NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

“Tiểu Quân, em cất cuốn sách giám định vết thương lần trước anh đưa cho em đâu rồi?” Tưởng Bác Sâm vừa tìm kiếm trên giá sách vừa hỏi.

“….? Hả? À… Em quên rồi.” Thư Quân tựa lưng vào ghế đọc sách, giờ đang là lúc say mê nhất, nghe hắn hỏi vậy cậu cũng chỉ trả lời theo bản năng một câu.

Tưởng Bác Sâm không để ý, lại nói: “Anh nhớ là hình như em có giở qua rồi mà? Có phải đã mang đến tiệm rồi không?”

“À… Chắc thế.” Thư Quân lật một trang sách rồi trả lời mà đầu vẫn không ngẩng lên.

“Đọc gì mà tập trung thế?” Tưởng Bác Sâm bị người yêu lơ là rõ ràng không vui. Hắn không tìm sách nữa mà đi đến sau lưng Thư Quân, chống tay lên bàn sách. Hắn dựa vào ưu thế chiều cao để ôm gần trọn người vào ngực, lại bị Thư Quân mất hứng giơ tay đẩy một cái: “Anh chắn em rồi kìa.”

Cậu không dùng sức nên Tưởng Bác Sâm cũng không nhúc nhích, còn thuận thê lật bìa sách trong tay Thư Quân một cái –

Nét mặt sẽ nói chuyện – Dành tặng cho em, người anh yêu nhất”?” Tưởng Bác Sâm nghiền ngẫm cái tên sách chứa chan yêu thương kia một phen, trong giọng nói cũng bất giác nhuốm chút mùi chua: “Nét mặt sẽ nói chuyện thì không phải là yêu quái à? Còn Em người anh yêu nhất… Biết ai không mà cứ yêu đến yêu đi, quả thật chả ra làm sao…”

Thư Quân đã sớm quen với những cơn ghen không có đạo lý của Tưởng Bác Sâm. Cậu dựa vào ghế ngước lên nhìn người yêu, cười nói: “Phân tích nét mặt… Hình như hồi đó anh có học môn này đúng không?”

Tưởng Bác Sâm ừ một tiếng: “Nếu như em muốn học thì anh có thể dạy em bất cứ lúc nào.”

“Còn cần anh dạy á?” Thư Quân nhíu mày, cười vô cùng tự tin: “Hiện giờ em cũng coi như nhập môn rồi, anh cứ tùy ý để lộ mấy vẻ mặt đi, em biết anh đang nghĩ gì ngay.”

“Thật sao?” Tưởng Bác Sâm đè lên lưng ghế dựa rồi dùng sức xoay một cái khiến Thư Quân đối mặt với mình, Hắn ngoắc ngoắc tay với cậu: “Đến thử xem.”

Điều này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Thư Quân. Cậu khép sách lại đặt qua một bên rồi hất cằm lên ra hiệu Tưởng Bác Sâm có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

“Thử cái cơ bản nhất nhé?” Tưởng Bác Sâm khẽ mỉm cười giơ tay lên.

Thư Quân cũng lộ ra một nụ cười giống hắn: “Một bên khóe miệng khẽ nhếch lên – Khinh bỉ? Anh còn cười thế nữa em sẽ đánh anh.”

Tưởng Bác Sâm gật đầu cười, lại làm thêm mấy động tác nữa, cái nào cũng bị Thư Quân vạch ra. Chờ Thư Quân cười vui vẻ ròi, Tưởng Bác Sâm lại nói: “Năm đó anh từng làm huấn luyện có liên quan, vì thế những gì em thấy chỉ là thứ anh muốn cho em xem thôi – Bây giờ thử đi.”

Lời còn chưa dứt hắn đã nhắm mắt lại, lúc lần nửa mở ra thì đã là vẻ mặt lãnh đạm. Thư Quân đã rất nhiều năm không nhìn thấy vẻ mặt này của Tưởng Bác Sâm, nếu thật sự phải nói đấy là vẻ mặt gì, thì cũng chỉ có thể là “Không chút biểu tình.”

Cái này thú vị đấy. Thư Quân ngồi trên ghế dùng ánh mắt nghiêm túc cẩn thận miêu tả mỗi một tấc da thịt trên mặt Tưởng Bác Sâm. Nhưng cậu phát hiện người ấy chẳng những không có biểu tình gì, thậm chí con ngươi cũng không chuyển động, dường như Thư Quân không tồn tại.

“Không lộ ra vẻ gì chẳng phải là ngụy trang sao…” Thư Quân mím mím môi, “Anh gian lận, không công bằng.”

“Nếu như em nói đúng thì gian lận cũng có thể nhìn thấy anh đang suy nghĩ gì mà.” Giọng Tưởng Bác Sâm bình thản không mảy may lên xuống. Thư Quân chỉ đành đứng dạy khỏi ghế, ghé sát vào Tưởng Bác Sâm nghiên cứu nét mặt của hắn, cố gắng tìm ra manh mối từ những cơ mặt nhỏ nhất.

Nhưng nhìn một lúc, cậu cũng quên luôn mục đích của mình, chỉ đắm chìm trên người yêu mình. Cậu chỉ một mực nghĩ sao người này lại đẹp trai đến thế, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không hợp ý mình, thậm chi cậu còn nghịch ngợm cắn cắn lên chóp mũi Tưởng Bác Sâm. Trong nháy mắt đó cậu chú ý thấy con ngươi của hắn co lại một chút, màu mắt tối đi.

Chẳng cần bất cứ phân tích chuyên ngành nào trợ lực, Thư Quân cũng lập tức hiểu rõ tâm tình mà giờ khắc này người ấy đang cất giấu. Cậu cười lui về sau nửa bước, dựa vào bàn nói: “Em có thể thấy rồi, đồng tử của anh co lại.”

Tưởng Bác Sâm không ngụy trang nửa, hắn kề sát nửa người trên vào Thư Quân, hỏi: “Đó là tâm tình gì?”

“Là… Phẫn nộ, bất an?” Thư Quân nháy nháy mắt với hắn, cười nói: “Đúng không nhỉ?”

“Không hoàn toàn đúng, em thiếu một điều mấu chốt nhất…” Nói xong tay Tưởng Bác Sâm đã ôm lấy eo Thư Quân rồi ghe vào bên tai cậu dịu dàng thì thầm: “Đồng tử mở rộng thường có ý nghĩa là – hưng phấn dục tình.”

Sau đó Tưởng Bác Sâm phải mất sức thu dọn một phen, dù sao dịch trắng đục rơi vào giá sách gỗ màu sẫm thật sự quá dễ thấy. Thư Quân không đi thu dọn, mà chỉ vùi trong sô pha ở thư phòng vừa chơi điện thoại vừa chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc thì nói Tưởng Bác Sâm đặt sách sao rồi, lúc lại nói vết bẩn dính đầy trên giá sách vẫn chưa lau khô. Tưởng Bác Sâm cũng kệ cậu nghịch, thi thoảng lại quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nguy hiểm: “Dù sao cũng phải thu dọn, chi bằng chúng ta làm thêm mấy lần để đỡ phiền phức đi.”

Thư Quân lập tức im lặng, nhưng được một lúc lại chứng nào tật nấy, vẫn nói Tưởng Bác Sâm thu dọn không sạch.

Tưởng Bác Sâm thật sự không biết rốt cuộc mình dọn không ổn ở chỗ nào, sách đều đã để nguyên về chỗ cũ, thế nên hắn chỉ cho rằng Thư Quân đang cố ý cãi nhau với mình. Có điều không ngờ mấy ngày sau lúc hắn trở lại tìm sách thì phát hiện cuốn “Tuyển tập văn học các thời kỳ” bị người ta nhét vào trong một góc.

Bình luận

Truyện đang đọc