NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Hậu quả sau một đêm không biết tiết chế là hôm sau cả hai đều không rời giường được.

Tưởng Bác Sâm còn đỡ hơn một chút, dù sao bình thường đi phá án cũng làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật. Cộng thêm từ nhỏ hắn đã được huấn luyện nên một buổi tối dù chỉ ngủ hai ba tiếng cũng nhịn được. Thế nhưng Thư Quân lại là một người luôn ngủ sớm dậy sớm, đương nhiên sáng sớm không ngủ đủ. Chính cậu không rời giường được thì thôi đi, lại còn ôm eo Tưởng Bác Sâm rồi vùi trong ngực hắn ngủ say sưa. Không biết đang đói bụng hay mớ thấy cái gì mà đương cơn ngủ cậu vẫn chóp chép miệng một lúc.

Tưởng Bác Sâm nhìn gương mặt say ngủ của Tưởng Bác Sâm, không nhẫn tâm đẩy người ra nổi. Hắn do dự một lát, cuối cùng lấy điện thoại ra thấp giọng gọi điện: “Này, lão Trần hả… Ừ đúng, có lẽ hôm nay tôi không đi được, ông xem hộ tôi nhé… Được, có chuyện thì gọi cho tôi.”

Gọi xong hắn lại điện cho tiểu Tạ nói sáng hôm nay tiệm sách không mở cửa, để cậu chiều hẵng đến.

Thư Quân mơ màng nghe thấy tiếng gọi điện thoại của hắn, không mở nổi đôi mắt, chỉ hàm hồ hỏi: “Mấy giờ rồi anh…”

Tưởng Bác Sâm liếc nhìn rèm cửa sổ có chất lượng che ánh sáng vô cùng tốt, thản nhiên nói: “Đang còn sớm, trời chưa sáng nữa.”

“…Ồ…” Thư Quân cũng cảm thấy sắc trời bên ngoài đang tối nên tin tưởng Tưởng Bác Sâm. Cậu vặn vẹo thân thể một lúc rồi lại càng vùi sâu hơn, sau đó yên lòng chìm vào giấc mộng đẹp.

Tưởng Bác Sâm ngắm được một lúc cũng cảm thấy buồn ngủ, hai người cùng ôm nhau ngủ thêm một hồi lâu. Dù bất cứ lúc nào thì cảm giác được ngủ tiếp vẫn khiến người ta cảm thấy rất khoan khoái. Lúc tình lại lần nữa thì đã gần trưa, Thư Quân vì đói bụng nên mới tỉnh. Cậu nằm nhoài trước ngực Tưởng Bác Sâm ngáp một cái, vừa dụi mắt vừa mò di động không biết tối qua đã bị quăng đi đâu.

Cậu cứ ngọ nguậy nhích tới nhích lui, Tưởng Bác Sâm cũng tỉnh rồi. Hắn hỏi Thư Quân đang làm gì thế, tay Thư Quân vẫn đang tìm tòi dưới gối, nghe vậy liền đáp một câu em đang tìm điện thoại.

Tưởng Bác Sâm “Shhh” một tiếng, nói: “Anh còn đang nói thứ gì cộm cộm vậy.”Nói xong giơ tay mò mẫm sau lưng, quả nhiên là điện thoại của Thư Quân.

Thư Quân nhận điện thoại rồi cười hì hì muốn quay người Tưởng Bác Sâm lại để nhìn lưng hắn. Sau khi làm lần cuối cùng hai người thanh lý xong thì không mặc quần áo, chỉ ngủ trần như thế. Giờ này một dấu hằn của điện thoại đang chễm chệ nằm gần xương cụt Tưởng Bác Sâm.

Đương nhiên, nhiều hơn dấu hằn điện thoại là vết cào trên lưng và dấu hôn nơi vai, cổ.

Thư Quân dời mắt, dấu vết trên người cậu cũng không ít, đặc biệt là bên đùi và trước ngực. Lúc này chạm vào còn thấy hơi đau rát. Thư Quân nhấc chân lên cọ cọ chân Tưởng Bác Sâm, giọng điệu không rõ là oán giận hay đang làm nũng: “Hứ, đều do anh cả đấy, em thấy da mình sắp bị mài hư rồi.”

Tưởng Bác Sâm bị cậu cọ mà lòng ngứa ngáy, hắn liếm môi một cái rồi kéo Thư Quân đến gần hôn lên điểm trước ngực cậu một hồi. Thư Quân bị dọa nhảy dựng vì cho là hắn còn muốn làm gì đó – eo của cậu giờ vẫn đang xót lắm.

Thấy thế, Tưởng Bác Sâm không nhịn cười được: “Ngoan, lúc này không làm nữa.”

Thư Quân cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi mạnh. Cậu chống giường ngồi dậy, chăn bông trượt xuống khỏi người để lộ thân thể loang lổ dấu hôn: “Còn làm nữa á? Vậy em phải đi mua ít rau hẹ thịt dê* về cho anh ăn.”

*Là những món bổ thận tráng dương tăng cường sinh lý.

Tưởng Bác Sâm ôm chặt lấy eo Thư Quân, lòng bàn tay cố ý chầm chậm ve vuốt: “Hửm? Cho anh ăn hay cho em?”

Eo Thư Quân hơi sợ nhột,  hắn vuốt như vậy khiến cậu bật cười liên tục giãy dụa, vội vàng xin tha: “Cho em ăn cho em ăn!” Có điều chờ khi nhảy được xuống giường rồi đến bên cửa phòng ngủ, Thư Quân lại như không chịu thua mà quay đầu lại nhìn Tưởng Bác Sâm, nghếch cằm lên bảo: “Đương nhiên rau hẹ thịt dê là cho anh ăn rồi, nếu không đố anh thỏa mãn được em đấy.”

Sau khi ăn trưa xong Tưởng Bác Sâm lại theo Thư Quân đến trông tiệm sách. Buổi chiều người đến tiệm sách nhỏ đi dạo khá nhiều, còn đều là nhân sĩ trong xã hội. Thư Quân tò mò bèn thuận miệng hỏi một câu, mới biết mấy trường trung học gần đó kết hợp tổ chức lễ hội văn hóa nghệ thuật, mời không ít cựu học sinh và các học giả nổi tiếng trong xã hội tham gia. Họ đều được mời nên mới sớm về trường cũ xem một chút.

Mấy vị học giả được mời đều là những người Thư Quân thích, cậu nghe cũng động lòng bèn thuận miệng cảm thán một câu, nếu mình cũng là học sinh thì tốt, như vậy có thể tiếp xúc gần gũi hơn với những vị “Đại sư đương đại” này.

Người đó nghe xong cũng nở nụ cười nói cho cậu hay: “Xem ra công tác PR làm không đúng chỗ rồi. Thật ra lễ hội nghệ thuật này cho phép người ngoài trường tham gia, tôi nghe nói chỉ cần cầm chứng minh thư đến phòng bảo vệ trường Nhị Trung bên kia đăng ký là có thể lấy vé vào.”

Chuyện này đúng là Thư Quân không biết. Cậu lập tức quay đầu lại nhìn Tưởng Bác Sâm một cái, người ấy vừa lúc cũng đang nhìn cậu, hai người bèn nở nụ cười. Tưởng Bác Sâm bất đắc dĩ nhún vai một cái, bày ra tư thế chịu thua: “Biết rồi, Chủ nhật đúng không. Anh sẽ cố gắng rảnh vào hôm ấy.”

Thư Quân vui vẻ, lúm đồng tiền bên khóe miệng bất giác lộ ra. Tưởng Bác Sâm nhìn mà lòng ngứa ngáy, hắn cứ muốn dùng đầu ngón tay sờ một cái. Hình như từ lúc bắt đầu thích người ấy bản thân mình cứ muốn chạm vào, có đôi khi là chọc chọc lúm đồng tiền của Thư Quân, lúc thì hôn lông mày cậu một hồi, nói chung chỗ nào của người này cũng khiến mình muốn chạm vào.

Đáng tiếc lúc ấy tiểu Thư Quân vẫn đang thẹn thùng lắm.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

“Khụ khụ…” Trong thư viện rộng rãi sáng sủa, cậu thiếu niên ngồi bên cửa sổ cúi đầu lấy tay che miệng khẽ ho một tiếng.

Tưởng Bác Sâm ngồi đối diện cậu gần như tỉnh lại ngay lập tức. Hắn vội vã cúi đầu cầm bút vẽ lung tung trên giấy nháp, cố gắng làm ra vẻ chính mình đang chăm chú học.

“Này… Tưởng Bác Sâm.” Hai má Thư Quân ửng hồng, cậu giơ tay đẩy giấy nháp của mình lên trước mặt Tưởng Bác Sâm, ra hiệu cho hắn nhìn.

Tưởng Bác Sâm nhận lấy nhìn, trên đó có mấy chữ viết láu: “Cậu có thể đừng liên tục nhìn chằm vào tớ được không.”

Chữ viết của Thư Quân trước giờ vẫn rất sạch sẽ ngay ngắn, giáo viên chủ nhiệm trên lớp còn thường lấy chuyện này để khen ngợi cậu, nói từ trước đến nay Thư Quân là học sinh nam có chữ viết đẹp nhất mà thầy từng thấy trong sự nghiệp dạy học. Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Bác Sâm thấy chữ viết của Thư Quân để lộ cảm giác… Thẹn quá hóa giận như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thư Quân, quả nhiên cậu thiếu niên ngồi đối diện căng thẳng đến mức không dám nhìn hắn. Trong lòng hắn không nhịn được nổi lên tâm tư muốn bắt nạt người ta, bèn viết lại – [Nhìn một chút cũng có thiếu miếng thịt nào đâu, cậu cũng có thể nhìn lại tôi mà.]

Thư Quân vừa đọc được lại càng gấp hơn, đôi môi cậu mím mím lại nom có phần nóng nảy. Có điều đang ở trong thư viện nên cậu không dám nói lớn tiếng, chỉ đành nhỏ giọng giục Tưởng Bác Sâm: “Cậu đừng đùa nữa, mau nghiêm túc ôn tập đi.”

Lúc này hai người chỉ mới nhận ra quan hệ của mình chỉ là “Bạn cùng phòng có tình cảm rất tốt” mà thôi, chưa có nói gì vượt qua ranh giới. Mà ban đầu Tưởng Bác Sâm cũng chỉ vô thức nhìn chằm chằm vào Thư Quân, sau đó là cảm thấy Thư Quân nhìn thế nào cũng đẹp, bèn không nhịn được mà nghiên cứu ngũ quan của cậu. Chờ đến khi người ấy mở miệng nói hắn mới nhận ra hành vi của mình có chút thiếu sót.

Cuối cùng Tưởng Bác Sâm cũng học dáng vẻ của Thư Quân, nhỏ giọng nói: “Cậu cười thêm đi, tôi sẽ không nhìn cậu nữa.”

Thư Quân bán tín bán nghi nhìn Tưởng Bác Sâm một hồi. Cậu thử thăm dò cong khóe miệng lên, còn chưa kịp hỏi một câu “Có phải thế này không” thì Tưởng Bác Sâm không biết nghĩ thế nào mà bỗng nhiên vươn ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lúm đồng tiền bên miệng cậu.

“…” Nụ cười của Thư Quân cứng đờ. Tưởng Bác Sâm cũng cảm thấy đầu ngón tay mình như bị lửa đốt, trở nên nóng bừng. Hắn đột ngột thu tay về, hai người đồng loạt cúi đầu đọc sách, đến hô hấp cũng không dám thở mạnh. Chỉ có chút tình cảm nho nhỏ đang lan tràn, tựa như vệt loang trên nước.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Nhưng giờ thì không thế nữa.

Chờ khách đi rồi, Tưởng Bác Sâm đến bên cạnh Thư Quân đang ngồi trước quầy đọc sách. Hắn cúi người xuống nói: “Thích mấy giảng viên kia đến vậy à?”

Thư Quân tiện tay khép sách lại, giới thiệu bìa cho Tưởng Bác Sâm nhìn: “Người đầu tiên nghiên cứu “Dịch kinh” đương đại trong nước, người đầu tiên đấy!”

Tưởng Bác Sâm không để ý lắm: “Người đầu tiên thì sao, anh… Anh…”

Thư Quân bật cười: “Anh làm sao? Anh là người đầu tiên làm gì?”

Tưởng Bác Sâm liếc mắt nhìn học giả đang ở trong tiệm, nương theo độ cao của quầy hàng để che giấu, người ngoài rất khó nhìn thấy cảnh tượng nơi này. Hắn chẳng chút do dự mà cúi đầu hôn lên đôi môi đang mỉm cười của Thư Quân: “Anh là người đầu tiên của em.”

Đương nhiên chẳng những là người đầu tiên, mà còn là người duy nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc