Tống Lập Ngôn vừa muốn đứng dậy đã bị nàng nhào đến lại ngã trở về đống lá. Tay hắn theo bản năng đón được nàng, con người vừa ngước lên đã thấy nàng cười giảo hoạt, trong mắt sáng lấp lánh, cái đuôi sau lưng lắc không ngừng.
“Làm cái gì thế?” Hắn nhướng mày.
“Đại nhân không phải nói là ngài thua thiệt ta sao?” Nàng liếm liếm môi, “Ta nghĩ hôm nay thời tiết rất tốt, mưa to tầm tã sấm sét ầm ầm, thực thích hợp để đòi nợ.”
Hừ cười một tiếng, hắn chậm rì rì mà đảo mắt qua cổ và xương quai xanh của nàng nói: “Sắp đối đầu với kẻ địch mạnh mà lúc này ngươi còn muốn ta trả nợ sao?”
Chính là bởi vì sắp đối đầu với kẻ địch mạnh nên nếu tiếp tục chờ thì đến lúc nào mới có cơ hội?
Lâu Tự Ngọc nhấp môi, nàng cũng không phải bi quan mà chỉ là nhớ tới nhiều năm trước khi Hoang Châu từng có mưa lớn. Toàn bộ huyện Phù Ngọc đều giống như ngập trong nước, nàng và Lê Hoa ngồi xổm trên nóc nhà của khách điếm nhìn hồng thủy phía dưới. Lê Hoa hỏi nàng: “Chủ tử, nếu ngày mai trời đất lật úp, vạn vật tiêu tan thì hôm nay ngài sẽ làm gì?”
Lúc ấy nàng không trả lời vấn đề này nhưng trong lòng lại nghiêm túc nghĩ ngợi. Nếu biết ngày mai có đại nạn thì hôm nay nàng nhất định sẽ tìm người kia, sau đó ——
“Ngài có thể nấu cho ta một chén canh gà không?” Lâu Tự Ngọc ghé vào ngực hắn nghiêm túc hỏi.
Tống Lập Ngôn ngẩn ra, sau đó nhíu mi nói: “Canh gà?”
“Phải, nếu ngài thật sự cảm thấy thua thiệt ta thì không bằng lại nấu cho ta một chén canh gà đi.” Nàng liếm liếm môi, trong mắt tỏa sáng, “Đã lâu không được uống.”
Hai người còn ôm nhau, mặt cách nhau thật gần. Hắn chỉ cần thoáng nhấc đầu là có thể đụng tới chóp mũi của nàng. Hốc cây có đống lửa nên rất ấm áp, thân thể lạnh lẽo của nàng vì dựa gần hắn nên cũng dần ấm lên. Tống Lập Ngôn cho rằng cho dù nàng không tính cưới hỏi đàng hoàng thì có lẽ cũng sẽ tham lam một buổi hoan ái, ai ngờ nàng mở miệng ra lại chỉ cần một chén canh gà. Hơn nữa nhìn biểu tình này thì nàng hoàn toàn không cảm thấy tủi thân mà ngược lại còn hết sức chờ mong.
Ngực hắn giống như bị ai đó thọc một dùi, mũi nhọn mãi không rút đi mà vòng một vòng. Môi hắn trắng bệch, trong mắt có tức giận. Hắn luôn không thích người có lòng tham, đặc biệt là nữ nhân cho nên lúc đầu mới gặp vị chưởng quầy này hắn chẳng có tí hảo cảm nào. Nhưng hắn không thể nào ngờ được có một ngày hắn sẽ vì nàng không hề tham lam mà tức chết đi được.
“Ta nấu canh gà không ngon.” Hắn bóp eo nàng, giọng điệu rất không thoải mái, “Nói là canh còn không bằng nói là ta đem nước, củ từ và gà cho vào một nồi nấu chung, lại còn thường xuyên quên cho muối, trên mặt canh dày một tầng mỡ. Mệt cho ngươi vẫn uống được.”
Lâu Tự Ngọc vặn vẹo eo, duỗi tay cầm tay hắn: “Ta cảm thấy uống khá ngon, khác hẳn canh gà của người khác, thật đặc biệt.”
“Đặc biệt khó uống?”
“……” Nàng buồn cười mà trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó nói, “Nó có hương vị đặc biệt, không chỉ có gà và củ từ, còn có mùi hoa quế trong viện, mùi ngói trên đầu tường và mùi thịt khô của nhà hàng xóm.”
Tống Lập Ngôn cảm thấy mình không có khả năng lý giải suy nghĩ của yêu quái nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngoài cái này ngươi không muốn cái gì khác sao?”
Lâu Tự Ngọc rất sảng khoái vỗ vỗ vai hắn: “Đại nhân đừng lo, ta không phải người có lòng tham không đáy.”
Hắn tình nguyện nàng tham lam vài thứ. Lúc này Tống Lập Ngôn chửi thầm, mặt âm trầm nghĩ xem phải thế nào mới mở miệng dụ dỗ nàng được. Đột nhiên hắn thu được một tia hồn âm truyền tới: “Lập Ngôn, mau trở về, sư phụ ngươi ho ra máu.”
Giọng La Vĩnh Sanh vang lên ở nơi này nhiều ít khiến hắn không được tự nhiên. Tống Lập Ngôn chống tay ôm Lâu Tự Ngọc ngồi lên sau đó thấp giọng nói: “Doanh địa bên kia có việc, ta phải đi về trước một chuyến.”
Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, nhìn về phía ống tay áo hắn.
“Không được.” Hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, “Ngươi ở chỗ này chờ ta, doanh trướng kia có mấu lão nhân không dễ chọc, ngươi giấu yêu khí cũng không gạt được bọn họ đâu.”
Lâu Tự Ngọc thất vọng mà “A” một tiếng sau đó ngồi trở lại trong ổ của mình nhìn hắn nói: “Vậy khi nào ngài mới nấu canh gà cho ta?”
“Ta phải đi đã.” Hắn xách áo choàng phơi bên đống lửa sau đó dặn, “Ngươi đừng chạy loạn.”
“Được.” Nàng ngọt ngào đáp lời sau đó ngoan ngoãn nhìn theo hắn ra cửa.
Chờ bóng dáng hắn biến mất ở ngoài hốc cây nàng mới thả lỏng người, do dự một lúc nàng truyền hồn âm cho Cánh Gà để hắn lập tức rời khỏi Hoang Châu.
Lúc Tống Lập Ngôn trở lại doanh trướng thì Triệu Thanh Hoài đang túm lấy đầu giường liều mạng ho khan. La Vĩnh Sanh dùng khăn che miệng cho ông ta, thấy hắn tiến vào ông ta còn sợ không ai nhìn thấy mà lấy khăn ra kheo một vệt máu đỏ tươi.
“Lập ngôn ngươi đến xem sư phụ ngươi làm sao thế?”
“Ta không có việc gì.” Triệu Thanh Hoài thở hổn hển hai hơi, dựa vào gối đầu ngước mắt nhìn Tống Lập Ngôn hỏi, “Con đi đâu thế?”
“Con đi quanh một lát.” Tống Lập Ngôn đi tới ngồi xuống bên người ông ta, duỗi tay xem mạch. Sau một lát hắn mới thu tay lại nói: “Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, đồ nhi sẽ đi nấu chút canh bổ cho ngài.”
Triệu Thanh Hoài nghe vậy thì vội lắc đầu: “Không cần không cần.”
La Vĩnh Sanh cảm thấy kỳ quái: “Sư huynh sợ cái gì? Lập Ngôn nấu canh cho ngài cũng là đang tẫn hiếu mà.”
Ai dám để hắn tỏ lòng hiếu thảo chứ? Triệu Thanh Hoài chưa kịp nói với La Vĩnh Sanh về biến cố nhiều ngay nay nên bây giờ cũng không tiện đột nhiên nói về vấn đề này. Ông ta chỉ có thể ho khan nói: “Lập Ngôn gần đây trừ yêu vất vả, cũng mệt mỏi rồi nên việc này để người khác làm đi.”
“Không sao.” Tống Lập Ngôn gật đầu với ông ta nói, “Sư phụ có bệnh nhẹ, đồ nhi cũng không làm được gì khác.”
Dứt lời hắn xốc trướng mành lên gọi bên ngoài: “Tống Tuân, thay ta đi chuẩn bị vài thứ.”
Triệu Thanh Hoài dùng thần sắc phức tạp mà nhìn hắn đi ra ngoài, khe khẽ thở dài.
“Từ khi nào thì sư huynh trở nên nhân từ như thế?” La Vĩnh Sanh rất ngoài ý muốn. Ông ta nhớ rõ trước đó Triệu Thanh Hoài vẫn luôn rất khắc nghiệt với Tống Lập Ngôn, kể cả trong lòng che chở nhưng nếu hắn làm sai thì vẫn bị phạt. Vừa rồi ông ta đã bóng gió chuyện Lập Ngôn đi lại quá thân cận với yêu quái nhưng Triệu Thanh Hoài chẳng những không tức giận trừng phạt đồ đệ mà ngược lại còn không dám lớn tiếng nói chuyện.
“Nói ra thì rất dài, nhưng hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn.” Triệu Thanh Hoài trầm ngâm, “Trên người hắn có mùi của Lâu Tự Ngọc.”
“Lâu Tự Ngọc?”
“Một con hồ yêu.” Quét mắt nhìn tin tức La An Hà mới vừa đưa về để trên bàn con, Triệu Thanh Hoài lại thở dài, “Nói càng chuẩn xác hơn thì chính là Hồ Yêu Vương.”
Con ngươi La Vĩnh Sanh siết lại.
……
Doanh địa này là dựng lên tạm thời, tuy đã vận chuyển không ít đồ từ trong thành tới nhưng rốt cuộc muốn tìm một cái nồi để nấu canh gà cũng có chút khó khăn.
Tống Tuân đi làm việc, Tống Lập Ngôn thì ở trong trướng đợi. Trước mắt có không ít đệ tử của tư nội qua lại, phần lớn đều bị thương nên được người ta đưa tới cho đại phu chẩn trị. Thoạt nhìn bọn họ có chút thảm nhưng thảm hại hơn chính là đống thi thể chất thành núi phía sau doanh địa.
Nếu là trước kia Tống Lập Ngôn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giết Lâu Tự Ngọc lấy nội đan để an ủi vong hồn của những người kia. Nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, quét mắt hai cái rồi cũng không dám nhìn nữa mà yên lặng lui đến đằng sau cục đá bên cạnh doanh trướng.
Mới vừa đứng vững, hắn đã nghe thấy La Vĩnh Sanh ra khỏi doanh trướng trầm giọng gọi: “Hoa Diêu.”