NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

Tạ Kiều tức khắc cứng đờ, dường như hô hấp cũng ngừng lại, không dám cử động chút nào, cậu nhắm mắt, mặc cho lưỡi rắn mơn trớn trên khuôn mặt.

Trái tim nảy lên ghê gớm, cậu nhận thấy lưỡi rắn đã rời đi. Lúc này Tạ Kiều mới mở mắt, định nói gì, thì cự xà bên cạnh đã lại nhắm mắt, vừa dùng đuôi rắn quấn cậu vừa lười biếng nằm nghỉ trên giường.

Tạ Kiều: ...... tửu lượng Ngu tiên sinh thật là tệ quá

Đúng lúc này điện thoại reo lên.

Cậu nhích người mở điện thoại.

---- Xin chào anh Tạ Kiều, được biết anh có nguyện vọng tham gia chương trình [canteen nửa đêm] của đài truyền hình chúng tôi, chúng tôi mời anh tham gia buổi sơ tuyển tại cao ốc Đài truyền hình Biên thành vào lúc mười giờ sáng hôm nay.

Mười giờ?

Cơn buồn ngủ của Tạ Kiều bay biến, cậu vận hết sức bình sinh cựa ra khỏi vòng vây đuôi rắn, đắp chăn cho cự xà say rượu xong, cậu ra khỏi phòng.

Tối qua Ni Ni và Bé Đá cũng uống say sưa, giờ còn đang nằm ngoài ban công ngáy khò khò.

Mà hồn ma đã ra khỏi sách, có điều không quét dọn như thường ngày, mà lại lủi vào trong một bức tranh trừu tượng ngoài phòng khách, cúi thấp đầu, trông có vẻ đang nặng nề tâm sự.

Tạ Kiều đến trước khung tranh, vì sợ làm hồn ma giật mình nên cậu cố tình nhỏ giọng hỏi: "Ông sao thế, vết thương chưa khỏi hẳn sao?"

Hồn ma chưa trả lời, thì sách sưu tầm khoác tấm bìa mèo đen đã bay thoắt đến, viết chữ thoăn thoắt như vừa bị xúc phạm ghê gớm lắm.

----- khỏe! hẳn! rồi!

Tạ Kiều: ... đâu cần phải kích động thế đâu mà

"Được rồi được rồi." Cậu an ủi cuốn sách trên không trung.

Sách sưu tầm nghe vậy mới chịu trở về nằm trên tủ sách, tiếp tục vào vai một cuốn sách đứng đắn trang nghiêm.

Mỗi tội sách đứng đắn sẽ không ba ngày đổi bìa hai lần như vậy, Tạ Kiều thầm oán.

Hồn ma trong tranh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thêm phần kiên quyết chứ không còn nhút nhát như xưa, hắn ta chợt hỏi Tạ Kiều: "Bệ hạ, quan hệ giữa ngài và tướng liễu rất tốt ạ?"

Tướng liễu?

Tạ Kiều động não ba giây mới hiểu đối phương muốn nhắc tới Ngu Hàn Sinh, cậu liền gật đầu không ngần ngại: "Có chuyện gì à?"

Có lẽ hồn ma không bất ngờ với câu trả lời của cậu, đầu hắn ta cúi càng thêm thấp: "Không có gì."

"Có phải ông nhớ ra được điều gì đó rồi không?"

Tạ Kiều chú ý tới sự thay đổi trong xưng hô của hồn ma.

Hồn ma yên lặng.

"Ông có thể nói với tôi khi sẵn sàng." Tạ Kiều không bắt ép hồn ma, "Tôi làm đồ ăn sáng, ông có muốn ăn cụ thể gì không?"

Hồn ma lập tức lắc đầu.

"Vậy được rồi."

Tạ Kiều vào bếp, không nhìn thấy hồn ma mấp máy môi, cuối cùng lại chỉ giữ im lặng.

Buổi sáng Tạ Kiều không thích nấu nướng phức tạp, thế nên cậu làm cho mỗi người một bát cháo thịt nạc nấm hương.

Ni Ni và Bé Đá ngửi thấy hương thơm là dậy, vừa díp mắt vừa chạy bich bịch tới bàn ăn, ôm bát cháo húp xì xụp một hơi rồi lại chạy ra ngoài ban công ngáy khò khò.

Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn chưa tỉnh lại.

Tạ Kiều sửa soạn đồ đạc, trước khi rời đi, cậu bật nhỏ lửa nấu canh đậu phụ cà chua nấm, đoạn để lại giấy nhớ cho Ngu tiên sinh.

----- Ngu tiên sinh, em đến đài truyền hình Biên thành tham gia sơ tuyển, em nấu chút canh ăn sáng cho anh, mười giờ là tắt bếp bắc nồi ra ăn được rồi nhé.

Lo lắng tờ giấy bị gió thổi bay, cậu còn chèn cốc nước trong suốt lên mép giấy, rồi mới yên tâm ra ngoài.

Mà cự xà lần đầu uống rượu ngủ đến mười giờ sáng mới tỉnh giấc, hóa thành hình người, day day huyệt thái dương, sau đó đi ra khỏi phòng.

Không cảm nhận được sự xuất hiện của Tạ Kiều làm hơi thở của hắn thoắt lạnh, nhiệt độ không khí cũng theo đó giảm đi hai phần, đến tận khi hắn nhìn thấy mẩu giấy được chặn bởi cốc nước.

Cự xà cầm tờ giấy, nhìn chăm chú một hồi, thế rồi khóe môi mím chặt của hắn chậm rãi thả lỏng, giương lên một độ cong khe khẽ.

Hắn cất tờ giấy, tắt bếp, múc một bát canh trong veo, sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn, mắt hơi híp lại, ăn vô cùng nghiêm túc.

*

Tạ Kiều đến đài truyền hình lúc chín giờ năm mươi, do khoảng cách rất gần nên cậu cũng không gọi Phương Hòa, mà chủ động ngồi xe buýt nửa giờ là đến.

Nghe nói ngày trước, đài truyền hình Biên thành chỉ là một tòa nhà cũ nát cho thuê làm văn phòng, phải đến sau khi Biên thành phát triển, chính phủ cấp vốn, thì nơi đây mới được sửa thành cao ốc đài truyền hình.

Đứng trước cao ốc, ngẩng mặt trông lên là có thể nhìn thấy tầng nào tầng nấy đều có nhà kính trồng rau củ, diện tích đất trồng rất rộng, cứ như rừng rậm giữa lòng sắt thép, hơi thở sự sống tản ra mơn mởn.

Nhân viên đã chờ sẵn ngoài cửa, nhận ra Tạ Kiều liền lập tức qua đón tiếp: "Chào anh, em sẽ dẫn anh lên tầng năm tám tham gia sơ tuyển ạ."

"Cảm ơn nhiều ạ."

Tạ Kiều theo gót nhân viên bước vào thang máy.

Cậu chưa tham gia thử vai cho chương trình giải trí bao giờ, cũng không nắm rõ thể lệ chương trình lắm, có lẽ không hẳn là thử vai như để vào một đoàn phim.

Diễn đàn buôn dưa đã mở ra từ rất sớm.

[thanh long ruột đỏ] nghe đồn, đồn thôi nhé, đài truyền hình Biên thành muốn làm show ẩm thực, định mời Lam Mông, Đàm Đàm, Liễu Thiến Văn, một khách mời khác chưa xác định, nghe bảo là xq, diễn viên mới được từng hợp tác với ảnh đế, được ảnh đế đề cử, dạo này xq phát triển rất tốt, mà lưu lượng nào đó nhìn trúng show này thì rơi vào vòng nguy hiểm rồi

Bình luận trả lời không ít.

[Kiwi ruột vàng] Tạ Thanh? Tạ Kiều? Diễn viên không tên tuổi làm ơn đừng viết tắt cảm ơn

[trứng lòng đào] phát triển tốt gần đây thì chắc Tạ Kiều, lưu lượng chắc Diệp Trần Tiêu nếu t đoán không sai, phim cậu ta bị chấm 1.7 đang cần show hồi máu

[một chú đào giòn] 1.7 điểm... thấp nhất trong lịch sử điện ảnh đấy à? Bảo sao muốn cướp chỗ của người mới

Cùng lúc đó, Tạ Kiều đi đến tầng năm mươi tám, đạo diễn Thẩm của [canteen nửa đêm] thấy cậu liền đi tới bắt tay: "Xin lỗi, hôm nay thông báo cậu gấp quá."

Tạ Kiều chìa tay nói: "Không sao đâu ạ."

Thù lao sáu số, bắt cậu ba giờ đêm mò dậy cũng không có vấn đề gì.

"Chuyện là thế này, chương trình đã định trước ba vị khách mời, vị khách cuối cùng còn chưa lựa chọn, do có không ít người tham gia, mà ai nấy đều ưu tú, tổ chương trình chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào nên mới sắp xếp buổi tuyển chọn hôm nay." Đạo diễn Thẩm kiên nhẫn giải thích.

Tạ Kiều gật đầu hiểu ý.

Thấy Tạ Kiều không có thái độ bất mãn, đạo diễn Thẩm cũng nhẹ lòng.

Tổng cộng có bốn người tham gia, Tạ Kiều không quen bọn họ, chỉ nhận ra người cuối cùng bước vào là Diệp Trần Tiêu có phim điện ảnh vừa được chiếu không lâu trước đó.

Diệp Trần Tiêu ngoại hình thanh tú, cằm hơi ngắn, trông có nét trẻ con, là kiểu ngoại hình dễ được ưa thích.

Cậu ta bước vào phòng, lia mắt qua từng người một, đoạn nhỏ giọng than phiền với trợ lý: "Phải đọ với những người này à."

Cậu ta nói không lớn lắm, nhưng vì phòng yên lặng nên ai nấy đều nghe thấy rõ ràng, mọi người hắng giọng đầy lúng túng, chỉ có Tạ Kiều không cảm thấy có vấn đề gì, dẫu sao Diệp Trần Tiêu cũng vượt mọi người ở đây về độ nổi tiếng.

Lúc này đạo diễn Thẩm đứng ra mở lời: "Vị trí mỗi khách mời trong chương trình là khác nhau, vậy nên chúng tôi hy vọng khách mời thứ tư sẽ biết nấu cơm, tiếp theo xin mời các vị tự tay nấu nướng, chúng tôi sẽ căn cứ vào mùi vị sản phẩm để quyết định thí sinh sau cùng, chúng tôi sẽ cung cấp đầy đủ nguyên liệu và dụng cụ, mọi người không cần lo lắng."

Dứt lời, căn phòng vang lên tiếng rì rào bàn tán.

Diệp Trần Tiêu nhíu mày, cậu ta chưa gặp phải vòng sơ tuyển nào như thế, cậu ta đang định lên tiếng thì quản lý bên cạnh giữ cậu ta lại, thầm thì: "Thế này là tổ chương trình không muốn dính nước bẩn."

Hắn có mối ở đài truyền hình Biên thành, đáng lẽ ra bắt được vị trí này rất dễ, ai ngờ tổ chương trình đùn đẩy ba lần bảy lượt, lại còn bày ra vòng sơ tuyển, rõ ràng những thí sinh khác cũng có chống lưng không vừa.

"Thế thì chơi, em chẳng tin người khác còn nấu nở được hoa."Diệp Trần Tiêu bực bội đáp.

Nhân viên nhanh chóng bưng nguyên liệu và dụng cụ đến.

Các loại nguyên liệu như cá diếc, gà nguyên con, và xương sườn đều bị chọn trước, Tạ Kiều chỉ lấy được đậu phụ, ức gà, thịt nguội và một ít nấm.

Lấy danh là nghệ sĩ tự mình làm cơm, nhưng chủ yếu là do quản lý và trợ lý thay nhau ra trận, trong chốc lát căn phòng đã ngào ngạt mùi đồ ăn thơm.

Một mình Tạ Kiều đứng trước bàn hình vuông.

Cậu định làm một món ăn nổi tiếng phương nam, gọi là đậu phụ hoa.

Cách làm không khó, khó là ở đao pháp.

Cậu bỏ lớp bì đậu, dùng con dao sắc nhất cắt sợi đậu phụ trên thớt, tốc độ cần phải nhanh, nhanh đến mức để lại dư ảnh giữa không trung, đậu phụ được cắt mảnh mà không đứt, kích cỡ độ dày chỉ bằng sợi tóc.

Trong nháy mắt, toàn trường quay yên tĩnh, tất cả đều tới tấp nhìn về phía Tạ Kiều.

Tạ Kiều không để ý ánh mắt của mọi người, cậu một lòng chuyên tâm chế biến, xử lý trọn vẹn bìa đậu xong thì tay cậu cũng đã rã rời, cậu nắn nắn cổ tay, rồi lại tiếp tục thái măng, thịt nguội và nấm hương.

Sau khi cắt sợi nguyên liệu, Tạ Kiều đổ nước hầm gà vào niêu, tiếp đó bỏ lần lượt các món phụ vào, cuối cùng mới cẩn thận cho đến đậu phụ.

Đậu phụ trắng được thả vào canh chậm rãi bung ra trong nháy mắt, cứ như đóa hoa trắng nở rộ, lan tỏa hương thơm.

Diệp Trần Tiêu: ... Đù, nấu nở hoa được thật

Đạo diễn Thẩm cũng kinh ngạc vô cùng, chưa cần nếm thử đã biết tay nghề của Tạ Kiều là một đẳng cấp khác so với những người còn lại có mặt nơi này, ông ta chấm Tạ Kiều không hề do dự.

Quản lý của Diệp Trần Tiêu cau mày, ra ngoài gọi điện.

*

Lý Trạch bị chuông điện thoại đánh thức, cậu ta cúp máy, mở tin thời sự Hạ Giản gửi đến, thế rồi lập tức tỉnh cả người.

------ SE tuyên bố chiến lược thu hẹp kinh doanh.

Bất luận tuyên bố của SE trên báo hoa mỹ thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật SE rút lui khỏi thị trường nước Hoa, chủ động ngừng cạnh tranh với Họ Ngu.

Cuối cùng cậu ta cũng được thả lỏng, dù gì SE cũng là số một trong ngành, nếu nói không sợ SE tấn công thì chỉ là nói dối.

Lúc này cậu ta chỉ còn một suy nghĩ.

Thời thế rốt cuộc cũng thay đổi rồi.

Lý Trạch cầm tài liệu chạy đến công ty, nhưng lại bất ngờ phát hiện Ngu Hàn Sinh không có mặt, cậu ta đành phải lái xe đến Yến viên.

Ngu Hàn Sinh đang ngồi trên bàn ăn canh.

Lý Trạch đưa văn kiện cho Ngu Hàn Sinh, đồng thời báo tin tốt với hắn, chợt cậu ta ngửi thấy mùi canh thơm nức mũi, liền thuận miệng hỏi một câu: "Em cũng chưa được ăn sáng, em xin một bát với được không sếp?"

Ai ngờ cự xà đóng văn kiện, hờ hững nói: "Tạ Kiều nấu cho tôi."

Lý Trạch: ... con rắn chín đầu mới hôm nào còn làm mình làm mẩy, thế mà hôm nay đã 'show ân ái' rồi

Cậu ta chỉ có thể nhịn cơn thèm khát, uống đánh ực một hớp nước lọc trong văn vắt: "Không sao, em cũng no rồi." No vì bị nhét cơm chó đấy sếp.

Tuy nhiên dù cho Ngu Hàn Sinh có ở nhà, thì hắn cũng vừa ăn sáng vừa làm việc trên máy tính.

Lý Trạch nghịch điện thoại nhất thời cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, không khỏi khuyên nhủ: "Công việc để chiều làm cũng được mà sếp, không đến mức phải vội vàng thế chứ?"

"Chiều có việc."

Cự xà không ngừng tay đánh máy.

"Việc gì ạ?"

Lý Trạch tò mò hỏi.

"Việc rất quan trọng."

Ngu Hàn Sinh mím chặt môi.

*

Đến buổi chiều vẫn chưa có kết quả vòng tuyển chọn, Tạ Kiều liền ngồi chờ đợi ngoan ngoãn trên ghế sofa trong phòng nghỉ.

Mà trong phòng họp, đạo diễn Thẩm đang cố tranh luận: "Tạ Kiều nấu nướng rất tốt, show chúng ta lấy tiếng show ẩm thực không phải à, thế thì vì sao lại không chọn Tạ Kiều?"

"Thời thế thay đổi rồi." Nhà sản xuất vỗ vai đạo diễn Thẩm, "Anh cũng biết giờ thu hút đầu tư khó thế nào rồi đấy, doanh thu từ quảng cáo ngày càng thấp, đầu tư ít rủi ro mới là quan trọng, đừng nói với tôi nữa, họ cho rằng Diệp Trần Tiêu thích hợp hơn thì biết làm sao chứ?"

"Diệp Trần Tiêu tính quá kiêu ngạo, lên show sẽ gây ra mâu thuẫn." Phó đạo diễn đỡ lời đạo diễn Thẩm.

"Mâu thuẫn hay không phải xem mới biết được."

Nhà sản xuất không tỏ rõ thái độ.

"Tôi thấy mọi người không có ý kiến gì thêm, thế cứ quyết định vậy đi."Nhà sản xuất lấy điện thoại.

Mọi người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, ngay cả đạo diễn Thẩm cũng không có tiếng nói, huống hồ là bọn họ.

"Tổng giám đốc Ngu, phòng nghỉ ngơi ở bên này."

Nhân viên nhiệt tình dẫn Ngu Hàn Sinh vào phòng nghỉ ngơi.

Đài truyền hình Biên thành là một đài truyền hình non trẻ, trong khi đó tập đoàn Họ Ngu thì lại là doanh nghiệp có giá trị cao nhất Biên thành, doanh thu từ quảng cáo do Họ Ngu đầu tư phải chiếm đến nửa doanh thu của đài truyền hình Biên thành.

Hôm nay nếu không vì tính tình Ngu Hàn Sinh xa cách, thì chỉ e giám đốc đài truyền hình cũng muốn đích thân tiếp đón.

Có điều, khi bọn họ bước qua một gian phòng họp, Ngu Hàn Sinh lại ngừng nhịp bước.

"Tổng giám đốc Ngu, có chuyện gì vậy ạ?"

Nhân viên cẩn thận hỏi.

"Các anh muốn thay Tạ Kiều?"

Người đàn ông bình tĩnh hỏi.

Tạ Kiều?

Nhân viên nhìn về phía phòng họp, cửa phòng mở hé, anh ta liếc cái đã thấy đạo diễn Thẩm bên trong, lúc này mới nhớ tới chuyện đài truyền hình có kế hoạch mời Tạ Kiều tham gia chương trình giải trí mới.

Nếu anh ta nhớ không nhầm thì----

Nhân viên lặng lẽ mở điện thoại tra cứu.

Đúng như dự đoán, bách khoa về Tạ Kiều viết rõ rành rành dòng chữ nghệ sĩ dưới quyền công ty quản lý Họ Ngu.

Anh ta vội nói: "Sao lại thay được chứ?"

Sau khi dẫn Ngu Hàn Sinh tới phòng nghỉ ngơi, anh ta lập tức nhắn tin cho đạo diễn Thẩm.

*

Trong phòng nghỉ ngơi, Tạ Kiều đang rảnh tay lật báo, bỗng có bóng đen trùm xuống từ bên trên, cậu ngẩng đầu thì gặp ngay một khuôn mặt rất chi là quen thuộc: "Ngu tiên sinh, sao anh lại tới thế?"

"Đón em."

Ngu Hàn Sinh hờ hững nói.

"Em thi xong rồi, chỉ đang chờ kết quả thôi." Tạ Kiều cất báo đứng dậy, "Nhưng mà về nhà chờ cũng vậy, để em báo với nhân viên một tiếng đã nhé."

Đánh tiếng xong xuôi, Tạ Kiều liền sóng vai cùng Ngu Hàn Sinh rời khỏi tòa cao ốc.

Tạ Kiều nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, lại nhìn nốt ruồi lệ đỏ thẫm bắt mắt làm dịu đi khí chất lạnh lùng dưới tia sáng mặt trời.

Ma xui quỷ khiến-----

Tạ Kiều đưa tay, thò lại gần tay hắn.

Mỗi lúc một gần hơn.

Nhưng đến khi chỉ cách xíu nữa thôi là có thể bắt lấy, dũng khí tích góp lại tiêu hao không còn, Tạ Kiều lặng lẽ rụt tay về, cuối cùng vẫn không dám nắm tay Ngu Hàn Sinh.

Nhận thấy động tác của cậu, Ngu Hàn Sinh quay đầu, giọng còn hơi nghi hoặc: "Lạnh sao?"

Tạ Kiều chưa biết phải trả lời ra sao, ngẩn ngơ một khắc, tay đã bị tay Ngu Hàn Sinh nắm lấy mất rồi.

"Còn lạnh không?"

Ngu Hàn Sinh lại hỏi.

Tạ Kiều nhẹ nhàng cụp mắt, tay được nắm chỉ thấy lạnh băng, cậu hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người đối phương, bởi vậy nên không chỉ không ấm lên, mà trái lại còn càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng cậu vẫn nhìn hắn, trả lời chắc chắn lạ thường: "Không lạnh nữa."

Hai người cứ thế nhẹ nhàng nắm tay nhau.

------- rảo bước dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc