NGƯỜI CHỒNG TOÀN NĂNG CỦA HOA KHÔI

Diệp Thiên Bách lại đổi ý mà nói.

“Đại ca, tụi em có mắt nhưng không biết Thái Sơn.”

Tên tóc vàng sắp khóc, cũng không còn sự kiêu ngạo như trước đó.

“Hắn vừa nói đánh sưng mặt tôi, vì vậy hãy đánh sưng mặt hắn cho đến khi anh không còn hình dạng con người nữa. Cơ hội chỉ có một mà thôi.”

Diệp Thiên Bách ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

“Anh Côn Tử, em xin lỗi, em phải nắm lấy cơ hội, nếu không cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi đây.”

Tên tóc vàng kêu lên, đến bên Côn Tử, đánh vào mặt hắn.

Côn Tử bị đánh vào mặt, ngây người.

“Cũng tạm, nhưng lực và độ chính xác hơi kém, không thể chỉ đánh vào má, phải đánh cả vào mắt và mũi, những nơi quan trọng.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

Nghe vậy, tên tóc vàng đấm thêm hai lần nữa vào mũi và mắt, đánh đên mức Côn Tử cảm thấy đầu óc. choáng váng.

“Anh Côn Tử, em xin lỗi.”

Tên tóc vàng vừa lảm nhảm vừa đánh, như sắp. khóc.


“Không tệ, cứ đánh đi, đừng dừng lại.” Diệp Thiên Bách hài lòng gật đầu.

“Anh rể, nếu tiếp tục đánh như vậy thì có thể khiến hắn chết không?”

Hạ Tiểu My nhìn thủ đoạn của Diệp Thiên Bách thì cảm thấy hơi kinh sợ, cô không thể tưởng tượng người anh rể thường khúm núm của mình lại có một mặt sát phạt như vậy.

Hơn nữa khí lực và thực lực của Diệp Thiên Bách quá đáng sợ, một người có thể đấu hơn mười người, còn khiến họ không thể đứng dậy được, đây là điều mà người bình thường không dám nghĩ đến.

Hôm nay, xem như cô có cái nhìn mới về Diệp Thiên Bách.

“Nếu bị đánh chết thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ khiến hắn bị thương, chính tên tóc vàng đã gi ết chết hắn.

Diệp Thiên Bách cầm lấy hộp thức ăn trong tay Hạ Tiểu My rồi mỉm cười nói.

“Chuyện này... Cũng đúng là có lý.”

Hạ Tiểu My nghe anh nói thế, cô cảm thấy không nói nên lời.

Lúc này, Côn Tử đã bị đánh cho đến mặt đây máu, không còn hình dáng của con người nữa, hắn đã rơi vào. trạng thái hôn mê.

“Đi thôi, xe của chúng ta đậu ở chỗ đó.”

Diệp Thiên Bách nói với Hạ Tiểu My, sau đó hai người rời đi, Hạ Tiểu My vẫn không kịp phản ứng lại với hình ảnh chấn động trước đó, bước cẩn thận từng bước, rất khó tin người đàn ông tàn nhãn vừa rồi lại là anh rể cũ của mình.


Thấy Diệp Thiên Bách và Hạ Tiểu My biến mất khỏi †ầm mắt, tên tóc vàng dừng lại.

“Anh Côn Tử, anh Côn Tử, anh không sao chứ?” “Anh Côn Tử, anh chờ chút, em sẽ gọi xe cấp cứu cho anh, anh Côn Tử, anh nhất định không thể xảy ra chuyện gì được!”

“Anh Côn Tử, anh đừng trách em, em không còn cách nào khác nên đành phải làm vậy.”

Tên tóc vàng lải nhải liên miên, khuôn mặt vô cùng khó coi, hắn lục lọi khắp túi quần, cuối cùng tìm được. điện thoại rồi bấm số khẩn cấp.

Hắn muốn bấm số 120 nhưng lại bấm nhầm thành 130 và 121 nhiều lần, bởi vì tay hắn quá run rẩy nên không thể bấm chính xác số mình muốn.

“Anh rể, sao đột nhiên anh trở nên lợi hại như vậy?”

Hạ Tiểu My đi theo sau Diệp Thiên Bách, sau một lúc lâu, cô mới khôi phục lại tinh thần.

“Bởi vì anh nhớ lại rất nhiều thứ. Có lẽ, anh vốn đã lợi hại như vậy.”

Diệp Thiên Bách do dự một lát, nhịn không được cười nói.

“Thật sao? Sao trước đây em lại không phát hiện ra?

Hạ Tiểu My vẫn cảm thấy có chút khó tin. “Trước đó anh cũng không phát hiện ra.” Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời.

“Bên này, chiếc xe này, em đặt mấy túi đồ ở ghế sau đi”

Diệp Thiên Bách đi tới bên xe, nói với Hạ Tiểu My.

Tuy nhiên, ngay khi Hạ Tiểu My nhìn thấy xe của Diệp Thiên Bách thì cô giật mình, Diệp Thiên Bách nói chuyện với cô nhưng cô không phản ứng.

“Này, em bị sao thế?”

Diệp Thiên Bách nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Hạ Tiểu My, nghỉ ngờ hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc