NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Xi Vưu là yêu quái thù dai cực kỳ, ngàn năm trước bị Tống Thừa Lâm phong ấn khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lấy tính tình của hắn thì chuyện đầu tiên làm sau khi phá phong ấn chính là tìm Tống Lập Ngôn tính sổ. Cho dù hắn trốn đến chân trời góc bể thì Xi Vưu cũng nhất định phải đào hắn ra rút gân lột da, nuốt vào bụng.

Nhưng hiện tại Tống Lập Ngôn đứng trên trạc cây cách hắn vài chục trượng mà Xi Vưu lại chẳng nhúc nhích, thậm chí đầu cũng không thèm quay qua bên này.

Sao lại thế này? Lâu Tự Ngọc không rõ nguyên do, nàng vứt một cái đuôi to ra nương theo gió quất quất vài cái.

Xi Vưu đứng phía sau Bùi Hiến Phú, khói lửa trên người không ngừng tràn ra bốn phía. Khởi điểm nàng cho rằng đây là do Yêu Vương phá phong ấn mà ra, thiên lôi địa hỏa, phá núi ngăn sông, động tĩnh càng lớn thì càng phù hợp với tính cách thích lập uy của Xi Vưu.

Nhưng hiện tại đã sắp qua nửa canh giờ mà khói lửa trên người hắn vẫn như thác lũ đổ xuống không ngừng.

“Thật kỳ quái.” Lâu Tự Ngọc nói thầm một câu, có thể vì quá chuyên tâm nên nàng đầu nặng chân nhẹ, đột nhiên nghiêng người muốn ngã.

Một bàn tay duỗi ra kéo cổ nàng về, Tống Lập Ngôn tức giận nói: “Sao có thế này cũng đứng không yên?”

Nàng bắt lấy ống tay áo hắn, lặng người hồi lâu mới nói: “Hắn phát hiện ra rồi.”

“Hắn” này là chỉ Bùi Hiến Phú, mới vừa rồi con sói yêu kia còn hung thần ác sát nhưng bây giờ không hiểu sao lại quay người hoảng loạn bắt đầu thi pháp lên người Xi Vưu. Động tác của hắn cực lớn, cơ hồ không muốn sống mà rút toàn bộ yêu lực trong người rót vào thân thể đầy khói lửa của Xi Vưu.

Lửa khói đột nhiên ngừng lại, Bùi Hiến Phú cực kỳ vui mừng, vừa ho ra máu vừa lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, ta biết Vương rất lợi hại.”

Nhưng vừa mới dứt lời thì khói lửa lại bắt đầu xói mòn, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước. Hắn luống cuống, yêu lực ngăn không được khiến hắn muốn duỗi tay đón lấy. Lửa khói nóng bỏng đốt cháy tay hắn, Bùi Hiến Phú lại như hoàn toàn không cảm giác được đau, chỉ không ngừng hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao lại như vậy?”

Lâu Tự Ngọc xem đến thổn thức, quay đầu lấy ánh mắt dò hỏi nhìn người bên cạnh.

Tống Lập Ngôn nhíu mày nhìn sắc mặt đột nhiên tái lại của nàng thì duỗi tay thăm dò trán nàng, cảm thấy không có vấn đề gì thì mới yên tâm nói: “Sơn động là lồng ngực của Xi Vưu, chuyện đó ta đã sớm phát hiện ra cho nên ta mới không tiếp tục phá yêu trận giam cầm nội đan. Ta tiết kiệm sức lực đánh xuyên qua trái tim hắn. Năm đó hắn bị ta phong ấn nên ta biết mệnh môn (nhược điểm) của hắn ở đâu. Trước kia không có cơ hội ra tay, lúc này may có Bùi Hiến Phú giúp một tay.”

Lâu Tự Ngọc kinh ngạc mà há to miệng: “Ngài…… Ngài đã sớm biết hắn sẽ không thể sống lại sao?”

“Phải, nhưng ta cho rằng hắn sẽ trực tiếp ngủ luôn, không nghĩ tới hắn vẫn đứng dậy.” Tống Lập Ngôn nhìn Yêu Thần cao ngạo không ai bì nổi bên kia, “Hắn vừa đứng dậy thì nhất định sẽ hôi phi yên diệt.”

Cũng phù hợp với tác phong của Xi Vưu, nếu hắn muốn chết thì sẽ quả quyết kéo người chôn cùng. Phá phong ấn mà ra, cho dù hôi phi yên diệt thì xác chết của hắn cũng gây họa cho Hoang Châu.

Một tiếng sói tru đến tê tâm liệt phế vang vọng khắp toàn bộ Kỳ Đấu Sơn. Bùi Hiến Phú trơ mắt nhìn Xi Vưu tan biến ngay trước mặt mình, trong mắt lại không khóc nổi mà chảy ra máu. Hắn giống như nổi điên mà độ yêu khí trên người mình cho Xi Vưu, chờ đến không không thể độ được nữa hắn mới nhớ tới mà lao đến muốn ôm cái mõm dài của Xi Vưu đang vươn về phía mình.

Trong con mắt không tròng của Xi Vưu dường như có ý cười, rất nhẹ, có lẽ không bằng nụ cười của cô nương phàm trần khi nhìn thấy con chó nhỏ đi lạc ven đường. Nhưng Bùi Hiến Phú lại thấy, hắn thu hai tay muốn ôm chặt người kia nhưng vừa chạm vào thì cả khuôn mặt Xi Vưu đã tan đi, rơi vào dung nham đỏ bừng.

“Không ——!” Bùi Hiến Phú đỏ ngầu hai mắt, không chút suy nghĩ mà nhảy theo vào dung nham.

Lâu Tự Ngọc cho rằng hắn sẽ táng thân tại đây nhưng hắn rơi xuống thì đám dung nham đủ đốt hồn phách kia lại tránh ra, xoay chuyển chung quanh hắn, nửa ngọn lửa cũng không đụng vào hắn chút nào. Bùi Hiến Phú lắc đầu, mặt đầy huyết lệ mà bước chân muốn bắt lấy chúng nó nhưng mặc kệ hắn nhanh thế nào, động tác mạnh mẽ tới đâu thì dung nham kia cũng tránh khỏi tay hắn sau đó chậm rãi chảy xuống chân núi.

Lâu Tự Ngọc hít hít mũi, tự dưng muốn khóc.

“Lâu chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao không biết nhảy ra từ đâu, trên người còn có yêu huyết, ánh mắt thì đề phòng nhìn Tống Lập Ngôn một cái sau đó hỏi nàng: “Bùi Hiến Phú cướp Yêu Vương nội đan đi đâu? Xà tộc và chuột tộc đang nổi cơn điên tìm kiếm, mắt thấy lại sắp đánh nhau rồi.”

Nội đan…… Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ: “Yêu Vương phá phong ấn vậy nội đan hẳn là đã bị Xi Vưu hấp thu nếu không hắn cũng không thể ra được.”

Tần Tiểu Đao trừng mắt thật lớn, sắc mặt Tống Lập Ngôn ở bên cạnh không biết vì sao cũng đột nhiên trở nên khó coi. Lâu Tự Ngọc còn đang cân nhắc phải an ủi Mỹ Nhân Xà thế nào thì cổ tay đột nhiên bị túm lấy.

“Đại nhân?” Nàng khó hiểu nhìn Tống Lập Ngôn hỏi, “Làm sao vậy?”

Hô hấp của Tống Lập Ngôn đột nhiên nặng nề, ngón trỏ phát ra bạch quang không hề do dự điểm lên trán nàng. Tần Tiểu Đao hít hà một hơi, cũng không giải thích mà nhanh chóng chạy đi tìm Cánh Gà.

“Người chết là Yêu Thần chứ không phải ta, sao đại nhân lại dùng vẻ mặt này nhìn ta?” Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, “Thật giống như ta sắp chết vậy.”

Cổ họng căng lên, Tống Lập Ngôn mở miệng, giọng nói khàn đến đáng sợ: “Ngươi câm miệng.”

Bị vẻ đau xót trong mắt hắn làm cho chấn động, Lâu Tự Ngọc theo bản năng thăm dò đan điền của mình.

“……”

Nàng bật cười: “Không thể nào, ta thật đúng là sắp chết sao?”

Lúc vào sơn động kia nàng đã vào trận, nàng cũng là nơi cung cấp yêu lực cho Xi Vưu phá phong ấn. Từ lúc bị kinh mạch của hắn trói chân thì mạng của Xi Vưu đã gắn liền với nội đan của 5 Yêu Vương. Hắn chết, trận phá, đan cũng hủy, nàng tự nhiên cũng chẳng may mắn thoát được.

Một hồi tai hoạ được hóa giải nhưng nàng lại ngoài ý muốn mà táng mạng của mình. Tống Lập Ngôn hiển nhiên cũng không dự đoán được điểm này, sắc mặt của hắn nháy mắt còn khó coi hơn cả Bùi Hiến Phú. Trên tay hắn nhanh chóng niệm quyết, vô số pháp trận cùng tu vi cuồn cuộn chảy về phía nàng. Hắn thoạt nhìn bình tĩnh hơn Bùi Hiến Phú, biện pháp nghĩ ra cũng nhiều hơn.

Nhưng thực đáng tiếc, nàng cũng giống Xi Vưu, cả người bắt đầu không chịu khống chế mà biến thành dung nham. Lâu Tự Ngọc cảm thấy quá đáng tiếc, nàng thật vất vả mới đợi được tới ngày này, mắt thấy mây tan trăng vừa tròn, còn chưa kịp ăn thịt khô, chưa kịp đòi hắn bồi thường, sao nàng có thể chết được? Dù ông trời muốn chơi nàng thì cũng không thể đúng lúc này chứ.

Đinh linh ——

Tiếng vang thanh thúy từ trong tay áo hắn truyền đến, Tống Lập Ngôn đã đem mọi bùa chú, pháp khí có thể dùng để áp lên người nàng. Không còn gì hắn hoảng hốt đến độ kéo cả chuông bạc trên cổ tay mình xuống đeo lên cổ nàng.

“Chậc.” Lâu Tự Ngọc đỏ mắt ghét bỏ nói, “Khó coi chết đi được, Hồ tộc cao quý mới không thèm mang cái loại đồ chơi giành cho mèo của phàm nhân đâu.”

“Nhưng nển mặt ngài mua nên ta mới miễn cưỡng nhận lấy đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc