NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Cô dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, không có vấn đề gì, từ nhỏ Tô Lạc đã như vậy, cô đâu phải chưa bị mắng, cũng bị chế giễu rất nhiều, cô sớm đã có thói quen, không ai yêu cô cũng không sao, chỉ cần cô yêu chính mình là được. Cô đem đồ ăn mình làm, hâm nóng lại, không ai ăn, cô sẽ ăn. Ngồi ở trên ghế, trên bàn là các món ăn cô cẩn thận làm, ngày thường có hai người ăn, mà đa số là Duệ Húc ăn, cô cầm đũa lên, ăn thức ăn mình làm, dù chỉ có một người, cô cũng có thể cười. Cố gắng nở một nụ cười, vô tình nhìn cánh cửa phòng hắn đóng chặt, nụ cười tắt ngấm, cô rúc người vào ghế sô pha, bọn họ đã ở trong phòng hơn một giờ, cô chỉ có thể ngồi ở đây, không dám lên lầu, bởi vì, cô sợ, sợ nghe được âm thanh từ phòng của hắn. Thứ âm thanh đó sẽ khiến tim cô càng khó chịu, giống như bị kiến cắn, cắn rất nhẹ nhưng rất đau. Cô nhìn màn đêm dần buông xuống, cho đến khi ánh đèn rơi vào mắt cô, cô như người vô hồn. Hắn có phải cũng giống như Vũ Nhiên, ôm hôn một cô gái khác, ân ái với cô gái khác, thích một cô gái khác, cô biết, chỉ là cô không có tư cách để ghen tị. Không biết ngồi bao lâu, cô cảm thấy chân mình tê rần đi, đứng lên, đi vào trong phòng bếp, đun ình một cốc sữa nóng, cô vừa định cầm cốc sữa lên uống, một bàn tay lớn đã lấy đi chiếc cốc của cô. Không biết có phải cô quá mải suy nghĩ hay không, một người đàn ông đứng sau lưng cô lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra. Cô đột nhiên xoay người lại, thấy Lê Duệ Húc cầm cốc sữa uống một hơi hết sạch, ánh mắt màu trà nhìn chằm chằm cô, trong mắt chứa đầy sự xa cách và lạnh lùng, còn gì nữa, cô cũng không rõ. Áo ngủ của hắn phanh ra, không thèm để ý mình lộ ngực, trên lồng ngực vết móng tay còn rõ, có thể thấy vừa rồi bọn họ làm chuyện gì, có bao nhiêu nhiệt tình cùng điên cuồng. “Sao vậy, cô đang ở đây nghĩ về người đàn bà kia, có phải cô cũng muốn leo lên giường của tôi, làm một bà Lê có danh có thực?”Ngữ điệu đùa cợt, hắn cầm chiếc cốc để lên bàn, vòng hai tay trước ngực nhìn gương mặt tái nhợt của cô. “Cô ghen tị với cô ta,” hắn bỗng dừng lại, ngữ khí như vậy, âm điệu như vậy, khiến ắt cô hồng lên, “Không..” cô lắc đầu, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ qua, thật sự đều không có, bọn họ khi đó, trừ mảnh giấy kết hôn, còn có cái gì. “Cũng là cô nghĩ tới người đàn ông khác.” Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, đem toàn bộ phản ứng của Tô Lạc thu vào trong mắt, nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, hắn đột nhiên cảm thấy bực mình.

Bình luận

Truyện đang đọc