NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI


Sắc mặt của Phong Sở Mạc nặng nề, bởi người bắt lấy Miêu Linh trước mặt này, hay cũng có lẽ là bởi sự tình vừa mới phát sinh ở chỗ của Diệp Vi Vi, tóm lại, tâm tình của anh lúc này rất bực bội, bực bội đến muốn giết người.

"Thả nó.

"Sở Phương Nguyên giữ chặt Miêu Linh đang vừa kêu meo meo vừa cố giãy giụa để thoát ra ngoài lòng bàn tay, rất có hứng thú lật qua lật lại thân hình của Miêu Linh để đùa nghịch, để xem cho rõ ràng, rành mạch, càng quá đáng hơn là anh ta còn bẻ hai chân của đối phương ra, xem xét chỗ bụng của Miêu Linh, trong tiếng kêu sắc nhọn như đã mất đi trinh tiết của Miêu Linh, anh ta cong môi, nói:"Ai nha, hóa ra thật sự là một bé trai đây.

"Lời nói của anh ta như muốn ám chỉ điều gì, hai mắt của Phong Sở Mạc hơi hơi nheo lại, không nói gì, mà là trực tiếp động động ngón tay, một tia âm khí thuận thế lan tràn, vụt ra, tay của Sở Phương Nguyên như là bị thứ gì hung hăng đánh một cái, đau xót, anh ta đành buông tay, Miêu Linh với hai hàng lệ chảy ròng ròng, chạy ra, bổ nhào vào lòng Phong Sở Mạc.

"Meo meo meo meo meo"Tiếng mèo kêu liên tiếp vang lên, Miêu Linh đang xấu hổ và giận dữ muốn chết đã quên mất chính mình có thể dùng ý thức để giao lưu trực tiếp với Phong Sở Mạc, vừa kêu, còn vừa run rẩy giơ móng vuốt nhỏ của mình lên không ngừng khoa tay múa chân, lúc thì chỉ hướng Sở Phương Nguyên, lúc thì lại chỉ về phía Phong Sở Mạc.

"Nói tiếng người.

"Ba chữ này được Phong Sở Mạc nói rất nhẹ, lại hàm chứa một cổ khí lạnh lẽo chết chóc, Miêu Linh vốn đang kích động không kiềm chế được như là nháy mắt bị khí lạnh đông cứng vậy, răng rắc, răng rắc, vỡ vụn thành từng khối băng nhỏ, m* n*, nó không biết nói tiếng người!Nó không phải người, m* n*, đây là kỳ thị đúng không, nhất định là kỳ thị đi.

Một đoàn bóng đen thù lù trốn trong một góc âm u âm u, bắt đầu trồng nấm nhỏ, trông bộ dáng kia, quả là rất đáng thương u.

"Đồ vật đâu?"Phong Sở Mạc lười không muốn phản ứng Miêu Linh không biết lại đang phát điên kia, tiến lên một bước lập tức đến trước mặt Sở Phương Nguyên, nói.


"Đây.

"Sở Phương Nguyên ném cho Phong Sở Mạc mấy quyển vở, mở ra, là chứng minh nhân dân, chứng minh hộ tịch, còn có một phần chứng minh bằng cấp, ảnh chụp trên đó, trông qua thì có chút giống Phong Sở Mạc, rồi lại như là giống thật, nhưng lại là giả.

"Ảnh chụp này, là tôi nhờ nhân viên làm hồ sơ trong cục cảnh sát chuyên môn làm được, tuy rằng không phải rất giống nhau, nhưng thôi, chắp vá dùng đi.

Thân phận của anh, qua tay tôi lập hồ sơ, hiện giờ, chính là thật đấy, còn thật hơn cả vàng luôn.

""Nhưng mà, nói ra thì, một cái âm hồn như anh, cần những thứ này để làm gì, sẽ không phải là thật sự định giả thành người, xong sinh hoạt trong đám người đó chứ?"Sở Phương Nguyên vỗ vỗ cằm của chính mình, không biết là cố ý hay là vô tình, liếc mắt nhìn chỗ dưới chân của Phong Sở Mạc, nơi đó, trống rỗng, không có bóng dáng, anh ta cười trông không có chút ý tốt nào.

"Vì sao tôi không thể quang minh chính đại sinh hoạt trong đám người?"Phong Sở Mạc cất một chồng đồ vật kia gọn sang một bên, vật như vậy, anh chưa từng có được, trừ một dòng họ, một cái tên, nhà họ Phong chưa bao giờ nhập tên của anh vào hệ thống, dù anh có từng đọc bao nhiêu quyển sách, thì anh cũng chưa từng được đi học dù chỉ một ngày, anh chưa từng vì chính mình mà sống, một ngày cũng chưa, không có người biết, rằng nhà họ Phong có một người tên là Phong Sở Mạc, chưa từng có người ngoài gặp được anh, những năm anh còn tồn tại đó, có khác gì đã chết đâu cơ chứ, anh không muốn, sau khi tử vong rồi, vẫn phải tiếp tục kéo dài cuộc đời như vậy, nụ cười trên mặt anh có chút kỳ dị: "Tôi đó, vốn dĩ, là người nha.

"Anh cũng muốn, người duy nhất anh thích kia, sẽ nhìn thẳng vào sự tồn tại của mình, anh sẽ không chỉ là một âm hồn quấn quanh lấy cô vào ban đêm, mà, anh cũng có thể, quang minh chính đại xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Mặc dù, điều đó có lẽ cần anh phải trả cái giá lớn.


"Đây là đồ vật anh muốn.

"Mấy hạt châu đen nhánh được ngưng kết từ âm khí rơi xuống tay của Sở Phương Nguyên, xong, thân ảnh Phong Sở Mạc hơi lắc lư một chút, có đôi chút không ổn định.

Sở Phương Nguyên cảm nhận được Khí m Linh thuần tịnh trong hạt m Khí, đôi mắt càng cong hơn: "Vậy thì, hợp tác vui vẻ.

"- -Sau khi nhận được điện thoại kia, ngay từ đầu, Diệp Vi Vi là không dám tin, mới lần trước, khi cô rời khỏi công ty giải trí Phi Tường kia, chuyện lần đó ồn ào nhốn nháo ra như vậy, còn chưa kịp thử vai đã đi rồi, giờ đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói hình tượng cô phù hợp gì đó, để cô đến ký hợp đồng, không phải lừa đảo đó chứ.

Chỉ là, cô cũng chẳng có đồ vật gì có thể để đối phương lừa ha, Diệp Vi Vi có chút đứng ngồi không yên, mắt thấy kim đồng hồ trong đồng hồ treo tường trên tường dịch một chút lại một chút, vốn là định chờ Phong Sở Mạc về rồi thảo luận, chỉ là, trong giờ này khắc này, Diệp Vi Vi mới phát giác ra, chính mình cũng không biết nên chủ động liên hệ với Phong Sở Mạc như thế nào, mỗi một lần, đều là anh chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Đáy lòng Diệp Vi Vi có hơi khó chịu mà chính cô cũng không nhận ra, sau khi khó chịu xong, thì là căm giận, muốn xóa sạch những thứ không nên xuất hiện đó đi, cô tát một cái tát vào trên mặt của chính mình, tự nhủ:"Diệp Vi Vi, anh ấy là gì của mày kia chứ, tỉnh táo lại đi, giữa hai người nhiều nhất chỉ là bạn tình!"Từng lên giường, cái khác, hết rồi, không còn.

Cô làm sao mà phải đợi Phong Sở Mạc về rồi bàn bạc với anh cơ chứ.

Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ không có lần sau.


"Ai, cô Diệp, cô làm sao vậy.

"Bác gái Lữ bị hành vi tự tát lên mặt mình của Diệp Vi Vi làm cho hoảng sợ, buông ấm nước trong tay xuống, lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Vi Vi:"Đây là làm sao, gương mặt xinh đẹp như vậy, sao mà cô lại ra tay mạnh như vậy, có phải là cãi nhau với người ấy hay không? Ai nha, vợ chồng son ấy mà, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, đừng tiêu cực quá làm chi, sinh hoạt giữa hai vợ chồng, ở đâu mà không có trúc trắc, có phải cậu ta nói chuyện không xuôi tai làm cho cô thấy khổ sở hay không? Kỳ thật, nằm viện ấy mà, làm sao có thể không tốn tiền tiêu dùng, đợi xong rồi tôi nói nói cậu ta một tiếng, làm cho cậu ta nói lời xin lỗi với cô một cách thành tâm, xong rồi, vẫn là vợ chồng hài hòa.

"Bác Lữ tự động tưởng tượng một phen, lôi kéo tay của Diệp Vi Vi, tận tình khuyên bảo.

"Tiền tiêu dùng?"Tất cả đồ vật lung tung rối loạn trong đầu của Diệp Vi Vi đều bị mấy chữ này chiếm cứ mất: "Bao nhiêu?"Cô cảm thấy, ngực của chính mình bắt đầu nghèn nghẹn, làm sao bây giờ, m* n*, hai ngày trước làm sao lại không nhớ tới, chỉ lo suy nghĩ tên khốn Phong Sở Mạc kia lui lui tới tới, xuất hiện, lại biến mất, lại xuất hiện cô làm sao lại quên tiền chi tiêu khi nằm viện là dùng ký hiệu này.

Đôi mắt của Diệp Vi Vi, sau khi nghe được số tiền chi tiêu một ngày của mình khi nằm viện từ trong miệng của bác Lữ, trong mắt cô quyết đoán là sắp lòe ra nước mắt.

Cái gì không phải người cùng một cái thế giới nha, cái gì mà không có phương pháp liên hệ nha, cái gì mà quan hệ giữa chính mình và Phong Sở Mạc nha, những thứ lung tung rối loạn này đó, tất cả đều bị các loại phí dụng chiếm cứ.

Phí giải phẫu, phí nằm viện, phí dinh dưỡng, phí thuê y tá, m* n*, đây là muốn cướp tiền nha, Diệp Vi Vi đếm đầu ngón tay tính toán, suýt chút nữa ngay cả đầu ngón chân của chính mình cũng thêm vào đếm chung luôn, một khuôn mặt nhăn nhó buồn bực tỏ vẻ, hiện giờ, cô cần phải xuất viện, lập tức, m* n*, một ngày cũng không phí nổi nữa.

Sau khi phẫu thuật, miệng vết thương của Diệp Vi Vi khôi phục thật sự rất nhanh, phải nói là, có Phong Sở Mạc mỗi ngày ban đêm đều dùng âm khí giúp cô hồi phục miệng vết thương, muốn khôi phục chậm cũng khó, bởi vậy, cô rất thuận lợi được phê chuẩn cho xuất viện.

"Các loại phí dụng thì sao?"Diệp Vi Vi ôm lấy cổ áo khoác của mình, giọng nói run rẩy dò hỏi trước quầy thu phí, cô đã bắt đầu tính tất cả chỗ tiền tiết kiệm của chính mình, nghĩ rằng, có lẽ chờ một lát nữa, là chính mình sẽ bị giam lại ở bệnh viện, tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà cô, nếu kia cũng có thể coi như tiền tiết kiệm, vốn là không trả nổi dù chỉ một nửa của các loại phí giải phẫu, phí nằm viện, phí dinh dưỡng, phí thuê y tá chăm sóc trong mấy ngày nay.

"Cô Diệp, các loại phí dụng của cô đã được thanh toán hết rồi.


"Giọng nói của nhân viên công tác ở quầy thu phí nghe vào tai cô có vẻ không chân thật.

Diệp Vi Vi hốt hoảng đi ra khỏi cổng, ngay lúc cô cho rằng chính mình sẽ bị giam, thì đối phương nói cho cô rằng chồng của cô đã thanh toán toàn bộ phí dụng, nói thật, Diệp Vi Vi một chút cũng không thấy yên tâm, cô chỉ thấy càng lo lắng hơn.

Phong Sở Mạc, anh ta sẽ không dùng tiền âm phủ để thanh toán phí dụng đó chứ, nhớ rõ lúc ấy, Phong Sở Ý đã từng thôi miên cô, Phong Sở Mạc, hẳn là sẽ không làm như vậy đi.

Ngay sau đó, Diệp Vi Vi nện bước nhanh hơn, để cho an toàn, cô vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.

- -Nhìn nhìn thời gian biểu hiện trên màn hình di động, Diệp Vi Vi không quay về nhà, mà trực tiếp đi thẳng đến Công ty giải trí Phi Tường, mặc kệ Phong Sở Mạc đã thanh toán hết phí dụng nằm viện như thế nào, cô vẫn là nên nhanh chóng kiếm tiền thì tốt hơn, nếu là Phong Sở Mạc thật sự dùng tiền âm phủ thôi miên người ta, ít nhất đợi đến khi người ta phát hiện rồi tìm tới cửa, thì trên tay của cô có đủ tiền để trả.

Diệp Vi Vi là ôm tâm tình biết đâu gặp may đi vào đại sảnh của Giải trí Phi Tường, nói thật, cô vẫn cảm thấy họ gọi mình tới ký hợp đồng gì đó vào lúc này, dù không phải âm mưu, thì tám phần cũng là có người muốn chỉnh mình, thế nhưng, lỡ may, lỡ may là thật sự thì sao, Diệp Vi Vi là hướng về phía cái lỡ may này, dùng biểu tình dâng trào như một đấu sĩ nữ vậy, xuất hiện ở trước mặt Chu Hàm Ngọc.

"Cô Diệp, chào cô, tôi là người phụ trách thảo luận hợp đồng với cô.

"Đôi mắt Diệp Vi Vi nhìn không tới cái kia, gì gì mà người phụ trách, đôi mắt của cô bây giờ, chặt chẽ cắm trên mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh cười một cách tà tứ kia, lắp bắp: "Chu, Chu, Chu Hàm Ngọc.

"Diệp Vi Vi hô hấp khó khăn, đầu óc thiếu oxy, thân mình lay động, thần tượng, thần tượng của cô, cô vậy mà, có thể nhìn thấy thần tượng mà mình thích nhất, quý trọng nhất, quá mức kích động, trong một khắc kia, đầu óc của Diệp Vi Vi đã hoàn toàn biến thành hồ nhão, trực tiếp xông lên, nhào về phía bản người thật của thần tượng.

Editor: Nguyệt Trường Ly.


Bình luận

Truyện đang đọc