NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Thư Quân thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình và Tưởng Bác Sâm lại đến mức “Đao kiếm đối mặt”. Cậu liếc nhìn chiếc kéo trên bồn rửa mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc anh có chịu tới không?”

Tưởng Bác Sâm đứng đối diện cách cậu mấy bước, hắn cố nín cười, cơ trên mặt như sắp co giật. Hắn cố gắng khống chế khóe miệng không cong lên, nói: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, không còn gì để nói, sẽ không tới.”

Có câu núi không đến bên ta, ta chỉ đành lên núi, Thư Quân nhìn chằm chằm Tưởng Bác Sâm chốc lát, bỗng chạy về phía đối phương. Thế nhưng phản ứng của Tưởng Bác Sâm vô cùng nhanh nhẹn, hầu như Thư Quân vừa nhúc nhích lông mày thì hắn đã vọt mất. Thư Quân không thể tóm được hắn, chạy theo hắn vài vòng mà vẫn không bắt được, mãi cho đến khi người ấy hết đường chạy vào phòng ngủ, lúc này cậu mới đứng tựa cửa nở nụ cười nham hiểm: “Anh chạy đi, anh tiếp tục chạy cho em nữa đi.” Giọng điệu như một lão địa chủ ép người lương thiện làm đĩ, mặt mày ngập tràn đắc ý.

Tưởng Bác Sâm ngồi trên giường xua tay tỏ ra yếu thế với cậu, nhưng vẫn cười: “Tiểu Quân, đừng ồn ào nữa.”

“Ai ồn ào hả?” Thư Quân thấy hắn vẫn đang cười thì quả thật giận không chỗ phát tiết. Cậu bước đến áp sát Tưởng Bác Sâm, giơ tay định giật tóc đối phương thì lại bị hắn thuận thế nắm chặt cổ tay, đổi khách làm chủ ép người trên giường.

Tưởng Bác Sâm vốn định cúi đầu hôn cậu, mắ thấy kiểu tóc trọc một miếng lớn phía bên tóc mai cậu lại khôn nhịn được cười, vừa cười vừa an ủi: “Đáng yêu lắm, em xem này, kiểu tóc này gọi là vẻ đẹp không đối xứng. Bây giờ em có cảm thấy minh mang theo một loại mị lực đặc biệt không…”

Thư Quân sắp bị hắn làm tức chết, cậu ngẩng đầu lên cụng vào trán Tưởng Bác Sâm một phát, thấy hắn ôm mũi cậu mới thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng vừa giơ tay sờ vào tóc cậu lại tức đến mức nhíu chặt mày: Hôm nay nhất định cậu phải xén tóc Tưởng Bác Sâm thành một lỗ!

Vốn đây là một buổi trưa Chủ nhật bình thường, theo thông lệ thì hai người họ hoặc ra ngoài tản bộ hoặc từng người ở nhà bận rộn công việc của mình. Lúc đọc sách Thư Quân cảm thấy tóc mái hơi chọc vào mắt, nhưng không muốn ra ngoài cắt tóc nên chuẩn bị cầm kéo tự hớt tóc cho mình.

Cậu vừa đứng trước gương ở bồn rửa mặt thì Tưởng Bác Sâm đã xung phong nhận việc. Hắn tỏ vẻ chính mình trước đây thường thường tự cắt tóc, chỉ chỉnh lại tóc mái thì quá đơn giản. Thư Quân nhìn chằm chằm vào mái tóc đầu đinh vạn năm bất biến của hắn rồi nửa tin nửa ngờ mà đặt kéo vào tay Tưởng Bác Sâm.

Mới bắt đầu còn thấy rất bình thường, Tưởng Bác Sâm tỉ mỉ cắt từ từ phần tóc mái của cậu. Nhưng lát sau Thư Quân nghe thấy hắn “Chậc” một tiếng, vừa định mở mắt lại bị Tưởng Bác Sâm che lại: “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy anh cắt quá đẹp trai – Em nhắm mắt lại, cẩn thận tóc rơi vào mắt.”

Thư Quân chỉ đành chống hai tay lên mặt bàn đá và nhắm mắt lại để hắn tiếp tục cắt mà không biết rằng Tưởng Bác Sâm đang cau mày nhìn một bên tóc mai đã ngắn cũn của cậu. Hắn đang tự hỏi rốt cuộc nên cắt cho hai bên có một lỗ đối xứng với nhau hay là để một bên trọc thì tốt hơn.

Tưởng Bác Sâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định cắt bên này ngắn thêm một chút để hiện ra “Vẻ đẹp không đối xứng”. Chờ đến khi cắt xong nhìn kiểu tóc của Thư Quân, hắn thật sự không nhịn cười được, chỉ đành lặng lẽ thả kéo xuống rồi im lặng lùi ra ngoài.

Thư Quân nhắm mắt đợi hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng kéo cắt nữa, bên người cũng chẳng còn ai. Cậu nghi ngờ mở mắt ra thì thấy tạo hình một bên tóc như chó gặm trong gương. Thư Quân khó tin quay đầu nhìn lại, Tưởng Bác Sâm đứng bên ngoài đã cười đến cong gập bụng.

Lúc này, Thư Quân tiện tay lấy một cái kéo nhựa nhỏ trên tủ đầu giường dứ về phía Tưởng Bác Sâm: “Cắt bên trên nhé?” Cậu giơ kéo lên ra hiệu: “Hay là cắt bên dưới?” Nói xong lại huơ kéo một cái nữa.

Tưởng Bác Sâm chỉ chỉ mái tóc đầu đinh của mình, bày tỏ đã không còn tóc để cắt nữa: “Phía dưới cũng không được cắt, dù gì nó cũng gắn bó chặt chẽ với tính phúc của em đấy.”

“Chẳng sao cả.” Thư Quân cười híp mắt: “Phía dưới của anh không còn nhưng em thì còn, sẽ không để anh thiệt thòi đâu.”

“Chuyện này…” Tưởng Bác Sâm còn đang chần chừ, Thư Quân đã giơ tay ném gối về phía hắn. Đột nhiên bị đánh khiến hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thư Quân nắm vai đè ngã trên giường. Cậu cưỡi lên eo Tưởng Bác Sâm, nhưng cổ tay lại bị hắn nhanh nhẹn nhéo một cái, cây kéo trong tay lập tức rơi xuống, sau đó bị Tưởng Bác Sâm vung tay hất xuống giường.

Thư Quân lười quản cây kéo đó, cậu giơ tay nhéo nhéo vò vò má Tưởng Bác Sâm liên tục: “Không phải anh nói cắt rất đẹp trai à?”

Tưởng Bác Sâm cũng để kệ cho cậu nhéo, mơ hồ đáp không tròn tiếng: “Vứi eng… là rất đẹp.”

“Vậy đội trưởng Tưởng cũng cắt một cái để lộ ra vẻ đẹp trai nhớ?”

Tưởng Bác Sâm cười xin tha: “Anh thì không cần, huống hồ tóc anh cũng có chỗ cắt nữa đâu.”

Thư Quân buông tha cho má hắn, lại dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên đỉnh đầu Tưởng Bác Sâm: “Nghe nói thông minh tuyệt đỉnh, vậy cạo một miếng trên đỉnh đầu anh, vừa vặn đối xứng với em luôn.”

Tưởng Bác Sâm bị cậu sờ đến tê cả da đầu, hắn giơ tay giữ Thư Quân lại sờ lên eo cậu một cái. Thân thể Thư Quân lập tức mềm nhũn, tiện đà bị đặt lên chiếc chăn mềm mại. Tưởng Bác Sâm che trên người cậu, cọ cọ chóp mũi: “Cái này không thể được, anh còn trông cậy lấy sắc hầu vua, sao có thể tùy tiện cạo được?”

Thư Quân bật cười, rồi lại nhanh chóng trầm mặt xuống giả vờ phẫn nộ: “Sắc của anh em nhìn không lọt mắt, nếu như cạo tóc nói không chừng có thể vì đầu lóe sáng mà nhìn thêm mấy lần đấy.”

Tưởng Bác Sâm cũng cười: “Xem ra anh thất sủng rồi hả?” Vừa hỏi vừa lật người Thư Quân, giơ tay vỗ cặp mông mẩy của người ta. Nghe được một tiếng chát vang lên, hắn lại hỏi tiếp: “Hiện tại thì sao? Có lọt mắt xanh không?” Dáng vẻ hễ Thư Quân mà nói có thì sẽ đánh tiếp.

Thư Quân không ngừng giãy dụa như một chú cá mắc cạn trên bờ. Bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó bèn lập tức yên tĩnh lại, rồi cong chân lên cọ cọ bên hông Tưởng Bác Sâm. Cảm thấy sức mạnh đang đè trên người giảm bớt. Thư Quân lập tức đẩy người ra rồi nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra cạnh cửa, nghiêm túc nói: “Em muốn ra ngoài cắt lại tóc, anh có đi không?”

Tưởng Bác Sâm ngồi bên giường nhìn dục vọng đã nửa cương của mình, lại nhìn người châm hỏa xong bỏ chạy, chỉ đành sửa sang lại quần áo một chút: “Đi.”

Chọn một tiệm cắt tóc gần nhà nhất, Thư Quân ngồi xuống ghế rồi lấy mũ xuống. Trong nháy mắt đó thợ cắt tóc cũng không nhịn được cười, Thư Quân chỉ đành lườm Tưởng Bác Sâm một cái. Hắn nhún vai bày tỏ mình vô tội, cuối cùng bị Thư Quân đuổi đến phòng khác ngồi.

Sau khi cắt tóc xong đi ra ngoài, trong mắt Tưởng Bác Sâm rõ ràng hiện lên sự kinh diễm – thợ cắt tóc theo đường cắt trước của Tưởng Bác Sâm mà cạo ngắn hai bên tóc Thư Quân, phần tóc giữa thì để xõa, lại nhuộm màu xám nhạt. Kiểu tóc này tôn lên làn da trắng nõn, lúc cười không còn dáng vẻ thư sinh dịu dàng nữa, trái lại còn thêm mấy phần diễm lệ động lòng.

Trước đây Thư Quân chưa từng để kiểu tóc này, lúc đi ra còn hơi căng thẳng, lại thấy Tưởng Bác Sâm cau mày nhanh chóng kéo mình tính tiền ra ngoài. Cậu còn tưởng màu sắc thế này không hợp với mình, bèn hỏi: “Không thì em nhuộm lại nhé?”

“Không cần.” Tưởng Bác Sâm liếc nhìn cậu, “Chậc một tiếng: “Biết thế nên cạo hết cho em, giờ thì…”

“Giờ thì?”

“Quá trêu chọc người rồi.”

Thư Quân lập tức vui vẻ: “Vậy xin hỏi Tưởng tiên sinh, như vậy có trêu chọc được anh không?”

Tưởng tiên sinh bị trêu có hơi ngượng ngùng ho một tiếng, như một cậu bé thẹn thùng khi lần đầu yêu: “Có.”

Chuyện cắt tóc ngắn cứ bỏ qua như vậy, có điều sáng hôm sau khi rửa mặt Tưởng Bác Sâm vẫn cảm thấy có gì không đúng. Hắn quay về gương nhìn tỉ mỉ một chốc, phát hiện phần tóc trên đỉnh đầu đinh của mình rõ ràng ngắn đi một tấc. Hắn quay đầu lại nhìn Thư Quân đang xay sữa đậu nành, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc