NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Dù có hi vọng thời gian trôi qua chậm đến bao nhiêu đi nữa thì nghỉ cũng phải kết thúc. Vì để tránh giờ cao điểm kẹt xe, Thư Quân và Tưởng Bác Sâm cố ý về sớm một chút. Về đến nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hai người họ mới đến tiệm sách thu dọn một phen để chuẩn bị mở cửa cho năm mơi.

Trên đường trùng hợp gặp được một khách quen cũ, người này là nhà thiết kế nội thất nổi danh. Anh ta vừa thấy Thư Quân thì nở nụ cười nói là rốt cuộc có thể đi lấy sách rồi – Trước kỳ nghỉ tết anh ta đặt mấy cuốn sách chuyên ngành, hẹn sau lễ thì có thể đến lấy.

Thư Quân trêu, không phải nghỉ lễ tết thì nên vứt công việc sang một bên không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác chỉ vui chơi thôi à. Kỳ nghỉ dài trước mắt còn chưa hết, dù anh ta có cần lấy sách cỡ nào thì cậu cũng không đưa sách cho đâu.

Nhà thiết kế nghe vậy nở nụ cười: “Tôi yêu công việc mà, công việc khiến tôi vui sướng!” Rõ ràng chỉ là một chuyện đùa, thế nhưng người này lại nói vô cùng chân thành, khiến Tưởng Bác Sâm và Thư Quân cũng không kìm được mà cười theo. Có thể kết hợp công việc và sở thích, đây thật sự là một chuyện khiến người ta vừa nghĩ đến đã hài lòng.

Đưa đồ cho nhà thiết kế kia xong, hai người bắt đầu thu dọn nhà sách, kiểm tra mạng điện, quét dọn và sắp xếp sách vở gọn gàng sạch sẽ. Mỗi công việc đều rất lộn xộn, vì tiểu Tạ còn đang trong kỳ nghỉ đông chưa về nên trong tiệm chỉ có hai người họ dọn dẹp.

Tưởng Bác Sâm phụ trách dọn sạch gian ngoài, Thư Quân thì vào thu dọn trong kho hàng. Bởi vì trên lầu hai còn đặt mấy kệ sách nhỏ, nên trong kho ngoại trừ sách còn có một ít nguyên liệu pha nước cũng cần phải kiểm tra xem có quá thời gian sử dụng không.

Ngay khi Thư Quân đứng trước kệ hàng kiểm tra các túi đóng gói, cậu chợt nghe trong nhà kho yên tĩnh truyền đến một tiếng động rất nhẹ, là tiếng vang khi túi nhựa ma sát vào nhau.

Thư Quân sửng sốt một chút, sau đó xác định đây không phải do mình gây ra. Cậu cau mày nhìn xung quanh phòng một vòng nhưng không phát hiện tình huống khác thường. Nhưng cậu vừa cúi đầu xuống thì tiếng động kia lại truyền tới, hình như là tiếng vang do loại động vật nhỏ nào đó chạy trốn phát ra.

Thư Quân theo tiếng nhìn lại, vừa vặn thấy kẻ cầm đầu kia. Vẻ mặt cậu vốn từ quái lạ tìm tòi lập tức biến thành kinh ngạc và hoảng sợ. Gần như trong nháy mắt nhìn thấy con vật kia, cậu hét to tên Tưởng Bác Sâm rồi vọt ra khỏi kho hàng.

Tưởng Bác Sâm đang quét tước trên lầu hai, nghe tiếng kêu vội chạy hai bậc một bước xuống cầu thang đén trước mặt Thư Quân, la lên: “Sao thế em?”

Thư Quân sợ hãi không thôi. Cậu túm phắt lấy tay Tưởng Bác Sâm không dám buông ra, trên mặt còn lưu lại sự sợ hãi: “Có… Có con chuột!”

Tưởng Bác Sâm hơi sửng sốt, hắn không nhịn được phì cười nhìn Thư Quân.

“Anh còn cười à?” Thư Quân huơ hai tay một lúc, mặt đầy tủi thân mà cường điệu: “Một con chuột to chừng này này!”

Tưởng Bác Sâm giơ tay ấn đôi tay đang cố gắng diễn đạt thân hình con chuột của Thư Quân, trên mặt vẫn lấp lánh ý cười: “Tiểu Quân à, lớn như vậy thì không phải con chuột đâu, mà phải là Nhị Mao nhà chúng mình đấy.”

Thư Quân cũng cảm thấy mình hơi khoa trương quá, cậu ho nhẹ thả tay xuống: “Nhưng con chuột vẫn to…”

“Lớn chừng này rồi mà còn sợ chuột.” Tưởng Bác Sâm trêu cậu một câu, nhưng trong mắt lại là ôn nhu cưng chiều, như đau lòng cho một đứa nhỏ.

Thư Quân không phục: “Sợ chuột thì làm sao?” Cậu cũng không giải thích được tại sao nhưng cứ nhìn thấy chuột là tóc gáy lại dựng lên và sợ hãi từ tận đáy lòng. Đừng nói chính mắt thấy một con, dù nó xuất hiện trên TV cậu cũng sợ, từ nhỏ đã vậy rồi.

Tưởng Bác Sâm cũng biết cậu sợ thứ này, dù sao nếu không có chuột thì quan hệ lúc trước của hai người vẫn sẽ không tiến triển nhanh được như vậy.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Hồi đó bọn họ còn đang học lớp Mười, quan hệ đã dần thân thiết hơn. Một buổi tối nọ đang chuẩn bị nghỉ giải lao sau giờ tự học buổi tối thì chợt nghe hành lang cứ ầm ầm. Tưởng Bác Sâm mở cửa ra hỏi một câu, thế mới biết có một phòng ngủ cùng tầng phát hiện ra có chuột, bây giờ một tụi nam sinh dồi dào tinh lực không có chỗ phát tiết đang cầm chổi cầm giá áo muốn bắt chuột.

Thư Quân đứng bên cạnh hắn, nghe vậy đôi mắt long lanh ánh nước lập tưc trợn to như nghe thấy được chuyện gì đó dáng sợ. Cậu hỏi: “Con con con… Con chuột á?”

Nam sinh bên kia lớn tiếng đáp: “Đúng thế, là chuột. Này, hai người các cậu có muốn kiểm tra phòng ngủ một lúc không, lỡ có con nào chạy vào đấy rồi.”

Thư Quân cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên. Cậu nhìn về phía Tưởng Bác Sâm, cố gắng để giọng của mình nghe không sợ lắm: “Phòng ngủ chúng ta cũng có á?”

“Không biết.” Tưởng Bác Sâm lắc lăc đầu, cũng không để chuyện này trong lòng. Hai hôm nay hắn đang chuẩn bị cho thi chạy 1500m nam trong đại hội thể thao trường, hôm nay hắn tập chạy mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, bèn thuận tay xoa xoa tóc Thư Quân, nói: “Đi vào phòng, ngủ.”

Thư Quân thấy sắc mặt hắn có hơi mệt mỏi nên cũng không xoắn xuýt nữa. Có điều lúc rửa mặt cậu luôn muốn mở mắt thật to nhìn xung quanh, chỉ sợ bỗng nhiên ở chỗ nào đó thòi ra một con chuột.

Sau khi tắt đèn lên giường, Thư Quân cứ cảm thấy hình như trong phòng ngủ có tiếng gặm sột soạt nhai nuốt thức ăn của chuột, Cậu vùi mình vào chăn che thật kín hồi lâu mà vẫn cảm thấy sợ. Rốt cuộc Thư Quân không nhịn được nữa, cậu ôm chăn xuông giường đi đến bên giường Tưởng Bác Sâm ngòi xổm xuông, khẽ gọi một tiếng.

Tưởng Bác Sâm vừa mới đặt lưng xuống, vẫn chưa ngủ say. Thư Quân vừa gọi hắn liền nhắm mắt lại, không ngờ cậu nhóc lại ngồi xổm cạnh đầu giường mình. Hắn sợ hãi mà ngồi bật dậy, giơ tay mở đèn đầu giường: “Thư Quân… Sao thế?”

Thư Quân quàng chăn lên người, nhỏ giọng hỏi hăn: “Tưởng Bác Sâm, cậu có nghe thấy tiếng của chuột không?”

Tưởng Bác Sâm cau mày im lặng lắng nghe một chút, lắc lắc đầu nói: “Không nghe thấy.”

“Thật không nghe thấy hả?” Thư Quân lại hỏi: “Vậy cậu thử nghe thật cẩn thần lần nữa đi? Cái tiếng sột sột soạt soạt ấy… Á ui cậu làm gì thế!”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Tưởng Bác Sâm bế xốc cả chăn cả người lên ném lên trên giường. Tưởng Bác Sâm túm lấy hai cọng tóc vểnh lung tung, hỏi: “Có phải cậu sợ chuột không?”

Thư Quân đạp rơi dép lê rồi núp cả người trên giường Tưởng Bác Sâm, giống như nơi này là một ổ mèo an toàn vậy. Cậu cũng không nói dối Tưởng Bác Sâm, nghe hăn hỏi vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, sợ.”

“Một nam sinh như cậu sao lại sợ chuột?” Thật sự đây là lần đầu tiên Tưởng Bác Sâm gặp được. Cũng không phải hắn cười nhạo Thư Quân, chỉ đơn thuần thấy kinh ngạc thôi.

Tưởng Bác Sâm chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Thư Quân lại không vui: “Sợ chuột thì làm sao? Ai quy định con trai không thể sợ chuột? Lẽ nào cậu không sợ thứ gì ả?” Nói xong cậu dùng cả tay lẫn chân muốn bò xuống giường. Tưởng Bác Sâm sợ cậu ngã nên vội vàng bắt lấy tay kéo Thư Quân vào ngực mình, khẽ cười một tiếng: “Sao lại không có chứ? Tôi sợ nhất là cậu không vui đấy.”

Nói xong, hắn giơ tay lên véo nhẹ hai má Thư Quân: “Tính của bé hạt vừng cũng dễ cáu ghê nha. Tôi có nói gì đâu, cậu đừng mất hứng nữa.”

Thư Quân bị hắn nhéo đến mức hai má phồng lên, hai mắt cậu chăm chú nhìn Tưởng Bác Sâm muốn cố gắng truyền đạt lửa giận của mình. Tưởng Bác Sâm chạm mắt cậu trong chốc lát rồi bỗng quay đầu đi chỗ khác, tay cũng buông lỏng ra, mất tự nhiên vỗ vỗ giường: “Đêm nay ngủ với tôi đi, yên tâm, dù có chuột thì tôi cũng đánh chết nó trước.”

Vốn Thư Quân chỉ sợ hãi nên muốn kêu Tưởng Bác Sâm dậy trò chuyện, không ngờ lại có chuyện tôt như vậy. Cậu chi sợ Tưởng Bác Sâm đôi ý bèn vội vã nằm xuống nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ dù sét có đánh cũng không dậy được.

Tưởng Bác Sâm dịch góc chăn thay cậu, tầm mắt dần lướt qua đôi môi mọng nước của Thư Quân.

– Vừa nãy mình nghĩ gì thê nhỉ? Tại sao lại thấy môi Thư Quân rất ngon như muốn cắn một cái? Còn cảm thấy cuống họng vô cùng khô khốc nữa? Lẽ nào hôm nay luyện tập đói quá?

Nếu như là Tưởng Bác Sâm bây giờ, gặp vấn đề này nhất định hắn sẽ nói cho bản thân mình khi trước: Đừng có sợ, trực tiếp làm đi. Nhưng với một Tưởng Bác Sâm xử nam ngây thơ hồi trước, loại tâm tình này là một điều gì đó xa lạ và mới mẻ, thậm chi hăn còn thật sự xuống giường đi uống một cốc nước bự để giảm bớt sự khô khát trong lòng. Mãi đến tận khi cảm thấy mình có thể đối mặt với Thư Quân, hắn mới bò lên giường lần nữa.

Thư Quân hé mắt ra một khe nhỏ nhìn hắn. Thấy Tưởng Bác Sâm leo lên giường, cậu lập tức ra sức rúc mình vào trong tường. Đây là lần đầu tiên cậu nằm chung giường ngủ với một người khác, chỉ lo Tưởng Bác Sâm ngủ không thoải mái sẽ đuổi mình xuống.

Tưởng Bác Sâm giơ tay cốc đầu cậu một cái: “Ngủ gần lại chút, còn xịch ra nữa là cậu muốn dán lên tường luộn đúng không?”

Thư Quân cong cong đôi mắt mỉm cưởi, cũng không chen về sau nữa, chỉ thanh thản dựa vào Tưởng Bác Sâm mà ngủ.

Mà Tưởng Bác Sâm bên cạnh xoắn xuýt một lúc, nghe được tiếng thở sâu và đều của Thư Quân thì rốt cuộc cậu mới dựa vào người Tưởng Bác Sâm mà ngủ.

Lúc đo hắn còn không hiểu loại rung động xa lạ ấy có nguyên nhân gì, nhưng hạt giống đã chôn trong lòng, chỉ chờ kiên trì tưới nước tỉ mỉ che chở, tự nhiên nó sẽ chậm rãi mọc rễ nẩy mầm, mãi đến khi phát triển thành một cái cây không thể làm lơ nữa, nở ra một đóa hoa khiến lòng người rung động.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Tưởng Bác Sâm tìm một vòng trong nhà kho vẫn không thấy tung tích con chuột đâu. Hắn đoán có hể là nó đã chạy theo đường ống gần đó trên trần nhà, hoặc nó chỉ là một “khách qua đường”, dù sao trước đây kho hàng được dọn dẹp rất ngăn nắp, xưa nay chưa từng thấy qua con chuột.

Nhưng Thư Quân có hơi nghĩ mà sợ. Kỳ thực đến bây giờ cậu không sợ chuột giống hồi đó nữa. Nếu lúc đó chỉ mình cậu ở đây còn có thể đánh bạo đi đuổi chuột. Cơ mà khi đó Tưởng Bác Sâm ở đây mà, vậy cậu nhát gan một chút cũng không sai.

Bình luận

Truyện đang đọc