NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Dòng nước ào ạt đổ xuống, những giọt nước trong suốt văng tung tóe, xà phòng trắng như tuyết nhỏ xinh bị bàn tay thon dài đẹp của người đàn ông nhéo lấy, rồi nghiêm túc bôi lên tay cô gái, đôi mắt đẹp của người đàn ông rất tập trung, giống như đối đãi với một món bảo vật có giá trị vô giá, nghiêm túc, tỉ mỉ, không bỏ qua một khe hở nào, bôi lên, rửa sạch, lại bôi đều, liền rửa sạch, rửa sạch, lại bôi, đặc biệt kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức nếu để cho bất kỳ cô gái nào nhìn thấy, đều cảm thấy người đàn ông này rất tốt, người đàn ông đẹp trai nhất chính là lúc nghiêm túc làm việc, đối xử kiên nhẫn với phụ nữ lại càng đẹp hơn.

Điều kiện tiên quyết là bàn tay của người phụ nữ bị chà xát bởi xà phòng và nước không phải của mình!

"A a!"

Đây là tiếng của Diệp Vi Vi, cô che lại đôi tay đẹp đẽ bị người đàn ông tỉ mỉ cẩn thận rửa từng ngón tay, kẽ hở, rửa mười tám lần, tẩy đỏ rực đến gãy móng vuốt, à không, là bàn tay đáng thương, Diệp Vi Vi khóc không ra nước mắt.

Phong Sở Mạc, Phong đại thiếu gia, ông cố nội Phong, anh con mẹ nó còn sống ở thời thượng cổ sao? Đây là thứ anh gọi là rửa sao?

Từ ngày đó sau khi phản Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, mình hiện tại không chỉ không bài xích thân mật với anh mà còn thật hưởng thụ khi cần thiết.

Nhưng mà, cô thật tình không ngờ, phong Sở Mạc nói rửa, mẹ nó là chà xát đôi tay đáng thương của cô thành giò lợn om.

"Đau không?"

Phong Sở Mạc cầm thuốc mỡ thoa lên bàn tay đỏ bừng vì bị chà xát, mỗi lần chạm vào, Diệp Vi Vi liền a a hai tiếng, tiếng kêu thật thê thảm, Phong Sở Mạc tàn nhẫn nghe tiếng này của cô bị đả kích có chút run run rẩy rẩy, anh ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt đẫm nước mắt.


Diệp Vi Vi chớp chớp mắt, làm rơi một giọt nước mắt:

"Rất, rất đau đó."

Trong ánh mắt Phong Sở Mạc, có vẻ hối hận, cầm thuốc mỡ, dừng ở đó, trong lúc nhất thời, không có cử động, khoảnh khắc kế tiếp, tay nam nhân phủ lên mu bàn tay cô.

Tay Diệp Vi Vi run rẩy, vô thức rụt lại: "Đừng động."

Phong Sở Mạc trầm giọng nói, bả vai Diệp Vi Vi hơi run, giống như cô vợ nhỏ bị ngược đãi rất khủng khiếp.

"Sau này, sẽ không như vậy nữa."

Trong mắt Phong Sở Mạc có một tia hối hận cùng đau lòng, thấy rõ anh ngẩng đầu lên và sắc thái trong ánh mắt, trái tim cô khẽ run, những giọt nước mắt đọng lại trong mắt cô không rơi xuống nữa, há miệng, thật ra, hình như cô không đau đớn như cô biểu hiện ra ngoài, do da thịt cô non mềm, trông mặt ngoài chính là nhìn đáng sợ nhưng Phong Sở Mạc cũng không làm gì nặng, đây thậm chí không phải là vết thương gì.

Tuy nhiên, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, để ngăn anh sau này trở thành một kẻ khốn nạn như vậy, e hèm, cô vẫn có thể giả vờ đáng thương một chút, sau đó, những giọt nước mắt sắp bị thu hồi lại rớt xuống một giọt.

Cô gái đặt mục tiêu có chỗ đứng trong giới giải trí nhưng kỹ năng diễn xuất quá tệ.

Sau một khắc, một hơi thở lạnh lẽo chậm rãi khuếch tán tại nơi người đàn ông tiếp xúc, cảm giác mát lạnh trong nháy mắt xua tan cơn đau rát, vết đỏ và sưng tấy trên tay Diệp Vi Vi biến mất trong nháy mắt, trở lại hình dạng trắng nõn.

Diệp Vi Vi đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, như vậy có ổn không? Liệu cô có nên tiếp tục khóc hay là không khóc.

Không đợi Diệp Vi Vi có thể suy xét về vấn đề quan trọng, Phong Sở Mạc đã ôm cô vào lòng: "Sau này, anh sẽ không như vậy nữa."

Anh lặp lại điều anh vừa nói.

Diệp Vi Vi nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, cô cũng không biết chính mình đang nói cái gì, có thể là oán giận, cũng có thể là hứa hẹn, chỉ là khóe miệng nhếch lên một nụ cười nông, chứng tỏ tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều bởi vì cái ôm ấm áp đảm bảo của anh.

E hèm, nếu Phong Sở Mạc tỏ vẻ đã biết sai, vậy cô cũng không khóc nữa, trên mặt vẫn còn chút giọt nước trong suốt, lập lòe như những vì sao.


Phong Sở Mạc nhìn thấy đôi mắt cong cong của cô, khóe môi cong lên, không thể không cười, quả nhiên, cô đẹp nhất là khi cười rộ lên, cúi xuống, tay của người đàn ông chen vào giữa những sợi tóc mềm và vuốt ve:

"Lần này anh không nên làm tổn thương em. Lần sau anh sẽ trực tiếp đi tìm người đàn ông kia, tay nào chạm vào em.."

"Cũng rửa mười tám lần ha?"

Diệp Vi Vi vô thức tiếp lời.

"Chém rớt cái tay đó?"

Nụ cười của anh cực kỳ quyến rũ người, lời nói đi kèm tiếng cười, nhưng không hiểu sao, nghe có vẻ hơi nghiêm túc, nghĩ đến thân phận của anh và sự nguy hiểm từ anh, Diệp Vi Vi bị nước miếng làm sặc, cô mở to hai mắt:

"Anh có cần nghiêm túc như vậy không?"

Trong giọng nói của Diệp Vi Vi có phần thận trọng:

"Nếu tôi vô tình tiếp xúc với ai đó, chẳng lẽ đụng là chém hả?"

Anh đang nói đùa với tôi à?


Diệp Vi Vi muốn nói gì đó.

Phong Sở Mạc nhìn cô bằng ánh mắt cực hắc ám.

Diệp Vi Vi cảm thấy trong lòng nhỏ bé có chút khẩn trương, ôi, thật đáng sợ mà.

"Về phần có phải không cẩn thận đụng phải hay không thì anh sẽ từ từ đánh giá."

Hai chữ từ từ của Phong Sở Mạc bị anh cố tình nhấn mạnh, một luồng khí lạnh không rõ từ đâu tỏa ra, cô cảm thấy, mình hiện tại, hình như còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Diệp Vi Vi lập tức từ trong ngực Phong Sở Mạc nhảy ra:

"Ầy, lại nói tiếp, tôi nhớ hình như mình còn chuyện cần làm, hay là anh về nhà trước đi, chúng ta gặp lại sau nha."

Diệp Vi Vi giống như một con thỏ, nói xong, lách người, từ trong lòng Phong Sở Mạc chui ra, rất linh hoạt, lại lách một cái, muốn trốn đi.

Editor: Alissa


Bình luận

Truyện đang đọc