NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Ngón tay của cô dùng sức chỉnh lại quần áo trên người, hơi thở gấp gáp, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Vũ Nhiên…” Cô khẽ gọi tên người đàn ông cô yêu, tìm chiếc di động ở đầu giường, cô nắm thật chắc trong tay, tìm đến mọt dãy số, lông mi dài khẽ rũ xuống, nhưng tay cô không có làm bất cứ động tác gì.

Một lúc sau, cố vỗ vỗ nhẹ gương mặt mình, tốt lắm, Tử Lạc không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là mơ mà thôi.

Cô đặt điện thoại lên đầu giường, nằm xuống, nhưng thật kì lạ, cô không thể tiếp tục ngủ, mắt cứ mở lớn cho tới sáng.

Giấc mơ kia như thực, thực đến nỗi khiến cô đau lòng.

Cô mơ thấy Ôn Vũ Nhiên kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải là cô, sẽ không, cô không ngừng an ủi bản thân, cô tin tưởng, Vũ Nhiên yêu cô, hai người đã yêu nhau ba năm, còn nhớ khí đó, lần đầu tiên hai người nắm tay, lần đều tiên hôn môi, có lẽ bởi vì cô còn nhỏ, hắn luôn ôn nhu, cẩn thận như vậy, hai người đều có tương lai tốt đẹp, dù cho thân phận họ rất khác nhau.

Cô tin tưởng, tình cảm của bọn họ nhất định sẽ lâu dài, nhất định có thể, Vũ Nhiên sẽ không cưới người khác, nhất định không.

Trong tòa soạn báo, Tử Lạc thỉnh thoáng lấy di động ra nhìn, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, không có, cô có chút thất vọng, cố gắng làm những việc còn lại.

“Làm sao vậy, đang đợi điện thoại, có phải hôm nay hai người chuẩn bị hẹn hò a?” Đường Tình nháy mắt, thậm chí còn đụng đụng bả vai của cô, Tô Lạc thực sự tốt a, có bạn trai đáng yêu, còn chờ đợi điện thoại nữa, đâu có như cô, rất cô đơn, cái gì cũng không có.

Đôi môi Tử Lạc khẽ mím lại, chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt hiện lên vẻ u sầu.

Thực ra sau buổi tối hôm đó, đã ba ngày hai người không có liên lạc, chuyện này chưa từng xảy ra, cô gọi điện thoại di động cũng tắt máy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

“Tình Tình, giúp tớ nói với cấp trên tớ không khỏe, tớ có việc muốn ra ngoài.” nói xong, Tử Lạc liền ném công việc sang chô Đường Tình vẫn đang còn mơ hồ, cô ấy bị sao vậy, ôm đống đồ của Tử Lạc, Đường Tình nhìn đống giấy tờ chỉ có thể thở dài, chịu phận bất hạnh tiếp tục công việc dang dở của Tử Lạc, ai bảo hai cô là bạn bè, bạn bè a chính là giúp bạn mình không tiếc cả mạng sống, chính là khi cô ấy đau, mình có thể làm việc thay, thôi, quên đi.

Tử Lạc vẫy một chiếc ta xi, hai tay nắm chặt vào nhau, cô chỉ biết bây giờ cô rất gấp, rất gấp, cô hơi buông lỏng tay mình phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Mà khi cô xuống xe thì đã khẩn trương tới mức không biết nên đi thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc