“Không sao đâu, em trốn sau lưng anh và bảo vệ những hộp thức ăn cẩn thận là được rồi.”
Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
“Đến lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đ ến những hộp thức ăn này hả?”
Hạ Tiểu My gấp gáp.
Không để cô suy nghĩ quá nhiều, đàn em của Côn Tử đã vội vã chạy đến.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Ánh mắt Diệp Thiên Bách lạnh lếo, có thể cảm nhận được sát khí đáng sợ trên người anh.
Đối mặt với hai thanh sắt đang lao tới, Diệp Thiên Bách thậm chí còn không tránh, anh vươn bàn tay to ra, nắm lấy đầu kia của hai thanh sắt.
Anh chỉ dùng một chút lực, hai người đang nắm lấy thanh sắt bị nhấc lên rồi nặng nề ngã xuống, còn đập. ngã mấy tên côn đồ đang xông tới.
Thấy vậy, Diệp Thiên Bách nhếch khóe miệng giêu cợt.
Xem ra vừa rồi anh đã đánh giá quá cao đám tiểu tử xã hội đen này, chỉ là một đám ranh con mà thôi.
Diệp Thiên Bách không dừng lại ở đó, anh dùng tốc độ cực nhanh hạ gục vài tên côn đồ, những tên côn đồ này hoàn toàn giống như giấy trước mặt Diệp ThiênBách, một đòn đã ngã xuống, bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngã xuống đất chật vật trong đau đớn.
“Mẹ nó, đều là rác rưởi sao? Đánh vào mặt hắn, cứ nhắm thẳng mặt hắn mà đánh, đánh thành đầu heo cho †ao.”
Thấy đàn em lần lượt ngã xuống, Côn Tử gấp gáp, không quan tâm đ ến những vết thương trên cơ thể, lớn tiếng hô hào.
Nhưng cho dù hắn hét như thế nào đi chăng nữa thì ở trước mặt Diệp Thiên Bách, đám đàn em của hắn đều
ngã xuống như cây lau trong gió.
Chỉ mới một hai phút trôi qua, Diệp Thiên Bách đã xử lý xong hơn mười tên đàn em của Côn Tử.
Thấy cảnh này, Côn Tử chết lặng.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy không thể tin được, lúc này, miệng Hạ Tiểu My hơi há ra, toàn thân ngây dại.
Diệp Thiên Bách vừa rồi giống như chiến thần.
Lúc này, trước mặt Diệp Thiên Bách chỉ còn Côn Tử và tên tóc vàng đang đứng bên cạnh.
Tên tóc vàng đang đỡ lấy Côn Tử, cả người run rẩy, vô thức lui về phía sau.
Bởi vì lúc này, Diệp Thiên Bách đang đi về phía họ.
“Mày định làm gì? Để tao nói cho mày biết đừng có mà lộn xộn, bây giờ xã hội pháp trị, mọi chuyện đều được pháp luật xử lý.”
Giọng nói của tên tóc vàng hơi run rẩy.
“Bây giờ đã nhớ tới đây là xã hội pháp trị đúng không?”
Diệp Thiên Bách giễu cợt, nhưng trong mắt tên tóc vàng và Côn Tử, sự giễu cợt này ít nhiều khiến người ta cảm giác không rét mà run.
“Mày muốn cái gì?”
Côn Tử thở hổn hển, nói không ra hơi.
“Vậy tôi sẽ cho hai người một cơ hội, hỏi hai người một vấn đề, ai phái mấy người đến.”
Diệp Thiên Bách thản nhiên hỏi. “Chuyện này...”
Tên tóc vàng nghe vậy, hắn do dự một lúc, nhìn về phía Côn Tử với dáng vẻ thăm dò.
“Có phải nói ra thì mày sẽ buông tha cho tụi tao đúng không?”
Côn Tử thở hổn hển hỏi.
“Bụp!"
Diệp Thiên Bách lại đá một phát, đá Côn Tử xuống đất, hắn trông có vẻ rất thống khổ.
“Anh không đủ tư cách để ra điều kiện.”
Diệp Thiên Bách nói một cách lạnh lùng.
“Tao nói, tao nói.”
Côn Tử bị đau nên chỉ có thể căn răng chịu đựng. “Muộn rồi. Hai người đã không nắm lấy cơ hội.” Diệp Thiên Bách lại nói.
Nghe vậy, họ chết lặng, tốc độ lật lọng quá nhanh.
“Cho dù anh không nói thì tôi cũng biết là ai phái anh tới."
“Nếu hai người muốn đi thì cũng có thể, tôi sẽ cho hai người một cơ hội khác, lần này, nếu hai người không thể nắm bắt cơ hội lần nữa, vậy thì đừng trách tôi, tôi sẽ chặt tay chân hai người rồi ném hai người ở lại đây.”