NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Lúc sáng rời đi cô không cảm thấy, hiện tại, sau khi thất vọng về Chu Hàm Ngọc, Diệp Vi Vi bắt đầu cảm thấy dưới đáy lòng bất an, Phong Sở Mạc chắc chắn rất tức giận, chỉ nói nhận lỗi, hay là tặng quà gì đó.

Phong Sở Mạc, sẽ thích cái gì nhỉ?

Ở ven đường có một người đàn ông trẻ tuổi đang vẽ cho một đôi tình nhân, Diệp Vi Vi đứng ở bên cạnh qua rất lâu, nhìn một nam một nữ dựa sát vào nhau xuất hiện trên giấy, trên mặt họ, đều chan chứa tình ý dành cho đối phương.

"Xin hỏi, anh có thể dựa theo miêu tả để vẽ ra người không?"

Trong di động, có một bức ảnh chụp một cô gái nhắm mắt ngủ say sưa, bên cạnh giường trắng không có ai:

"Tôi muốn vẽ một bức ảnh chung."

* * *

Diệp Vi Vi cẩn thận cầm cuộn giấy vẽ kia, mặt mày rạng rỡ đầy ý cười, chỉ cần có cái này, cô tin Phong Sở Mạc có tức giận đến đâu, thì chắc chắn sẽ hết giận, cô quả nhiên rất thông minh nha.

Vừa rồi bước chân cô còn ngập ngừng do dự, thì chỉ nháy mắt sau đó, trở nên vô cùng nhẹ nhàng, những giọt nước còn chưa khô trên tóc đen của cô dưới ánh mặt trời trông lấp lánh như pha lê, phảng phất là hình trái tim.


"Tôi về rồi này."

Diệp Vi Vi vui vẻ, mau chóng tiến vào căn hộ thuê, trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngày hôm trước cô còn tức giận vì nhìn thấy nhà sạch sẽ, nhưng bây giờ, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, giờ này khắc này, Diệp Vi Vi không còn quan tâm Phong Sở Mạc là quỷ hay là người, cô cảm thấy, cơ thể ở bể bơi đông cứng đang dần dần ấm lên trong căn phòng quen thuộc, có một người đang chờ mình.

"Phong Sở Mạc, cậu chủ điên khùng ơi, đừng trốn nữa, tôi biết anh còn giận tôi, tôi xin lỗi, anh muốn phạt gì cũng được, anh xem này, tôi còn chuẩn bị quà cho anh này."

Diệp Vi Vi quét mắt khắp nơi, vừa nhìn nhận ra trong căn nhà nhỏ, không có bóng người nào, cô thở dài, cảm thấy Phong Sở Mạc ẩn thân trốn mình, cô âm thầm oán anh là quỷ hẹp hòi, rồi cô mở cuộn giấy vẽ mà mình cẩn thận bảo vệ ra:

"Này, tôi biết vẫn còn vài chỗ khác lắm, nhưng anh hài lòng chứ, vì bức vẽ này, tôi tốn 100 tệ đó, đủ hào phóng rồi nha."

"Thật là, một người đàn ông lớn lên còn xinh hơn con gái, làm người ta sống không nổi mà, anh nhìn xem, tất cả hào quang của tôi đều bị anh đoạt hết."

Diệp Vi Vi oán giận, nhưng, mặt mày vẫn dịu dàng, cười tươi.

"Phong Sở Mạc?"

"Mạc?"

Gọi tên của anh, tiếng gọi càng ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng nhỏ, như là sợ quấy nhiễu gì đó, cô cúi đầu:

"Đúng là con quỷ hẹp hòi!"

Cô nói, tí tích, một giọt nước mắt đã lăn xuống, lăn đến trên giấy vẽ kia, vết nước nhanh chóng lan ra trên mặt người đàn ông, Diệp Vi Vi vội vàng dùng tay lau đi, càng lau càng đen, càng lau càng nhòe, đến khi, không còn giống Phong Sở Mạc nữa.

"Phong Sở Mạc, anh là quỷ hẹp hòi!"

Diệp Vi Vi cắn răng mở miệng lẩm bẩm, giơ tay lau mặt, trên mặt cũng dính vết đen.

Phong Sở Mạc đi rồi, và lần này, có lẽ anh thật sự không bao giờ quay lại nữa, Diệp Vi Vi thầm nghĩ như vậy, cô cuộn lại bức tranh có phần bị hỏng, đặt vào ngăn kéo chứa đồ quan trọng của mình, sau đó, đóng lại.


"Có giỏi thì anh đừng về nữa!"

Diệp Vi Vi cằn nhằn một câu mãi như thế, chợt nghe bên ngoài cửa phòng có tiếng động.

Vẻ tức tối trên mặt Diệp Vi Vi, và sự đau lòng trong mắt, nhanh chóng thay bằng vui mừng hớn hở, rồi lại quên mất Phong Sở Mạc có thể trực tiếp xuyên tường vào nhà, hoặc là nói, trong tiềm thức của cô hy vọng người ngoài cửa là Phong Sở Mạc, cô chạy lộc cộc ra cửa:

"Anh còn biết về."

Tiếng Diệp Vi Vi oán giận, vui mừng đột nhiên im bặt, người đứng bên ngoài là một người đàn ông rất đẹp, đẹp đến mức chỉ gặp thoáng qua, sẽ không thể nào quên được.

Người đàn ông cười ôn hòa với cô, rất có thiện ý:

"Chào cô, cô là cô Diệp đúng không, tôi là người trong căn hộ đối diện mới chuyển đến. Cô có thể gọi tôi là Khanh Nghiêu, chủ nhà nói hai nhà chúng ta nên làm quen."

Vừa nói, hắn vừa giơ cái đĩa tinh xảo trên tay lên, bên trong bày biện điểm tâm hình hoa rất chỉnh tề, đẹp, rất đẹp, vừa thơm ngon, ngọt ngào, làm người ta muốn ăn:

"Đây là bánh do tôi tự làm, chỉ là một ít đồ ăn vặt, hy vọng cô sẽ thích."

Hắn đẹp trai, đồ ăn ngon, hàng xóm dễ gần, mọi thứ đều khá tốt, cô kéo kéo khóe môi, muốn cười nhưng cười không nổi:

"Cảm ơn."


Cô nhận lấy điểm tâm, định đóng cửa, đối phương như vô tình nói:

"Đúng rồi, người ra khỏi nhà cô sáng nay có phải bạn trai cô Diệp không? Tôi thấy anh ta đi theo một cô gái xinh lắm, nhìn cử chỉ của họ, rất thân mật, hẳn là quen biết, nói thật, loại chuyện này, tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ là, muốn cho cô tỉnh táo."

Diệp Vi Vi cảm thấy đầu óc mình nặng nề:

"Thật sự đi rồi."

"Cảm ơn anh, nhưng anh ấy không phải bạn trai tôi, chúng tôi chỉ quen biết nhau thôi."

Đầu cô choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, toàn thân từ trong ra ngoài đều ớn lạnh, Diệp Vi Vi lảo đảo nghiêng ngả đi tới mép giường, nhìn thấy đệm mềm mại do Phong Sở Mạc chuẩn bị, cô nhấc nó lên, quăng mạnh xuống đất.

Ga trải giường, đệm, chăn mới tinh vẫn còn mùi hương quen thuộc, Diệp Vi Vi cảm thấy châm chọc biết mấy:

"Tôi một chút cũng không để ý tới anh đâu."

Cô tự nhủ, sau đó, nằm xuống chiếc giường trần, cuộn tròn người mình lại, đó là tư thế ngủ của người trong lòng có bất an, đó là, người không có cảm giác an toàn, lựa chọn tự bảo vệ mình.


Bình luận

Truyện đang đọc