NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Bên tai có chút tê dại, Tống Lập Ngôn cũng không thể nói ra đây là loại cái gì cảm giác, chỉ cảm thấy không quen nên lung tung đáp lời nàng rồi đi mất. Bước chân hắn nện xuống có vẻ hơi nặng, nhưng vẫn cố che giấu: “Thời gia cũng không còn sớm, đi nhanh về thôi.”

Được hắn hứa hẹn, Lâu Tự Ngọc tâm tình lại tốt lên. Nàng nhảy nhót mà đi theo hắn lên xe, còn chia hai viên quả khô lấy được trên thuyền cho hắn: “Cái này ăn ngon, đại nhân nếm thử nhé?”

Vỏ quả khô có chút cứng, Tống Lập Ngôn cầm ở trong tay nhéo mãi không nhúc nhích. Lâu Tự Ngọc lại giống con hamster mà cắn rôm rốp. Khóe mắt nàng nhìn quả khô trong tay hắn không nhúc nhích thì nói thẳng: “Sao cái này mà đại nhân cũng không biết lột là thế nào?”

Dứt lời nàng duỗi tay lấy quả khô lại, lột vỏ xong lại thả nhân quả vào miệng hắn.

Động tác này có chút thân mật khiến Tống Lập Ngôn có chút xấu hổ ăn cũng không phải mà phun ra cũng không phải. Thế là hắn nhíu mày nhìn nàng, kết quả người sau hoàn toàn không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, cứ thế tiếp tục lột vỏ cho hắn.

“……” Người ta còn không thấy có vấn đề gì, một nam tử hán như hán còn làm ra vẻ nỗi gì. Thế là Tống Lập Ngôn nhai nuốt hạt quả, lại cầm công văn đặt trong xe, nhân lúc trời còn sáng mà xem qua. Từ khi hắn nhậm chức đến nay án mạng ở huyện Phù Ngọc đã ít hơn nhưng so với những nơi khác thì phải nói là án mạng ở đây vẫn nhiều đến kinh người. Hắn đẩy hết những vụ án bình thường cho Huyện thừa giải quyết nhưng những vụ án có dấu hiệu của yêu quái xen vào thì hắn đều tự mình xử lý.

Xe ngựa lung lay đi về phía trước, hắn xem công văn đến nhập thần. Người bên cạnh không biết từ khi nào bắt đầu nhét đồ ăn vào miệng hắn. Hắn cũng không để ý, một lòng chỉ chú ý đến công văn, còn thường lấy bút khoanh tròn.

Vì thế lúc trở lại nha môn, Tống Tuân lật mành xe định mời hai người xuống xe thì thấy cảnh này: Lâu Tự Ngọc đang ngồi cạnh đại nhân đút quả khô cho hắn ăn. Đại nhân nhà mình lại không phòng bị, đút cái gì ăn cái đó, nhai kỹ nuốt chậm, miệng phùng cả ra.

“……” Tống Tuân đọt nhiên nhớ đến hôn quân khi xưa vì mê luyến sắc đẹp mà bê trễ việc nước vì thế ánh mắt nhìn đại nhân nhà mình cũng thêm vài phần đau đớn.

“Hử? Tới rồi hả?” Lâu Tự Ngọc vỗ rơi đống vỏ quả khô trên váy rồi đứng dậy xuống xe. Tống Lập Ngôn cũng hoàn hồn, cầm công văn trên tay rồi đi theo ra ngoài.

“Đại…… Đại nhân?” Tống Tuân lo lắng mà gọi hắn một tiếng.

“Chuyện gì?”

Tống Tuân muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Lâu Tự Ngọc lúc này đang quay lưng lại thì vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở ngài cẩn thận bậc thang.”

Tống Lập Ngôn kỳ quái lắc đầu, lập tức mang theo Lâu Tự Ngọc đi đến chỗ đặt thi thể. Trên đường đi hắn còn dặn dò nàng: “Tề Mân cũng là người của Thượng Thanh Tư, ngươi tự mình cẩn thận.”

Lâu Tự Ngọc nghe thấy câu này thì sửng sốt, ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt của hắn nhưng Tống Lập Ngôn đã bước nhanh đi về phía trước.

Người này luôn giữ thái độ thà giết nhầm còn hơn đối với yêu quái, vài lần luân hồi trước cũng chưa bao giờ nhẹ tay với nàng. Sao lúc này hắn chẳng những không truy cứu nàng rốt cuộc là người hay yêu mà còn che chở nàng là sao?

Lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn, Lâu Tự Ngọc đi theo sau, tâm tình phức tạp mà nghĩ có lẽ quả khô vừa rồi ăn qua ngon đúng không?

Đằng trước chính là viện nghiệm thi, Tống Lập Ngôn bước chậm lại chờ nàng đuổi kịp mới đẩy cửa bước vào. Trong viện rất nhiều thi thể, bốn phía không thiếu yêu quái đang âm thầm nhìn trộm nhưng Tống Lập Ngôn vừa bước vào thì mấy ánh mắt kia biến mất sạch.

Tề Mân cũng không quay đầu lại đã nói: “Đại nhân đã tới?”

“Tới xem thi thể mới được đưa đến.” Tống Lập Ngôn đi qua nhìn nhìn, “Là cái này sao?”

Tề Mân cười nhạt, ngẩng đầu vừa định giải thích thì thấy Lâu Tự Ngọc ở phía sau.

Nàng sớm đã nghe nói nha môn có một nha dịch nghiệm thi rất lợi hại nhưng chưa từng thấy mặt. Hiện giờ rốt cuộc cũng thấy người nên Lâu Tự Ngọc rất quy củ tiến lên hành lễ: “Bái kiến quan gia.”

Người trước mặt đang mặc một bộ đồ nghiệm thi màu đen. Hắn rõ ràng chỉ là một thiếu niên tái nhợt gầy yếu nhưng trong tay cầm một con dao nhỏ dính máu, đốt ngón tay ẩn ẩn có kinh mạch màu xanh. Thấy nàng tiến lên hắn lùi về sau nửa bước, không đáp lời nàng mà chỉ quay đầu hỏi Tống Lập Ngôn: “Sao ngài lại mang người ngoài tới?”

“Nàng là người hiểu việc nên đến hỗ trợ nhìn một chút.” Tống Lập Ngôn xua tay ý bảo nàng miễn lễ sau đó mang theo Tề Mân đi vào trong phòng, lại tùy ý ném một câu, “Chưởng quầy tự xem đi, bản quan có việc muốn nói với hắn.”

“Vâng.” Buồn bực mà nhìn phản ứng của Tề Mân, Lâu Tự Ngọc lắc đầu xoay người xốc vải trắng trên người các thi thể.

Người đầu tiên là một nam tử trẻ tuổi, da xương đều còn nhưng đúng là chỉ còn da bọc xương, trên bụng hắn có một cái lỗ to, bên trong chẳng còn gì. Lật xem quanh thân thì ngoài vết thương trên bụng còn có hai dấu răng trên cổ.

Là dấu răng của Xà Yêu.

Trong lòng nhảy dựng, Lâu Tự Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc này còn chưa thấy tung tích Mỹ Nhân Xà. Nàng nhịn không được nhìn vào trong nhà.

Tống Lập Ngôn theo Tề Mân vào phòng và ngồi xuống. Hắn còn chưa kịp châm trà đã nghe thấy người kia nói: “Người nọ là người của Thượng Thanh Tư sao?”

“Không phải.” Hắn lắc đầu, “Người của Thượng Thanh Tư làm gì có nữ?”

“Vậy nàng ta thì hiểu cái gì?” Tề Mân nhíu mày.

“Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nghe từ nhiều nguồn cũng không có hại mà đôi khi còn có ích.” Tống Lập Ngôn nhìn vào mắt hắn, “Ngươi cũng đừng quá mâu thuẫn với những người khác, quá mức quái gở.”

“Thuộc hạ không thấy nàng giống người.” Tề Mân nhìn hắn nói, “Chẳng lẽ nàng là yêu quái ngài bắt đến làm việc sao?”

“Không phải.” Lúc này Tống Lập Ngôn phủ nhận còn nhanh hơn lúc trước. Hắn bưng chén trà che mặt, nhấp một ngụm trà nóng rồi mới nói, “Nàng chỉ có chút dị thuật, nhưng tư nội tiền bối nói nàng là người, không làm việc thương thiên hại lí.”

Lời này không biết hắn đang biện bạch giúp nàng hay đang thuyết phục chính mình. Tống Lập Ngôn nói xong thì có chút ảo não nhưng Tề Mân vẫn luôn tin lời hắn nên cũng không nghi ngờ gì nhiều: “Vậy thuộc hạ sẽ đi xem nàng nói thế nào.”

Theo tình huống hắn thấy được thì người chết đều bị rắn cắn chết hoặc cắn bị thương sau đó lại bị yêu thú dùng vuốt móc thủng bụng. Ngoài những cái đó ra thì hắn chẳng thấy manh mối nào khác. Tề Mân luôn tự tin với việc nghiệm thi của mình nên cằm cũng hơi hếch lên.

Nhưng hắn nhìn Tống Lập Ngôn bên cạnh thì thấy có chút không thích hợp: “Đại nhân đang tức giận cái gì thế?”

“Ta?” Tống Lập Ngôn hoàn hồn sau đó nhấp một miệng trà nói, “Ta thì có cái gì mà tức giận.”

Nếu không tức giận thì sao lại có biểu tình đó? Tề Mân không rõ, nhưng hắn cũng không phải người nhiều chuyện. Nếu đại nhân đã nói không thì tức là không.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, Tống Lập Ngôn đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Lâu Tự Ngọc đang đắp vải bố lên thi thể ở cuối hàng.

“Thế nào?” Hắn hỏi.

Lâu Tự Ngọc vẻ mặt khó xử nhìn về phía hắn, lại nhìn Tề Mân bên cạnh: “Cái này……”

“Ngươi cứ nói, đều là người một nhà.”

“Đại nhân đã đi qua cấm địa của Xà tộc nên hẳn biết bọn họ đã lệnh cho người trong tộc không được gây họa cho nhân gian nếu không sẽ bị xử phạt. Nhưng này mấy người này ít nhiều đều có dấu vết bị rắn cắn trên người.” Lâu Tự Ngọc khó xử nói, “Bí mật của Xà tộc vốn nô gia không nên nói ra nhưng hiện tại tình huống có thay đổi nên nô gia cũng nói thẳng.”

“Khẳng định thánh vật của Xà tộc đã xảy ra vấn đề nếu không đám Xà Yêu này vừa động tay thì đã bị phạt chết, căn bản không thể hại nhiều người thế này được.”

Sắc mặt Tề Mân khẽ đổi, kinh ngạc mà nhìn nàng nhưng Tống Lập Ngôn lại biết nàng đang nói đến cái gì, mắt hơi híp lại.

Thánh vật của Xà tộc đang nằm trong bụng Mỹ Nhân Xà mà nàng kia thì đang bị hắn giam trong Phù Đồ vây. Bên trong Xà tộc thiếu thánh vật, không còn vật kiềm chế đám Xà Yêu nên chúng mới dám xuống núi quấy phá.

“Đại nhân có lẽ biết Tha Thiết đang ở đâu đúng không?” Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, “Có một số việc nàng ta rõ ràng hơn nô gia, nếu không ngài hỏi thử nàng ta xem?”

“Không cần.” Tống Lập Ngôn nói, “Bản quan sẽ để các nơi đề phòng nghiêm ngặt hơn.”

Lâu Tự Ngọc không dám tin tưởng nói: “Nếu người thường phạm tội thì đề phòng còn có tác dụng. Nhưng yêu quái quấy phá thì có người phàm nào đề phòng được? Chẳng lẽ đại nhân cảm thấy có chết thêm người cũng không sao ư?”

Ánh mắt trầm xuống, Tống Lập Ngôn rút Giải Trĩ Kiếm ra chĩa về phía nàng, kiếm khí bắn ra thổi tung sợi tóc của nàng.

“Chưởng quầy nói năng cẩn thận.” Hắn lạnh giọng nói, “Mạng người không được vui đùa.”

Lâu Tự Ngọc nhìn thẳng hắn, không hề sợ hãi: “Người đang mang tính mạng kẻ khác ra đùa giỡn là ai? Ngài thà rằng hy sinh nhiều người hơn cũng không chịu thả Tha Thiết vậy để nô gia đoán xem, trên người nàng ta có phải có thứ gì mà đại nhân rất muốn không?”

Tống Lập Ngôn hơi cứng người.

“Quả nhiên.” Vẻ thất vọng nảy lên trong đáy mắt, Lâu Tự Ngọc lui ra phía sau nửa bước, “Nô gia đúng là đã coi trọng đại nhân rồi.”

Xà Yêu hại người mà không bị phạt thì nhất định là do thánh vật đã mất. Mỹ Nhân Xà là yêu quái bảo vệ thánh vật, hơn phân nửa nàng ta và thánh vật đều ở trong tay hắn rồi. Nhưng nàng không nghĩ ra một người luôn tràn đầy chính khí như hắn sao lại vì một vật mà tổn hại mạng người chứ?

Phải, thánh vật quả nhiên rất quan trọng, nàng cũng muốn. Nhưng nàng thật sự không thể tưởng tượng được người trước mặt sẽ có hành động như thế. Nếu là trước kia hắn định không chút do dự lựa chọn con đường có thể cứu nhiều mạng người nhất chứ không phải nói cái gì mà tăng mạnh đề phòng.

Cái này không hề giống hắn chút nào.

Tống Lập Ngôn thu kiếm, mày nhíu chặt, môi mỏng hơn đóng mở nhưng lại chẳng nói lời nào.

Lâu Tự Ngọc uốn gối với hắn, cung kính cáo lễ: “Những gì cần nói nô gia đã nói hết, đại nhân tự có tính toán thì nô gia xin cáo lui.”

“……”

Váy lụa lướt qua ngạch cửa, nàng nhanh chóng biến mất ở bên ngoài. Tống Lập Ngôn nhấp môi, ném Giải Trĩ Kiếm vào kết giới rồi xoa ấn đường thở dài.

Hắn tới huyện Phù Ngọc là chịu trách nhiệm lớn, có vài lúc không phải hắn máu lạnh vô tình mà là hắn chỉ có thể chọn biện pháp càng đỡ thương phong hơn. Nhưng xem phản ứng của nàng thì hắn lại nhịn không được tự hỏi không biết có phải mình đã làm sai rồi hay không?

Mệt mỏi quay đầu, Tống Lập Ngôn đón nhận ánh mắt tìm tòi của Tề Mân.

“Nàng là kiếp số hồng trần của ngài ư?” Tề Mân nghiêm túc hỏi.

“Không phải.” Hắn tức giận phất tay áo nói, “Ta thì có thể có cái gì mà kiếp số hồng trần chứ.”

Tề Mân gật đầu, bình tĩnh nói: “Đại nhân nói cái gì thì là cái đó nhưng thuộc hạ ở tư nội hai mươi năm cũng chưa bao giờ thấy đại nhân vì một câu nói của ai mà rối loạn trong lòng.”

Tống Lập Ngôn luôn trầm ổn quả quyết, việc hắn đã định thì ngay cả chưởng tư cũng không thể xen vào. Cho dù bị phạt thì hắn cũng không cảm thấy mình sai. Nhưng vừa rồi Tề Mân thấy trên mặt hắn có do dự và hoài nghi, còn có một tia hoảng loạn mà có lẽ cả hắn cũng chưa phát hiện ra.

Đúng là khó có được giống người bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc