bỏ chế độ ghi chú sinh vật khác loài trên thẻ căn cước, chương trình giáo dục tư tưởng cũng chuyển sang hình thức dạy trực tuyến.

Sinh vật khác loài như giọt nước nhỏ giữa hồ, không tìm ra dấu vết.

Lấy lời khai xong, Tạ Kiều rời khỏi đồn cảnh sát, cậu đã kể tất cả mọi chuyện, chỉ giữ kín duy nhất chi tiết sách sưu tầm, rau mùi tinh cũng hiểu ý không nhắc đến.

Cậu tạm biệt rau mùi tinh, lên xe buýt, mở điện thoại.

Cậu đang nghĩ đến một điều.

Sau khi nhấp vào trang dữ liệu giám sát sương xám cập nhập theo thời gian thực, suy đoán của cậu đã được kiểm chứng.

Ba giờ mười bốn phút chiều, khi thi trành bị giết chết, phạm vi bao phủ của sương xám đã giảm bớt 11.3%.

Điều này cũng minh suy đoán của cậu không sai, thi trành là sản phẩm của sương xám, nói cách khác là một phần của sương xám, khi sách sưu tầm hấp thu sương xám do thi trành chết đi hóa thành, độ phủ của sương xám cũng sẽ rút bớt.

Trang web này cũng mở diễn đàn thảo luận, các bài đăng về thi trành luôn có lượt chú ý cao, Tạ Kiều đăng suy nghĩ của mình lên diễn đàn, vốn dĩ chỉ định chia sẻ, nhưng lại dẫn tới không ít lời ngờ vực.

[Kiwi ruột đỏ] có chứng cứ gì không, con người sống giữa không khí, cứ một người chết đi là không khí lại thu hẹp à? Dạo này lắm nhà khoa học online thế nhỉ

[vịt quay giòn] xem thử thì thấy là người mới, các bác nhẹ lời thôi, có khi là mấy bác bốn chục mới tập tành lên mạng, mấy ngày trước chẳng phải còn có người đăng bài kêu trồng nhiều cây ở khu vực sương xám là khỏe re đấy à

[Vải thiều] có người xông ra ngoài phòng tuyến trồng cây thật đấy, làm người ta mất bao nhiêu công đi cứu hộ

Tạ Kiều đăng bài xong cũng không quan tâm nữa, cậu sờ lên trán mình.

Thi trành nói, Ngu tiên sinh giao vảy ngược quý giá cho cậu.

Vảy ngược là miếng vảy cứng nhất trên mình rắn, vốn để bảo vệ trái tim yếu ớt.

---- không thể mọc lại.

Tạ Kiều sờ trán mà ngơ ngẩn, cậu đã về trước nhà rồi, nhưng lại đứng lặng rất lâu không mở cửa.

Cậu hít một hơi, mở cửa, bước vào.

Vừa vào đã thấy Ngu tiên sinh ngồi trên ghế, dùng ván gỗ lắp nhà cho thỏ bằng nét mặt lạnh lùng, trên mặt gỗ còn vẽ hình cỏ Timothy, có vẻ Ngu tiên sinh đã táy máy hồi lâu mà vẫn chẳng hài lòng, ván gỗ rung bần bật như chỉ chờ đổ sập.

Tạ Kiều lại gần, hiện nguyên hình, muốn trèo lên ghế nằm trên đùi Ngu Hàn Sinh, ai ngờ nhảy mãi không lên, cuối cùng vẫn phải để Ngu Hàn Sinh nhíu mày xách dậy.

Thỏ tai cụp bé bỏng nằm trong lòng bàn tay Ngu tiên sinh, xấu hổ cọ đầu lên tay thiên địch một cái.

Cự xà bỏ dở ngôi nhà đang lắp, vuốt tai bạn đời.

Tạ Kiều cứng đờ, nhưng cảm nhận được bàn tay Ngu tiên sinh, thân mình xù lông của cậu lại từ từ thả lỏng, trông cứ như một cục bánh trôi núng nính, mềm mại vô cùng.

Mặc cho Ngu tiên sinh vuốt tai hết lần này tới lần khác.

Cậu bỗng nhớ ngày còn bé, khi cậu vẫn còn là một bé thỏ tai cụp nho nhỏ.

Nhờ hình dạng con người mới lên tiểu học, cậu kết được rất nhiều bạn thân, cậu là một con thỏ tai cụp nhát gan bẩm sinh, nhưng cậu vẫn cố gắng lấy hết can đảm hóa nguyên hình trước mặt các bạn, cho các bạn xem đôi tai của mình.

Nhưng lại bị bỏ vào ổ rắn.

"Bọn mày nghĩ nó có chết không?"

"Nhỏ thế chắc chắn sẽ bị cắn chết."

"Tao chưa được thấy rắn ăn thịt thỏ bao giờ."

Tạ Kiều đã rất sợ, muốn bò khỏi ổ rắn, nhưng những kẻ được cậu coi là bạn thân lại chỉ nhìn cậu bằng ánh nhìn ghét bỏ.

Khi ấy cậu không biết mình đã làm sai điều gì, lớn lên mới hiểu bởi vì mình không giống mọi người.

Hẳn là cậu nên giấu kỹ đôi tai, nên nho nhã lễ độ, nên giữ chừng mực, nên thích con gái...

Không được phép khác biệt, phải cẩn thận giữ vững thân phận loài người, kể cả là khi xuyên đến một thế giới khác.

Nhưng lúc nằm trên tay Ngu tiên sinh, cậu lại thấy rất an tâm.

Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn thỏ tai cụp bé bỏng ngủ trong bàn tay hắn, khẽ khàng cụp mắt.

Bỗng, điện thoại Tạ Kiều rung một tiếng, rớt khỏi ba lô, màn hình hiển thị tin tức được đề xuất dựa trên lịch sử tìm kiếm.

Ngu Hàn Sinh cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại.

----- Cần chú ý những gì khi lên giường với người yêu đồng tính?

_____

Bình luận

Truyện đang đọc