NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Nàng có chút ghét bỏ cách gọi này, mày liễu nhăn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có thể đổi cái tên khác không? Ta nghe người ta gọi tên đều dễ nghe, cái gì như hoa, cái gì tựa ngọc.”

Lấy như hoa như ngọc khen mỹ nhân thì dễ nghe thật nhưng cũng khó tránh khỏi cũ kỹ, sáo rỗng. Tống Thừa Lâm cười, lắc đầu nói: “Ngươi có nghe qua một câu thơ này chưa? Người bên lầu tựa trăng, cổ tay trắng nõn tựa sương tuyết, không bằng lấy mấy từ trong đó làm tên ——”

“Ta đã biết!” Nàng hưng phấn mà đón nhận ngay, sau đó vỗ tay nói: “Lâu Tự Ngọc đúng không? Qua hợp ý ta!”

Tống Thừa Lâm: “……”

Hắn có phải đọc sai rồi không?

Tống Lập Ngôn phát hiện ý nghĩ trong lòng hắn thì không nhịn được cũng bật cười.

“Ngươi cũng thích tên này đúng không?” Thấy hắn cười, người trước mặt xoay vòng tại chỗ, làn váy theo đó bay lên, mặt mày hớn hở hỏi, “Vậy định rồi nhé, về sau ngươi gọi ta là Lâu Tự Ngọc.”

“Không.”

Tục thì tục, vậy rốt cuộc tục luôn cho rồi: “Ta gọi ngươi Ngọc Nhi được không?”

Lâu Tự Ngọc trợn tròn mắt, lúc làm hồ ly còn có lông che, nhưng khi làm người thì không giấu được tâm tư. Cả mặt nàng đỏ ửng, khiến khuôn mặt nhỏ như nhuộm đầy ánh mặt trời.

Lúc vết thương của Tống Thừa Lâm tốt hơn thì kỳ thật đã có thể đấu với nàng ngang ngửa nhưng hắn không có tâm tư bắt nàng. Ban ngày hắn ra ngoài thu yêu, buổi tối trở về bắt Lâu Tự Ngọc chạy nghịch loạn khắp nơi, thuận tiện nếu nàng trộm thịt khô của hàng xóm thì sẽ mang nàng sang nhà họ nhận lỗi.

Trong lòng hắn vẫn rõ lệ khí trên người Lâu Tự Ngọc vẫn chưa tiêu tan, chỉ là tạm thời bị áp chế, nhưng dù thế hắn vẫn vui vẻ. Nhưng thế đạo của Tống Thừa Lâm càng ngày càng không ổn, Xi Vưu quấy phá, trăm họ lần than. Một ngày trước có thể là khu chợ náo nhiệt nhưng sáng sớm hôm sau đi ra có lẽ đã là máu tươi đầy đất. Người trong huyện cảm thấy bất an, hắn cũng càng thêm bận rộn. Lúc Lâu Tự Ngọc ngủ có khi hắn còn chưa về nhà, lúc nàng còn chưa tỉnh thì hắn đã rời đi.

Cứ thế qua một thời gian dài, rốt cuộc nàng không vui. Lúc hắn trở về thấy nàng chưa ngủ mà hóa thành hồ ly, quay mông lại với hắn.

“Giận ta sao?”

“Không có.”

Hắn bật cười: “Nói chuyện đều mang theo tức giận thế kia mà còn dám nói không sao?”

Lâu Tự Ngọc buồn không hé răng, đến cái đuôi cũng gục xuống không muốn lắc. Nàng nhớ hắn cực kỳ, nhưng lại không chịu gặp hắn. Nàng chỉ cảm thấy mình mỏi mắt chờ hắn nhưng hắn alị không hề để ý chút nào đến chuyện trong phòng còn có con hồ ly nhỏ.

Không cao hứng, khổ sở, buồn bực.

Đinh linh ——

Tiếng vang thanh thúy truyền đến từ cổ tay áo hắn, dễ nghe cực kỳ. Lỗ tai Lâu Tự Ngọc giật giật, nàng quay đầu lại muốn nhìn nhưng lại nhịn xuống. Ấy vậy mà người kia lại cầm cái thứ đó, giơ ra trước mặt nàng.

Một chuỗi chuông bạc tinh xảo được buộc bằng sợi dây đỏ nhẹ nhàng rung lên: Đinh linh ——

Nàng bật cười, nhưng lại thu lại biểu tình trừng mắt nhìn hắn nói: “Cái thứ đồ rách nát gì đây?”

Tống Thừa Lâm nói: “Con mèo nhà thẩm thẩm cách vách có lục lạc nhỏ, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm thật lâu nên cũng mua cho ngươi.”

“Ngươi có thích không?” Hắn hỏi.

Nàng không đáp, mũi hừ một cái giống như ghét bỏ cực kỳ. Nhưng thấy hắn vẫn cầm lục lạc không mệt mỏi, nàng cao ngạo mà dùng móng cầm lấy sau đó ném ra xa nói: “Ta lại không phải còn chó con mèo, ai thèm mang cái này?”

“Ta chỉ nghe thẩm thẩm cách vách nói mang cái này vào cũng tốt, nếu ngươi đi lạc ta chỉ cần nghe tiếng là tìm được.”

“Thế thì ngươi tự đi mà đeo.” Nàng bĩu môi, “Người thường biến mất chính là ngươi chứ không phải ta.”

Tống Thừa Lâm cười rộ lên, ôm nàng vào lòng, sờ bộ lông mềm mại của nàng nói: “Đừng tức giận nhé, lần tới…… Nếu có cơ hội ta mang ngươi cùng ra cửa.”

“Thật sự?” Hai mắt nàng sáng lên.

“Thật sự.” Hắn đồng ý.

Đáng tiếc là dù đã đồng ý nhưng hắn cũng không thực hiện được lời hứa này. Bên cạnh Tống Thừa Lâm càng ngày càng tụ tâp nhiều người tu đạo. Hắn sợ nàng bị ngộ thương nên luôn để nàng lại trong phòng. Chiến hỏa từ Kỳ Đấu Sơn một đường thiêu xuống dưới, Lâu Tự Ngọc trộm chạy ra xem rất nhiều lần nhưng vẫn không dám lộ diện, còn phải chạy về nhà trước khi hắn về, rồi nằm lên giường giả vờ đang ngủ say.

Tống Thừa Lâm không cảm giác được gì nhưng Tống Lập Ngôn lại cảm giác được Lâu Tự Ngọc thích hắn, rất thích. Đáng tiếc trong lòng Tống Thừa Lâm chỉ có thiên hạ chúng sinh và tiêu diệt Yêu Thần. Lúc trở về hắn có thể sờ sờ đầu nàng đã là rất ôn nhu rồi.

Trước khi đại chiến bắt đầu một ngày, thời tiết rất đẹp. Hôm đó Tống Thừa Lâm phá lệ mà trở về nhà sớm, cùng nàng ngồi bên bậu cửa, khẽ cười nói: “Hoàng hôn thật đẹp.”

Lâu Tự Ngọc gục lỗ tai nói: “Đúng vậy, đẹp như thế mà ngươi cũng chỉ xem với ta được vài lần, còn lại luôn bận rộn.”

“Xin lỗi.”

“…… Cũng không phải ta muốn ngươi xin lỗi, ngươi cũng không có làm sai cái gì.” Nàng lẩm bẩm, “Cháu của lão bá bán bánh mật trên trấn hôm qua bị yêu quái ăn mất, lão bá bá khóc rất thương tâm, mắt thấy cũng sắp không qua khỏi. Ta không biết về sau còn được ăn bánh mật ngon như thế không nữa.”

Tiêu diệt Xi Vưu là đúng, cho dù nàng là yêu quái thì cũng biết Xi Vưu còn một ngày thì yêu quái trong thiên hạ còn càn rỡ, bá tánh sẽ không có ngày lành.

Nhưng mà…… Nàng nhấp môi hỏi: “Ngày mai ngươi ra cửa có thể mang ta theo không?”

Trong mắt Tống Thừa Lâm có thương tiếc, hắn chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu nàng nói: “Chỗ ta muốn đi không có chỗ cho ngươi. Ngươi là yêu, còn ta phải đi giết yêu.”

“Vậy khi nào ngươi trở về?” Nàng hỏi.

Tống Thừa Lâm là người trước nay không nói dối bao giờ, Tống Lập Ngôn biết được điều này từ trong trí nhớ của hắn. Nhưng hiện tại hắn lại vì Lâu Tự Ngọc mà nói lời nói dối đầu tiên.

Hắn nói: “Chờ ba ngày sau lúc mặt trời lặn ta sẽ trở về.”

Lâu Tự Ngọc vui vẻ cười, ngậm lục lạc hắn đưa rồi vất vả buộc vào cổ tay hắn nói: “Một lời đã định, nếu đến lúc đó ngươi không trở về thì ta sẽ nghe theo tiếng lục lạc này mà đến tìm ngươi.”

“Được.”

Không khí vừa lúc, phong cảnh cũng tốt, vốn nên là cảnh nên thơ để hậu nhân bình luận nhưng có pháp khí trong tay áo Tống Thừa Lâm ngửi thấy mùi yêu khí nên tự mình bay ra, ong ong gọi bậy một hồi rồi không kịp hỏi gì đã nuốt mất Lâu Tự Ngọc.

Lâu Tự Ngọc còn không kịp phản ứng thì trước mặt đã tối sầm.

“Dừng tay!” sắc mặt Tống Thừa Lâm đại biến, duỗi tay vội đi bắt lấy Diệt Linh Đỉnh nhưng đã không kịp rồi.

Pháp khí này cực kỳ có linh tính, là thứ hắn mới đúc ra. Nó muốn khoe khoang bản lĩnh cường đại của mình nên ngay cả Lâu Tự Ngọc cũng dám ăn!

Tống Thừa Lâm đột nhiên thi pháp muốn nó nhổ nàng ra nhưng đây là pháp khí hắn đúc ra để đối phó với Xi Vưu nên chỉ có vào mà không có ra. Cho nên yêu quái bị nuốt vào bất kể thế nào cũng không thể ra, đợi thời gian dài trôi qua, mặc kệ là kẻ đó lợi hại thế nào cũng sẽ bị lửa hồn trong đỉnh đốt cho không còn một mảnh.

Không kịp lo lắng thứ gì khác, Tống Thừa Lâm nắm lấy bảo bối hắn hao phí mười năm tâm huyết mới đúc ra được sau đó lấy Giải Trĩ Kiếm chém xuống ——

Keng!

Diệt Linh Đỉnh đao thương bất nhập lúc này không thể cãi lời chủ nhân, thân đỉnh thủng một lỗ, lập tức phải phun con hồ ly mới nuốt vào ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc