NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Hắn nghe thấy tiếng thở dài của chính mình, tận mắt nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của cô gái này, không biết cuối cùng sẽ bị Lê Duệ Húc hủy hoại đến không còn chút cặn bã. “Húc đâu rồi?” Hắn không muốn hỏi vấn đề này, chuyện này hắn không có thể quyết, người có thể quyết là Húc. “Anh ấy đi rồi…” Tử Lạc cầm lấy cốc, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt người này có cái gì đó. Chẳng qua cô không hỏi, hắn cũng không nói. “Đi rồi…” Vệ Thần nói lớn tiếng, “Cái tên kia đi như thế, đem tôi trở thành cái gì….” Hắn cũng biến vợ hắn thành cái gì chứ, nhưng những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, cô nam quả nữ, hắn cần tránh những hiểu nhầm, mặc dù hắn đối với Tử Lạc không chút động tâm, chỉ là vợ của bạn, nhưng vẫn là vợ của Duệ Húc, hắn cũng không thể yên tâm được. Hắn vội vàng chạy ra ngoài. Đúng rồi, rất nhanh, hắn lại chạy lại, trên trán đầy mồ hôi. “Chị dâu, em tên là Vệ Thần, là cấp dưới và bạn tối của Húc, sau này em sẽ còn tới ăn thức ăn chị làm, chị nấu thật ngon.” Hắn không quên ca ngợi hai câu, đương nhiên đây không phải là nịnh nọt, mà là thực sự ăn rất ngon, trừ nước lau bàn ra. Hắn lại đi nhanh ra ngoài, giống như sau lưng có ma đuổi, sau khi hắn đi ra ngoài cửa, quả nhiên đã tháy cái tên không tính người ngồi trên xe chờ hắn. Hắn mở cửa xe, ngồi vào. “Lê Duệ Húc, cậu cũng thật hào phóng, để tôi và vợ cậu ở cùng một chỗ, cậu không sợ chúng tôi cắm sừng cậu sao?” Vệ Thần mím môi, quả thực đối với tính cách này của Duệ Húc, hắn muốn phát điên. “Tùy mấy người.” Lê Duệ Húc đặt tay lên tay lái, lái xe đi, bọn họ muốn làm gì cũng được, người phụ nữ kia, hắn không cần, đúng vậy, cũng bởi vì không cần, mới không có chút lo lắng. Vệ Thần sờ sờ mũi mình, như chạm vào một cái đinh nhỏ, hắn đưa mắt mình ra hướng khác, cùng người này nói chuyện, vĩnh viễn hắn không thể chiếm ưu thế. “Húc, hai người kết hôn khi nào?” Hắn cúi người xuống dưới ghế hỏi, hết sức tò mò. Nói kết liền kết, hắn là một người bạn tốt từ nhỏ mà cũng không biết, đây cũng thật là quá đáng đi. “Mới…” Lê Duệ Húc thản nhiên nói, dường như chuyện đại sự cả đời của mình cũng giống thời tiết sáng tối rất đơn giản. “Mới ?” Khóe miệng Vệ Thần không khỏi cong lên, hắn cũng thật là nhanh nhẹn. “Có khách mời nào không?” Hắn hỏi. “Không có.” Lê Duệ Húc trả lời. “Như vậy, ai là người làm chứng?” “Không có.” “Vậy người thân của cậu ở nước ngoài cũng đến chứ?” “Không có.” “Vậy ai thấy các cậu kết hôn?” “Cha sứ…”

Bình luận

Truyện đang đọc