NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Hắn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, ngón tay kẹp điếu thuốc, hắn không hút, mải chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, cho đến khi đầu ngón tay thấy nóng bỏng, hắn mới vội vàng tắt điếu thuốc trong tay đi, trong không khí vẫn lưu lại mùi thuốc lá. Hắn ho nhẹ một tiếng, trong bụng hắn truyền ra những tiếng kêu, đúng là, phát tiết tốn không ít tinh lực làm hắn đói bụng, thời điểm này, rõ ràng hắn không thể ăn thứ gì cả, hắn rót ình một cốc nước, ngồi xuống chỗ cũ, cố gắng chịu cơn đói, bụng của hắn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh, mặt hắn vẫn không chút biểu cảm. “Anh đói bụng sao?” Thanh âm có chút buồn ngủ truyền tới, thân thể Lê Duệ Húc khẽ thẳng dậy, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt cô hồng hồng, không biết bởi vì cô vừa ngủ dậy, hay cô vừa khóc, dù sao nhìn cũng khá tiều tụy. Lê Duệ Húc không nói gì, nhìn chằm chằm, ánh mắt màu trà không chút cảm xúc, trên mặt hắn có chút chật vật, hắn đói bụng, tuy hắn không nói gì, nhưng bụng của hắn rất thành thật đã cho cô biết. Môi Tô Lạc khẽ nhúc nhích, đối mặt với ánh mặt lạnh lùng của hắn, cô nhợt nhạt cười, “Tôi giúp anh hâm nóng lại cơm.” cô đi vào trong bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh, cô vẫn chưa động đũa qua thức ăn đó, hắn có thể ăn rồi, ngón tay của cô khẽ run, nhìn nhìn bên ngoài, cảm nhận người đàn ông kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn ngồi trên ghế sô pha. Kì thực cô không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng quan hệ của bọn họ vẫn tốt lắm, bây giờ thì giống như kẻ thù vậy, cô đoán không ra, cũng không rõ. Cô thở dài một hơi, cô chuyên tâm hâm nóng lại thức ăn cho hắn. Đợi cho tới khi cô bưng thức ăn ra ngoài, Lê Duệ Húc vẫn ngồi ở đó, ánh mắt màu trà che giấu hết tâm sự. “Những thứ này, tôi vẫn chưa có ăn,” Tô Lạc đặt đồ ăn nóng lên trên bàn, cho dù chỉ là đun nóng lại, đối với một người đàn ông đang đói bụng, vẫn khiến cho ngón tay họ động đậy. “Nếu, anh muốn ly hôn, tôi sẽ không ngăn cản,” Tô Tử Lạc cố gắng nở nụ cười thật tươi, nụ cười kia lại càng chua xót hơn, chuyện kết hôn giữa bọn họ thực sự là rất kì lạ, nếu hắn thực sự hối hận, cô cũng sẽ đồng ý. “Anh yên tâm, tôi không cần bất kì cái gì cả.” Cô không thiếu tay thiếu chân, có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình, hơn nữa tất cả những thứ ở đây đều là của hắn, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì của hắn. Cuối cùng Lê Duệ Húc cũng nhìn về phía bàn ăn, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười miễn cưỡng của cô. “Ly hôn? Có phải cô muốn tìm tình nhân nối lại tình xưa không, a, không phải, là tìm người tình cũ mới đúng.” Lê Duệ Húc lạnh lùng cười, “Cô muốn ly hôn, kiếp sau đi, trừ khi… cô chết.” Hắn tàn nhẫn nói xong, quay người đi nhanh lên tầng, để lại Tô Lạc với vẻ mặt bi thương, còn có cả một bàn đồ ăn bốc khói. Tô Lạc cúi đầu, lông mi thật dài khẽ động, hôm nay, cô đã bị tổn thương quá nhiều, mà cô vẫn không rõ, rốt cuộc mình đã là sai cái gì, để cho hắn tức giận như vậy. Cô lại để những thức ăn đó vào trong tủ lạnh, không biết ngày mai còn có thể ăn không? Cô ngẩng đầu lên, trái tim đau đớn đến cực hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc