NGƯỜI CHỒNG TOÀN NĂNG CỦA HOA KHÔI

“Đó là xe của bạn anh, anh mượn lái một chút.”

Diệp Thiên Bách nghe vậy chỉ trả lời một cách thờ ơ.

“ồ, thì ra là vậy, bạn anh đối xử với anh tốt quá.”

“Vậy anh đưa em về nhé, ban đêm đi một mình đúng thật hơi đáng sợ.”

Hạ Tiểu My nói rồi lại bắt đầu ăn.

“Ngay cả khi không có xe thì anh cũng không để em đi về một mình vào ban đêm. Muộn quá rồi, con gái một mình đi đêm không ăn toàn.”

Diệp Thiên Bách lấy điện thoại ra xem, sau đó mỉm cười nói.

“Ø? Anh rể, anh đổi điện thoại rồi!”

Mắt Hạ Tiểu My sáng lên khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới trong tay Diệp Thiên Bách.


Bởi vì chiếc điện thoại mà Diệp Thiên Bách đang cầm trên tay là chiếc điện thoại hàng đầu mới nhất của Huawei trên thị trường, giá cả không hề rẻ.

“Ừ, không phải lúc trước anh đã nói với em rằng bạn anh cho anh sao? Đây là điện thoại dự phòng của cô ấy, cô ấy thấy điện thoại của anh thậm chí không thể sử dụng Zalo nên đã đưa điện thoại dự phòng của mình cho anh để dùng tạm.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười đáp.

“Điện thoại dự phòng của bạn anh là điện thoại hàng đầu của Huawei, ít nhất cũng mười nghìn tệ, bạn anh thực sự giàu có, cũng rất tốt với anh, khi nào em mới có một người bạn tốt như vậy.”

Hạ Tiểu My vừa ăn vừa ghen tị.

“Đắt như vậy sao? Anh không biết nhiều về đi thoại, chẳng qua là cảm thấy cái điện thoại này có vẻ rất tiên tiến, hẳn cũng không rẻ, anh chỉ không nghĩ nó hơn mười nghìn tệ.”

Diệp Thiên Bách nhìn điện thoại trong tay.

Tuy nhiên, xét về sự giàu có của nhà Chung Linh Hi, thực sự không có gì đáng ngạc nhiên khi lấy một chiếc điện thoại có giá hơn mười nghìn tệ làm điện thoại dự phòng.

“Đương nhiên rồi. Em muốn mua một cái vào tháng trước nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn quyết định không mua, nó có hơi đắt.”

Hạ Tiểu My gật đầu, nói như chuyện hiển nhiên.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Thiên Bách có chút cảm động, Hạ Tiểu My không đành lòng mua điện thoại nhưng lại cho anh mượn tiền.

“Khi nào có tiền, anh sẽ mua cho em một cái.”

Diệp Thiên Bách ngẫm nghĩ một lát, sau đó mỉm cười nói.

“Hả? Anh rể, anh nói thật sao?” Hạ Tiểu My hơi ngạc nhiên. “Đương nhiên là thật, ngày mai anh sẽ đi làm ở Đại


học Quốc gia Giang Thành, lương ở đó chắc là hơn mười nghìn ột tháng, đúng chứ?”

Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Nếu anh thực sự làm giáo viên thì tất nhiên lương còn hơn thế nữa, giáo viên ở đó đều là giáo sư và chuyên gia hàng đầu trong ngành, mức lương khởi đầu của họ ít nhất cũng hai mươi hoặc ba mươi nghìn một tháng.”

“Hơn nữa, các chuyên gia và giáo sư dạng này cũng có rất nhiều thu nhập khác bên ngoài. Dù sao người giỏi ở ngành nào cũng vậy, muốn kiếm tiền đều là chuyện không khó."

Hạ Tiểu My nói chậm rãi, dáng vẻ rất thấu hiểu.

“Anh hiểu rồi, khi nào có tiền, anh sẽ mua cho em cái đắt nhất.”

Diệp Thiên Bách cười nói.

“Ha ha, cảm ơn anh, anh rể, anh thật tốt.”

Hạ Tiểu My vui vẻ nói.

Diệp Thiên Bách nghe cô nói thì hơi cúi đầu xuống tiếp tục ăn.


Anh là như vậy, ai tốt với anh, anh sẽ tốt với người đó.

Những năm qua, Hạ Tiểu My đối xử tốt với anh, cho nên anh cũng sẽ đối xử tốt với Hạ Tiểu My.

Hai người ăn hơn nửa tiếng, ăn lâu như vậy, Hạ Tiểu My mới xem như cơm nước no nê.

“Thật đáng tiếc, nếu như không phải anh rể lái xe đến đây thì chúng ta đã có thể uống một ít bia, đồ ăn ngon kết hợp với bia lạnh, quả thực là quá hưởng thụ rồi.

Hạ Tiểu My duỗi eo ra, vòng eo lồi lõm của cô được thể hiện sinh động.

Hôm nay Hạ Tiểu My mặc một chiếc quần jean bó, mặc áo crop top, cô duỗi eo như thế này, Diệp Thiên Bách sững sờ trong giây lát.

Cô gái nhỏ này xét về khuôn mặt hay dáng người không hề thua kém chị gái, tính cách trẻ trung và hoạt bát hơn, dễ dàng chiếm được sự hảo cảm của đàn ông.

Nếu như năm đó sư phụ đổi đối tượng kết hôn là Hạ Tiểu My thì tình hình có thể đã khác một chút.


Bình luận

Truyện đang đọc