Phụ vương nàng tên là Trì Nghiệp, là cái tên được lão Yêu Vương đặt cho. Ông ấy thủ Hồ tộc ba vạn năm, dốc hết sức lực.
Lúc đã già yếu, ông ấy ôm nàng lúc ấy tuổi còn nhỏ tới đây, dùng đuôi cáo mềm mại cuốn lấy nàng, hiền từ nói: “Trong tộc đã có đủ người tài có thể giúp chống đỡ thêm ba vạn năm nữa. Con ta tuy lấy thân phận người nối dõi Yêu Vương mà sinh ra nhưng ta hy vọng con có thể cả đời vui vẻ, bình an mà sống, không nhất định phải ngồi lên vương vị. Con muốn sống thế nào thì sống.”
Ông ấy ghé cái trán mang theo nếp nhăn lên cái trán non nớt của nàng, cười cực kỳ ôn nhu nói: “Cứ đi xem non nước, nhìn trời cao biển rộng, tìm thứ con muốn tìm. Cả đời này con muốn làm gì thì làm, chẳng ai có thể ép buộc con.”
“Tên của con không cần có từ Nghiệp, cũng không cần xưng bá, gọi Hỉ An là được.”
Cổ nàng hơi nghẹn lại, Lâu Tự Ngọc che giấu mà híp mắt nhìn dãy núi phía xa. Nàng là con hồ ly đã trưởng thành, chỗ này không có phụ vương, cũng không có Tống Lập Ngôn thì nàng lãng phí nước mắt cho ai chứ.
Hầu Mãn Đường thở dài một hơi nói: “Kỳ thật năm đó Ngô Tới Tửu cũng hao tổn tâm huyết. Ông ta không phải thật sự muốn đuổi ngươi đi. Ông ta ngoài miệng quen mắng người, làm việc lại ương ngạnh……”
“Đã biết.” Lâu Tự Ngọc đánh gãy lời ông ta, “Hồ phủ thoạt nhìn cũng không quá thoải mái, ngài đi về xử lý trước đi. Ta còn có việc nên đi trước.”
“Nha đầu.”
“Ngài hãy bảo trọng.”
Hầu Mãn Đường ngẩn ra, tiếp theo ông ta lập tức vui vẻ. Nha đầu này từ khi rời khỏi hồ phủ thì không nói gì với bọn họ nữa. Hôm nay nàng chẳng những nói mà còn dặn lão nhân như ông ta bảo trọng! Hắc hắc, xem ra nàng không ghi hận bọn họ, ít nhất không ghi hận ông ta. Đây là chuyện cực kỳ tốt, đáng giá trở về trồng thêm 2 cây ăn quả nữa!
Người trước mắt đã chạy không thấy bóng dáng, Hầu Mãn Đường cũng không đuổi theo mà vui sướng chạy về hồ phủ. Ông ta đến trước mặt Ngô Tới Tửu mà khoe khoang. Lúc này Ngô Tới Tửu đang thu dọn quần áo và di vật để đem chôn nên chỉ lạnh mặt nghe ông ta nói xong chuyện về Lâu Tự Ngọc sau đó một chân đạp ông ta ra ngoài.
Hồ yêu bên cạnh vội nâng ông ta dậy, nói thầm: “Trưởng lão, Ngô trưởng lão mới vừa gặp việc đau lòng nên tâm tình không tốt, ngài chọc ông ấy làm gì?”
“Ta mà thèm chọc ông ta?” Hầu Mãn Đường vươn ngón trỏ lắc lắc, “Ta đang an ủi ông ta đấy chứ.”
Yêu quái kia vẻ mặt mờ mịt, Ngô trưởng lão vốn không thích vị chủ tử kia, ở trước mặt ông ấy nói những cái này thì sao gọi là an ủi được? Hầu Mãn Đường cũng không nhiều lời giải thích mà chỉ khoanh tay xuyên qua hành lang gấp khúc của hồ phủ mà đi tới hậu viện, nhìn lên đống phòng ốc cao nhất.
Cửa sổ căn phòng cao nhất nửa mở, gió mát thổi vào, đồ vật bên trong được sắp xếp gọn gàng, giống như không lâu trước đây đã được dọn dẹp, lau chùi, còn đốt hương trầm.
……
Tống Lập Ngôn trở về đến nửa đường thì quả nhiên thấy Hoa Diêu tiền bối tới đón hắn. Hoa Diêu là một người trong số ít nữ đệ tử của Thượng Thanh Tư. Bà ấy đi theo La Vĩnh Sanh tập trú nhan thuật cho nên dù tuổi đã 70, 80 nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài của thiếu nữ. Nhưng bà ấy không bái La Vĩnh Sanh làm sư phụ mà lại bái bài vị một vị sư tổ đã mất.
Tính tình bà ta thật sự an tĩnh, cũng không nhiều lời khiến người ta cảm giác được sự ôn hòa. Bà ta kéo hắn lên xe ngựa rồi nói: “Ông ta đã trở về huyện Phù Ngọc.”
Hoa Diêu cũng không họi thẳng tên La Vĩnh Sanh, đến sư thúc cũng không gọi mà chỉ nói “Ông ta”. Nhưng bà vừa mở miệng thì ai cũng biết là chỉ La Vĩnh Sanh. Tống Lập Ngôn hiểu rõ nên đáp lời sau đó rũ mắt dựa vào vách xe.
“Không vui hả?” Hoa Diêu nhìn hắn, hơi suy nghĩ rồi hỏi, “Hồng trần kiếp?”
Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Không phải.”
“Cẩn thận chút.”
“Con đã bảo không phải.” Hắn có chút bực, phản bác một câu đến chính hắn cũng thấy vô lực. Cổ tay áo hắn run run, hai mảnh tay áo đều bị hắn nắm trong tay, không vui trong đáy mắt càng sâu hơn.
Băng bó cho ai nàng đều xé ống tay áo, hắn thèm vào chắc? Nếu đã cho thì phải là thứ độc nhất vô nhị, hắn không thèm thứ người khác cũng có này.
Từ khi từ biệt ở kinh đô mới có nửa năm không gặp mà Hoa Diêu đã thấy Tống Lập Ngôn thay đổi thật lớn. Đứa nhỏ năm đó quạnh quẽ, quái gở hoàn toàn không phù hợp với tuổi hiện tại trở nên sinh động, hỉ nộ ái ố đều có, khói mùi trên người cũng ta thay vào đó là hơi thở của nhân gian.
Nếu hồng trần kiếp là thế này thì cũng không tồi.
“Tiền bối.” Xe ngựa đi được nửa đường thì Tống Lập Ngôn đột nhiên buồn rầu mở miệng, ngón tay nghịch ống tay áo, chần chừ một lát mới hỏi tiếp, “Nữ nhi gia thông thường nhìn thấy cái gì thì sẽ cảm thấy một người thật sự quan tâm đến mình?”
Hoa Diêu sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Tống Lập Ngôn đen mặt: “Vãn bối nói không nghĩ, tiền bối đừng để trong lòng.”
Hoa Diêu cười cười, đôi tay đặt ở đầu gối, vô cùng đứng đắn đáp: “Không phải ta không nói, mà là ta cũng không biết.”
“Không biết?”
“Ta chưa từng được người quan tâm cho nên không biết phải thấy gì thì mới biết có người đang quan tâm mình.” Bà ta cúi đầu, trong nháy mắt có chút bi thương nhưng rất nhanh đã cười nói, “Không nói được sao?”
“Vâng.” Mơ hồ đáp lời, bên tai Tống Lập Ngôn đỏ ửng, đầu cũng quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
Hoa Diêu gật gật đầu: “Cũng phải, có đôi khi nói cũng không có kết quả, không bằng không nói.”
Nhớ tới một ít tin đồn của vị tiền bối này cùng La sư thúc, Tống Lập Ngôn mím môi nghĩ thầm hắn đúng là hỏi sai người. Hoa Diêu tiền bối năm đó hình như từng bày tỏ với La sư thúc nhưng lúc đó ông ta thiếu niên ương ngạnh, cách cự tuyệt cũng không hề nể mặt ai. Thế nên nhiều năm nay vẫn luôn có người nhàn thoại sau lưng bà ấy.
Nhưng cũng may Hoa Diêu hoàn toàn không phải người sẽ nghe người ngoài đồn đại, bà ta vẫn luôn đi theo bên người La Vĩnh Sanh —— tuy rằng đây hình như là an bài của tư nội nhưng bà cũng không hề kiêng dè, vẫn hào phóng lỗi lạc.
Lúc này vừa xuống xe thấy La sư thúc đứng ở cửa doanh địa bà ta đã chắp tay hành lễ rồi cười nói: “Đã mang người về.”
La Vĩnh Sanh gật đầu, chỉ quét bà ta một cái rồi lại nhìn hắn, biểu tình không nhẹ nhàng như khi còn ở trên núi. Lúc nói chuyện thậm chí ông ta còn hơi cắn răng: “Ngươi cho rằng mình đã cứng cáp rồi sao?”
Tống Lập Ngôn chắp tay với ông ta.
“Ngươi có hai lựa chọn một là ở chỗ này nói cho rõ với ta, hai là đi vào trong kia nói cho rõ trước mặt sư phụ ngươi.” Ông ta vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt hắn nói, “Đừng hòng lừa ta.”
Tống Lập Ngôn nghe thế thì hiểu La Vĩnh Sanh đã biết nội đan không ở hồ phủ nên chỉ nương bậc thang này của hắn mà lui binh chứ không phải thật sự tin tưởng hắn bị yêu quái bắt cóc. Trách không được ông ta lại đi dứt khoát như thế.
Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng thở ra nói: “Tà ám đã thành hình, dẫn theo Thượng Thanh Tư đối đầu với Yêu tộc chỉ khiến ngư ông đắc lợi. Thủ đoạn thấp kém thế này chỉ có sư phụ nhất thời hồ đồ mắc mưu, sư thúc hẳn cũng không thể cũng hồ đồ theo chứ?”
La Vĩnh Sanh vẫn tức giận nói thầm: “Ta biết ngươi không ngốc như thế nhưng sao ngươi lại trộn chung một chỗ với hồ yêu kia? Ta nghe người ta nói đây không phải lần đầu ngươi giúp nàng.”
“Con thiếu ân tình của nàng.”
“Ân tình?” La Vĩnh Sanh cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Ngươi mà cũng thiếu ân tình của người khác?”
“Vâng.” Tống Lập Ngôn nghiêng mắt, nhìn một đôi tai nhìn nhọn đang nhô lên nghe trộm phía sau tảng đá lớn, “Ân tình rất lớn, không thể không trả.”