NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

“Cái gì cũng được,” Tề Trữ San lắc đầu, đối với sự thất thần của Duệ Húc, trong lòng có chút không thoải mái, không biết hắn nghĩ cái gì, lại có thể thất thần trước mặt cô, điều này từ trước tới nay chưa hề xảy ra. Lê Duệ Húc đưa tay, bồi bàn rất nhanh đi tới, hắn gọi một phần bít tết ba phần sống, bảy phần chín, đây vẫn là sở thích của Trữ San. Chứng kiến điều này, trái tim Trữ San lại mất cân bằng, đây mới là Lê Duệ Húc, từ trước tới nay hắn đối với cô rất tốt, cho dù là trước hay sau khi cô kết hôn. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm đĩa thịt bò trên bàn, vẻ mặt đã thả lỏng một chút, không còn căng thẳng như vừa rồi, trước mặt Trữ San, hắn không muốn thất lễ, lúc này, trong mắt hắn hiện lên ý gì đó, rất nhanh liền biến mất. Tề Trữ San là cô gái hắn yêu, nhưng hắn che dấu quá tốt, thế nên tới giờ cô cũng không biết, hắn yêu cô tới nhường nào, thậm chí để người mình yêu nhất tới vòng tay của một người đàn ông khác, bởi vì, hắn muốn cô hạnh phúc, cho dù có phải phá hủy hạnh phúc của người khác. Vẻ mặt xinh đẹp như hoa của Trữ San đã khắc sâu trong đôi mắt hắn, giống như một vầng sáng từ từ hiện ra, có một chút mơ hồ. “Húc, ngày mốt là sinh nhật em, anh nhất định phải tới, nhớ là phải mang quà cho em đó.” Tề Trữ San đột nhiên kéo tay áo hắn, có chút vui vẻ nói. “Được.” Lê Duệ Húc đáp lời, hắn nhìn thấy ngón tay của cô nắm ống tay áo hắn, gương mặt lạnh như băng lại lộ ra vẻ tươi cười, vui vẻ, sinh nhật năm nào của cô, hắn cũng đi, cho dù bây giờ cô đã kết hôn cũng không thể thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ngẫu nhiên lại có chút mất mát, chỉ là không có ai biết. Ban đêm thật yên tĩnh, đưa Trữ San về, hắn dừng xe trước cổng nhà họ Ôn, một biệt thự nhỏ hai tầng, không thể so với chỗ hắn ở, nhưng ở đây người đến người đi, không khí náo nhiệt , không giống như nơi của hắn, chỉ có hắn và cô. Hắn lãnh đạm đưa tay, ánh lửa léo lên, hắn lại đang hút thuốc lá, hắn cứ như vậy nhìn, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, hắn mới buông thuốc lá trong tay xuống, ngón tay vẫn còn hương vị của thuốc. Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông từ trong xe bước ra, Ôn Vũ Nhiên, hắn có chút tiều tụy, cả người đều lộ vẻ âm u. “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.” hắn buông điện thoại trong tay xuống, con ngươi sâu thẳm, đột nhiên đá vào bánh xe trước, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, Lạc Lạc, rốt cuộc em ở đâu, mau nói cho anh biết, bây giờ em thế nào? Vũ Nhiên mở mắt, hít một hơi thật sâu, đi vào ngôi nhà khiến hắn ngặt thở kia. Sau khi hắn vào, một chiếc xa khác trong đêm đen, chậm rãi biến mất ở cuối đường. Hai tay Duệ Húc nắm chặt tay lái, khóe môi cong lên một cụ cười lạnh đến run người, “Ôn Vũ Nhiên, anh không tìm thấy cô ta, cho dù anh có tìm được, anh cũng không thể bước tiếp với cô ta, mà cô ta cũng sẽ không, bởi vì các người không có tư cách.” Hắn cười lạnh một tiếng, tốc độ xe càng thêm nhanh. Hắn bước đi trên con đường dài, những bóng đèn đường in hình bóng hắn xuống mặt đường, ngẫu nhiên hắn nhìn căn phòng trên tầng hai, căn phòng tối đen.

Bình luận

Truyện đang đọc