NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Lại là một Chủ nhật.

Sáng hôm đó Thư Quân cảm thấy hết sức lạnh. Cậu vẫn đang ngái ngủ, chỉ quấn một chiếc áo khoác đi chân đất nhảy xuống giường rồi bước đến bên cửa sổ kéo rèm ra một góc nhỏ, nhìn ra goài. Hóa ra trời đổ tuyết rồi.

Có lẽ tuyết rơi cả đêm hôm qua, giờ này cũng đã ngừng. Con đường dưới lầu ướt dầm dề, mà cây cảnh mướt xanh trong vườn hoa cũng phủ một lớp tuyết trắng mỏng. Thư Quân quay đầu lại nhìn theo bản năng, rèm cửa sổ che ánh sáng rất tốt khiến giờ này trong phòng ngủ vẫn tối tăm. Người trên giường đang say giấc nồng, một cái tay chầm chậm tìm kiếm trên giường, hiển nhiên là đang tìm Thư Quân.

Hôm trước Tưởng Bác Sâm vừa kết thúc một vụ án, tăng ca thêm một tuần, đến rạng sáng nay mới coi như xong việc. Vất vả lắm hắn mới có được một Chủ nhật để nghỉ ngơi một chút, Thư Quân sợ hắn ngủ không ngon nên rút chiếc gối của mình nhét vào trong tay Tưởng Bác Sâm.

Ngửi được mùi của Thư Quân, quả nhiên Tưởng Bác Sâm yên tĩnh lại. Từ đầu đến cuối mí mắt hắn cũng chẳng động đậy, chỉ ôm chặt lấy gối của Thư Quân rồi tiếp tục rơi vào mộng đẹp.

Hiếm lắm mới thấy Tưởng Bác Sâm ngủ nướng, cũng khó khăn lắm mới có được. Thư Quân khẽ cong cong đôi mắt, lại dém chăn kín lại cho hắn, lúc này mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Vừa đi cậu vừa nghĩ, hai ngày nữa phải mua thảm trải sàn về trải trong nhà. Có lúc Tưởng Bác Sâm về rất muộn, cứ phải nhón chân nhón tay đi cà nhắc trong nhà như kẻ trộm, chỉ sợ sàn gỗ phát ra tiếng động sẽ làm phiền đến Thư Quân.

Thời gian cũng không sớm nữa, Thư Quân bèn làm luông cả bữa trưa, bèn cố gắng chọn nguyên liệu nấu ăn nhiều chút rồi xử lý. Lúc hầm cà ri cậu lại đánh ba quả trứng gà để chuẩn bị làm trứng chưng sữa bò. Khi khuấy xong sữa và trứng rồi, cậu lại không thấy màng bọc thực phẩm đâu. Thư Quân kéo tủ bát ra nhìn một lúc, hình như lúc nãy mình có thấy mà, sao giờ lại không tìm ra nhỉ?

“Đừng tìm nữa, ở trên bàn ấy.”

Thư Quân nhìn người đàn ông đang mặc áo ngủ dùng màng bọc thực phẩm bọc bát sứ lại, cậu nhận lấy bát rồi đặt vào trong nồi: “Đói bụng hả? Chờ lát nữa ăn chút trứng chưng đã nhé.”

Tưởng Bác Sâm đứng sát sau lưng Thư Quân, mở hai tay ra ôm người vào ngực mình: “Đúng là đói bụng.”

Lời còn chưa dứt Thư Quân đã cảm nhận được cảm giác cưng cứng ở bên dưới cách lớp quần ngủ một cách rõ ràng, mà người ấy đã không nhịn được cơn đói, bắt đầu liếm hôn lên gáy.

Một tuần này hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đừng nói đến chuyện giao lưu thâm nhập sâu thêm một bước này nọ, đến hôn môi cũng chỉ được tiến hành dưới tình huống người kia đã say ngủ. Hoặc khi Tưởng Bác Sâm về thì Thư Quân đã ngủ say, hoặc nửa đêm Thư Quân tỉnh lại nghe được tiếng thở đều đặn của Tưởng Bác Sâm. Hai người đều không nỡ đánh thức lần nhau, đến hôn cũng cực kỳ thận trọng, chỉ sợ quấy rầy đến người mình yêu.

Mắt thấy bàn tay Tưởng Bác Sâm đã vén áo lên bắt đầu ve vuốt nhẹ nhàng bên eo, Thư Quân bỗng đè tay hắn lại, cười nói: “Anh đói bụng là muốn ăn em hả?”

Bị cậu đè nhẹ như thế, tuy Tưởng Bác Sâm khó nhịn, nhưng cũng không động thủ nữa, chỉ thấp giọng “Ừ” một tiếng. Rồi hắn lại nghe Thư Quân nói: “Em cũng đói, anh có cho ăn không? —Là em ăn anh ~ cơ~” Giọng điệu cuối câu dập dờn phơi phớp, tựa như có mang theo móc đuôi nhỏ dụ người.

“Đương nhiên.” Tưởng Bác Sâm không hề do dự mà gật đầu đáp lại, phản ứng này hoàn toàn trong dự liệu của Thư Quân.

hai người họ chưa bao giờ thảo luận vấn đề trên dưới, dường như tất cả đều nước chảy thành sông. Thư Quân cũng không để ý đến vấn đề trên dưới, dù sao khoái cảm đều dành cho người ấy, khi chìm đắm trong cảm giác cá nước vui vầy người ấy chủ đạo, cậu cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Có điều, thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng là một loại tình thú —

Thư Quân ngồi trên bàn bếp, cảm giác lạnh lẽo của bàn đá khiến ban đầu cậu hơi hơi nhíu mày. Tưởng Bác Sâm muốn ôm cậu xuống thì mu bàn tay lại bị đánh một cái nhẹ nhàng: “Bảo anh đừng nhúc nhích cơ mà, có nguyên liệu nấu ăn nào khống chế ngược lại đầu bếp không hả?”

Dứt lời, cậu tùy ý dùng hai chân quấn lấy eo hắn. Một tay Thư Quân xé vạt trước áo ngủ của Tưởng Bác Sâm, tay kia thì cố ý lèn vào từ khe hở giữa cúc áo, vừa cởi cúc vừa dùng móng tay chậm rãi gãi cào trên ngực Tưởng Bác Sâm.

“Phải kiên trì, đầu tiên cần phải hiểu rõ các nguyên liệu nấu ăn – mỗi tấc vân da đều phải hiểu thật rõ ràng, như vậy mới biết hạ dao thế nào và làm thế nào mới có thể ăn được bộ phận ngon nhất.”

Thư Quân vừa động thủ vừa thong thả thuyết trình, sau khi hài lòng nghe được một tiếng than nhẹ tựa như giục giã khó nhịn của người ấy, cậu mới dán nửa người trên đến, liếm láp hôn hít theo cơ bụng của Tưởng Bác Sâm. Tiếng hôn mút vang lên chùn chụt, Thư Quân cũng không quên phát biểu cảm nghĩ. Cậu vẫn duy trì tư thế chôn mình dưới bụng người yêu, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ý cười nơi khóe miệng càng thêm mấy phần hồn nhiên, giống như thật sự chỉ đang thưởng thức mỹ vị: “Anh xem, chỗ này ăn ngon lắm.”

Hai tay đặt bên mình Tưởng Bác Sâm hết siết chặt lại thả ra, hắn liếm liếm môi dưới khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hẩy hẩy thân dưới. giọng khàn khàn vô cùng ám muội: “Phía dưới ăn ngon hơn nhiều, em có muốn thử không, hửm?”

“Lần đầu tiên thấy đồ ăn tự mình dâng lên cho người khác ăn đấy.” Thư Quân rũ mi nhìn thứ đồ căng phồng gần ngay trước mắt, cúi đầu hôn một cái lên đó: “Coi như là phần thưởng cho sự tự giác của anh.”

Cậu vừa nói vừa giơ tay kéo chiếc quần chướng mắt xuống. Không còn ràng buộc, của quý to dài bất thình lình lộ mặt, cọ qua gò má Thư Quân, để lại một vệt tình dục ướt át dâm đãng.

Hơi thở của Thư Quân dần dồn dập, huyệt sau bắt đầu mất tự chủ mà ngưa ngáy. Không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Thư Quân cảm thấy chỗ đó đã bắt đầu có chất lỏng dần dần trào ra, chờ đợi cảm giác ngập tràn thỏa mãn.

Nhưng giờ lại bắt cậu phải tước vũ khí đầu hàng ư? Thư Quân liếc nhìn Tưởng Bác Sâm, dáng vẻ ẩn nhẫn vì dục vọng đã tràn trề mà không được thỏa mãn khiến cậu cảm thấy rất thú vị – Dù gì cậu cũng là một đầu bếp giỏi, trước hết vẫn phải xử lý xong nguyên liệu nấu ăn rồi mới bắt đầu ăn.

Nhưng cậu không biết, bản thân mình bây giờ cũng không khá hơn Tưởng Bác Sâm chút nào. Lồng ngực khẽ phập phồng vì hô hấp dồn dập, khóe mắt đuôi mày quyến rũ mê ngời vì hứng tình, đến động tác khẽ cắn môi dưới hay tiếng thở dài nhẹ nhàng đều mang theo hơi thở rên rỉ câu dẫn mê hoặc. Nếu không phải vì định lực kinh người, chỉ sợ Tưởng Bác Sâm đã sớm khiêng người đến phòng ngủ chứ làm gì nhớ được trò chơi tình thú tình thiếc gì nữa. Trong trò chơi tình ái này, hai người họ vừa là chúa tể, vừa là nguyên liệu nấu ăn của nhau.

Thư Quân quyết định không chịu thua trước. Cậu há miệng ngậm lấy cây hàng trước mặt, ngốn thật sâu vào cổ họng từng tấc từng tấc. Nhưng nếu chỉ có vậy vẫn còn đỡ, trái lại vòng eo cậu còn lắc lư đong đưa theo động tác phun ra nuốt vào.

Hình ảnh rơi vào mắt Tưởng Bác Sâm liền khiến hắn sinh ra cảm giác chính mình đang đẩy đưa đâm thọc cậu. Vừa nghĩ thế, con hung thú dục vọng trong lòng lại càng thêm lung lay di động, chỉ chực chờ nhào ra để nuốt trọn con mồi của mình.

Thư Quân thấy liếm mút lâu như vậy mà Tưởng Bác Sâm chẳng có ý muốn bắn, rốt cuộc cũng buông ra. Cậu ngồi thẳng lên dựa vào người Tưởng Bác Sâm: “Mệt chết đi được, không ăn nữa.”

Cuối cùng Tưởng Bác Sâm cũng được phép tự do hoạt động, hắn giữ nguyên tư thế nào mà vòng qua khuỷu chân Thư Quân bế cậu lên, cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Vậy anh có thể ăn được chưa?”

Thư Quân không đáp lời, nhưng lại vòng tay ôm lấy cổ Tưởng Bác Sâm rồi nghiêng đầu cắn cắn lên xương quai xanh của Tưởng Bác Sâm một hồi, nửa người dưới càng dính sát sạt lấy thân thể hắn, cọ xát liên hồi.

— Tất nhiên là muốn ăn no nê rồi.

Đương nhiên, kết quả của việc ăn no nê là Thư Quân vô cùng đáng thương kêu đói. Lúc xử lý trong phòng tắm hai người họ lại cọ quẹt làm thêm một lần, đến cuối cùng Thư Quân mềm nhũn chân tay được Tưởng Bác Sâm bế ra khỏi phòng tắm. Khi cậu vùi mình trong sô pha ăn trứng chưng, Tưởng Bác Sâm đang đứng trog phòng bếp, nói: “Ngày mai làm cho em ít tôm tươi hấp hẹ nhé?”

Thư Quân vừa ăn vừa ừ một tiếng. Ban đầu cậu không để ý lời này của Tưởng Bác Sâm có ý gì, sau đó mới nhớ lúc trước xem một chương trình dưỡng sinh có giới thiệu món này ăn bổ thận, bèn nâng bát dứ về phía Tưởng Bác Sâm, cười mắng: “Anh mới ăn ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc