NGƯỜI CHỒNG TOÀN NĂNG CỦA HOA KHÔI

“Được rồi, biết ngay là hôm nay cậu sẽ tự mình xuống bếp mà.”

Ông chủ quán thịt nướng trả lời.

“Quy tắc cũ, tính tiên theo giá bình thường.”

Diệp Thiên Bách lại nói tiếp.

“Được, đây cũng không phải là lần đầu tiên, đều hiểu mà.

Ông chủ quán thịt nướng mỉm cười.

“Người anh em, lần trước thấy anh tự tay thể hiện một lần, thật là tay nghề gi y, món cá nướng bình thường, đều có thể làm ra trông ngon mắt hấp dẫn như vậy."

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh rất nhiệt tình, chân thật nói.


“Đúng vậy, lần trước may mắn được thử một lần, tay nghề của người anh em này rất tuyệt vời.”

“Không phải nói tay nghề nấu nướng của ông chủ quán thịt nướng không tốt, tay nghề của ông chủ quán thịt nướng cũng rất tốt nhưng tay nghề của người anh em này lại càng tốt hơn.”

“Thật sự lợi hại như vậy sao? Đây e là không phải là đầu bếp chuyên nghiệp đấy chứ?”

“Đầu bếp chuyên nghiệp? Đầu bếp chuyên nghiệp chưa chắc có thể làm ra món ăn mỹ vị nhân gian như vậy.

Mọi người xung quanh xôn xao bàn luận. Diệp Thiên Bách thường đến quán thịt nướng này, thỉnh thoảng còn tự mình xuống bếp nấu, vì thế nên người ở đây có quen biết Diệp Thiên Bách không ít.

Có một số người, thậm chí còn may mắn được nếm thử tay nghề nấu nướng của Diệp Thiên Bách.

“Cảm ơn các vị coi trọng, tôi không phải đầu bếp giỏi gì hết, cũng không có học qua chuyên môn, bình thường cũng chỉ ở nhà nấu đồ ăn mà thôi.”

Diệp Thiền Bách khiêm tốn nói.

“Người anh em, anh đừng khiêm tốn mà, giúp chúng †ôi nướng một con cá, chúng tôi trả cho anh giá tiên gấp đôi, anh xem được không?” Lại có người lên tiếng.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đưa bạn tới đây, hơn nữa hôm nay cũng không có thời gian, thật xin lỗi.”

Diệp Thiên Bách liên tục xin lỗi. Người đàn ông nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Người anh em, mọi thứ đã sẵn sàng, anh có thể bắt đầu rồi.

Lúc này, chủ quán thịt nướng lên tiếng.


Diệp Thiên Bách nghe vậy liền bước ra ngoài. Lúc này đã là khoảng mười một giờ tối.

Tất cả các hộp đêm ở Giang Thành đều đã hoạt động.

Chùm đèn chói mắt, rượu đỏ đèn xanh lẫn lộn mê đảo tâm thần khách đến.

Trên sàn nhảy, từng cái thân hình quyến rũ lắc lư với trạng thái lâng lâng.

Vạn Thiếu Hào đang ngồi trên sô pha trong phòng thượng lưu, một tay cầm ly rượu vang đỏ chậm rãi lắc, tay còn lại đặt lên eo cô gái chân dài, tiện ý xoa bóp.

Cô gái mặc một chiếc váy bó sát màu bạc sáng, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày đem theo nét cười, đôi chân dài trắng như tuyết tùy ý chồng lên nhau, nhẹ nhàng vuốt v e ngực Vạn Thiếu Hào, để cho bàn tay to lớn của Vạn Thiếu Hào tùy ý làm bậy.

“Bây giờ là mấy giờ?” Vạn Thiếu Hào hỏi tên đàn em ở bên cạnh.

“Đã mười một giờ rồi thưa Vạn thiếu gia.” Tên đàn em đó đáp.

“Tôi bảo Ngô Đông tám giờ tới, sao giờ hắn chưa tới?” Vạn Thiếu Hào hỏi. “Vạn thiếu gia, lúc tám giờ anh Đông gọi điện thoại nói rằng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện đang xử lý ạ.” Tên đàn em đáp lại.


“Tại sao lại không nói với tôi?” Vạn Thiếu Hào cau mày, lạnh lùng hỏi.

Cũng vào lúc này, tay hắn lại tăng thêm chút lực, người đẹp trong vòng tay hắn vô thức kêu lên, trên mặt đỏ bừng càng thêm mấy phần ngượng ngùng.

“Vạn thiếu gia không phải đã nói, lúc ngài đang vui chơi hưởng thụ thì không được làm phiền ngài sao?” Tên đàn em cười khan một tiếng.

Vạn Thiếu Hào nghe vậy, nhìn về phía người đẹp †rong vòng tay mình.

“Thời gian hưởng thụ của tôi rất dài sao?”

Vạn Thiếu Hào đến gần vùng cổ của cô gái, ái muội ngửi ngửi, hỏi một cách ẩn ý.

“Đương nhiên rồi. Vạn thiếu gia là người đàn ông có năng lực tốt nhất mà em đã từng gặp, lần nào cũng để lại cho em dư vị vô tận khó quên.” Người đẹp mỉm cười, quyến rũ nói.

“Thật là biết nói chuyện đấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc