NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Thang Nhất Viên cùng Lục Thành đi tới nhà hàng Đỉnh Tinh, sau khi đi vào Thang Nhất Viên mới phát hiện Lục Thành đã bao toàn bộ, bên trong nhà hàng ngoài nhân viên ra thì không có một người khách nào cả, trong nhà hàng trang trí vô cùng ấm áp, bóng bay màu hồng nhạt, hoa hồng màu đỏ, tiếng đàn piano nhẹ nhàng êm tai.

Thang Nhất Viên không nghĩ tới "bất ngờ" của Lục Thành là như vậy, trái lại còn có chút kinh ngạc.

Cậu ngồi vào bàn ăn, thả lỏng bản thân đắm chìm trong không gian lãng mạn, Lục Thành ở đối diện cũng trở nên đáng yêu.

Tưởng tượng đến việc đây là thứ Lục Thành trước khi mất trí nhớ chuẩn bị, trong lòng cậu cảm thấy thật ngọt ngào.

Hôm nay Lục Thành mặc một bộ tây trang phẳng phiu, ngồi phía đối diện Thang Nhất Nhiên, nhìn qua vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, trên mặt không tỏ vẻ gì, kỳ thật trong lòng lại tràn ngập vui vẻ ngọt ngào.

Thì ra là Thang Nhất Viên muốn hẹn hò với anh, không khí ở đây thật tốt, anh không khỏi mong chờ sau buổi hẹn hò, Tiểu Thành Thành có thể phát huy công dụng hay không!

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mỗi một món đều là đồ Thang Nhất Viên thích ăn, đồ ăn tinh xảo, bên ngoài là biển sao trời xinh đẹp, đồ ăn vào miệng lại càng cảm thấy ngon hơn.

Lúc ăn món tráng miệng, ánh sáng đột nhiên mờ đi và chuyển sang màu cam ấm áp, bên ngoài cửa sổ là pháo hoa, rực rỡ tươi sáng. Người phục vụ bước tới với một chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe đặt hoa cùng với đồ ăn, phía sau là nghệ sĩ violin đang hòa lên từng âm thanh du dương trầm bổng.

Thang Nhất Viên biết đây là bất ngờ trong lời trợ lí nói, cậu có chút mong chờ đặt cốc nước trong tay xuống, lau khóe miệng.

Phục vụ đem đồ ăn đặt trước mặt cậu, hơi khom người, ý bảo cậu mở ra.

Thang Nhất Viên mở ra, bên trong có một cái hộp nhung, tim cậu đập mạnh, ngẩng đầu nhìn Lục Thành.

Lục Thành ngơ ngác ngồi ở phía đối diện, nhìn không hiểu.

Thang Nhất Viên thu hồi ánh mắt cầm lấy hộp nhung, chậm rãi mở ra, chiếc nhẫn trong chiếc hộp nhung dần dần lộ ra, là một cái nhẫn được khảm kim cương, vừa đơn giản vừa xa hoa, ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hình dạng độc đáo, nhìn tạo hình là biết được thiết kế tỉ mỉ, có một không hai.

Trong nháy mắt Thang Nhất Viên liền hiểu được, vì sao Lục Thành lại muốn tặng nhẫn cho cậu vào một ngày như vậy, ánh mắt không khỏi có chút ẩm ướt.

Lúc trước, cậu trải qua kì phát tình cùng với Lục Thành, hai tháng sau thì phát hiện có Lục Thang Thang, lúc đó cậu còn nhỏ, trong lòng cực kỳ bối rối, vừa không dám nói cho người nhà, cũng không dám nói cho Lục Thành, một mình hoảng loạn mấy ngày.

Cuối cùng vẫn là Lục Thành phát hiện cậu không bình thường, tra hỏi bằng được.

Lục Thành nghe cậu mang thai, không nói một lời quay đầu bước đi, lúc đấy tâm trạng Thang Nhất Viên trực tiếp rơi vào vực sâu vô tận, chỉ còn lại sương băng lạnh lẽo, đứng đó run rẩy suýt khóc.

Ngay lúc cậu muốn chết tâm, Lục Thành hấp tấp chạy trở về, đầu đầy mồ hồi, cầm trong tay một cái hộp nhỏ màu đỏ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu: "Nhất Viên, gả cho anh đi."

Trong tay Lục Thành chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, không sang trọng, nhưng ánh mắt anh thì rất nghiêm túc.

Trái tim Thang Nhất Viên từ trong đáy vực sâu lập tức bay lên bầu trời, kìm nước mắt, cười một cách ngu ngốc, sau đó không chút do dự duỗi tay ra.

Lục Thành cũng nở một nụ cười ngốc nghếch rồi trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào tay cậu.

Lúc sau, hai người đem chuyện mang thai nói cho gia đình hai bên, Lục Thành bị ba Lục cầm gậy đánh cho một trận, hai người suôn sẻ kết hôn, mà trên tay cậu vẫn là cái nhẫn bình thường kia, chưa từng bỏ xuống.

Thang Nhất Viên chạm vào chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn này có thể không có giá trị nhưng đối với cậu nó là thứ vô cùng quý giá, đó là lý do tại sao khi Lục Thành bị mất trí nhớ nói về cái nhẫn này cậu mới tức giận như vậy.

Không ngờ bốn năm sau Lục Thành lại muốn tặng cho cậu một chiếc nhẫn chính thức, mặc dù giữa chừng xảy ra tai nạn nhưng may mắn thay, cậu vẫn nhận được phần quà này, không có phụ tấm lòng Lục Thành.

Thang Nhất Viên cầm chiếc nhẫn trong hộp lên, cúi đầu cười.

Lục Thành nhìn thấy trên tay cậu là một chiếc nhẫn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh đứng lên, nắm lấy cổ áo của người phục vụ, lạnh giọng nói: "Cậu muốn cầu hôn Omega của tôi?"

Nhân viên tạp vụ hoảng sợ xua tay: "Không phải tôi..."

Lục Thành nhìn xung quanh, tức giận nói: "Đây là Omega của tôi! Ai muốn cầu hôn với em ấy, tôi phải quyết đấu với người đấy."

Nhạc công đang đánh đàn violin bị tiếng rống của anh làm cho giật mình, thoáng chốc đánh sai nốt nhạc, đàn violin phát ra một tiếng kêu chói tai, bầu không khí lãng mạn bị phá hủy trong nháy mắt, không còn sót lại thứ gì.

Thang Nhất Viên vỗ cái trán tự nói với chính mình, đầu Lục Thành bị hỏng, phải bảo dung anh.

Cậu cảm tạ các ba đã cho cậu một tấm lòng bao dung, cho nên cậu mới có thể tại thời điểm Lục Thành trở nên ngớ ngẩn có thể nhịn không xuống tay đánh Lục Thành!

Tay Thang Nhất Viên kéo Lục Thành quay về chỗ ngồi, cầm lấy nhẫn đưa cho Lục Thành: "Đeo giúp em."

Sắc mặt Lục Thành tối đen, cắn chặt môi: "Anh không muốn, đây là do tên đàn ông lỗ mãng nào mua vậy, xấu muốn chết, em không cần đeo."

Trong nhà ăn chỉ có hai người hai mặt nhìn nhau, im lặng đến nỗi chỉ có nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài.

Thang Nhất Viên quả thực muốn tìm một cái lỗ để trốn đi.

Khóe miệng phục vụ bên cạnh giật giật, cuối cùng không thể không nói: "Thưa ngài, nửa tháng trước ngài đã đích thân giao chiếc nhẫn này cho ông chủ của chúng tôi. Lúc đó ngài đã nói khi kết hôn với Omega của mình, ngài rất vội vàng mua nhẫn, ngài muốn đền bù cho Omega của mình, nên đã tự tay thiết kế chiếc nhẫn này, khi ngài rời đi cũng yêu cầu chúng tôi bảo quản cái nhẫn thật tốt."

"..."

Lục Thành ngượng ngùng sờ mũi, trăm triệu lần không ngờ tới anh lại là cái tên đàn ông lỗ mãng kia.

...Hiện tại anh nói cái nhẫn này rất được có còn kịp không.

Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay Thang Nhất Viên, sau đó là trang trí trong nhà hàng và pháo hoa bên ngoài, hóa ra đều là do anh chuẩn bị.

Ôi! Đúng thật là sự lãng mạn chết tiệt!

Thang Nhất Viên quơ quơ nhẫn, Lục Thành lập tức vui vẻ chạy tới, quỳ một gối xuống.

Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên cầu hôn Thang Nhất Viên, cho nên trái tim anh liền khẩn trương đập bình bịch.

Ôi! Trước kia anh chính là một chủ tịch bá đạo, nhưng hôm nay, cuối cùng anh đã tìm kiếm được tình yêu đích thực và thuần khiết!

Anh trịnh trọng từng chút một đeo nhẫn vào ngón tay Thang Nhất Viên, kích cỡ vừa đúng.

Ngón tay của Thang Nhất Viên trắng nõn, thon thả, sau khi đeo nhẫn vào, đẹp đến mức Lục Thành không thể dời mắt.

Ai vừa nói rằng chiếc nhẫn này không đẹp mắt? Anh không nhớ, đây rõ ràng là chiếc nhẫn tốt nhất trên thế giới.

Lục Thành không nhịn được hơi cúi xuống hôn nhẹ ngón tay đeo nhẫn của Thang Nhất Viên .

Tay Thang Nhất Viên run lên một chút, nhìn thấy ôn nhu lấp lánh trong mắt Lục Thành, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

Trở thành bạn đời của Lục Thành là quyết định khiến cậu không bao giờ hối hận.

Lục Thành ngẩng đầu, pháo hoa ở phía sau Thang Nhất Viên nở rộ, vừa sáng ngời vừa xinh đẹp, mà trên khuôn mặt trắng nõn của cậu có chút đỏ ửng, so với pháo hoa còn xinh đẹp hơn, nở rộ ở trong tim anh.

Lục Thành không nhịn được ngẩng đầu đè cái gáy của Thang Nhất Viên xuống, hôn cậu thật sâu.

Nhóm nhân viên không biết từ khi nào đã lặng yên không một tiếng động rời khi, trong phòng rất im lặng, Thang Nhất Viên nhắm mắt lại chỉ có thể nghe thấy âm thanh pháo hoa bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, môi của hai người mới dần dần buông ra.

"Ô..." Môi Lục Thành vừa mới rời đi, Thang Nhất Viên đã không nhịn được nôn khan hai tiếng.

Lục Thành trợn to mắt không thể tin được, anh sững sờ tại chỗ.

Một giây trước còn ngọt ngào trao nhẫn, giây tiếp theo Omega đã bị anh làm cho chán ghét đến ói ra.

...Trên đời còn có Alpha nào thảm hại hơn anh không?

Lục Thành chịu đựng một đòn trí mạng, vẻ mặt hoảng hốt tiến đến vỗ lưng Thang Nhất Viên.

"Ừm..." Hai tay Thang Nhất Viên để lên vai của anh đẩy anh ra xa, không nhịn được lại nôn khan một tiếng, may mắn cậu chỉ có chút buồn nôn, chứ chưa có phun ra.

Lục Thành nhìn thấy bản thân bị đẩy ra xa, Thang Nhất Viên thực sự ghét bỏ anh.

Anh rất buồn và lo lắng cho Thang Nhất Viên, nhưng anh chỉ biết đứng nhìn.

Cảm giác buồn nôn trong cổ họng Thang Nhất Viên dần dần lắng xuống, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Thành đang ngơ ngác đứng đó.

Thang Nhất Viên bất đắc dĩ sờ bụng, cậu cũng không biết tại sao lại đúng lúc như vậy, mỗi lần Lục Thành tiếp cận đều đúng lúc cậu nôn khan.

Lục Thành lo lắng Thang Nhất Viên lại thấy ghê tởm, đứng rất xa, không dám chạm vào Thang Nhất Viên, nhìn qua rất tội nghiệp.

Trên đường về nhà, Lục Thành cách Thang Nhất Viên một mét, vì sợ anh lại làm cho Thang Nhất Viên cảm thấy khó chịu.

Thành Thành một đường tủi thân đến rơi nước mắt.

Lúc ngủ, anh không nói lời nào ôm gối đi về phía ghế sô pha.

Thang Nhất Viên bất lực thở dài: "Anh đi đâu?"

Lục Thành nắm chặt gối, tủi thân cúi đầu: "Anh ngủ ở trên sô pha..."

Anh dừng lại, thận trọng hỏi: "Anh ngủ trong cùng một phòng với em, em cũng sẽ cảm thấy chán ghét mà đúng không?"

Thang Nhất Viên nhất thời không nói nên lời, mím môi: " Em ngủ một mình sẽ hơi lạnh ... "

Lục Thành giật mình sửng sốt một chút, bắt đầu đi tìm điều khiển: "Anh sẽ mở điều hòa cho em."

(*)ở đây là điều hòa hai chiều.

Tên ngốc này.

Thang Nhất Viên dùng sức kéo anh lên giường, bản thân nằm trong lồng ngực của anh, ngượng ngùng quát nhẹ: "Ôm em ngủ!"

Lục Thành nằm một cách cứng ngắc, do dự hỏi: "Em sẽ không cảm thấy ... anh sao?"

Anh thật sự không thể nói lên hai chữ "ghét bỏ", huhuhu, Omega của anh ghét bỏ anh, anh vừa nghĩ đến đã muốn khóc.

Thang Nhất Viên thở dài, cậu không muốn làm cho Lục Thành mừng hụt, cho nên cậu không nói cho Lục Thành biết rằng cậu có thể có thai, cậu muốn đợi kết quả xét nghiệm rằng cậu thật sự có thai rồi nói sau, nhưng nhìn Lục Thành như vậy, cậu vẫn nên nói cho Lục Thành đi.

Thang Nhất Viên cầm lấy bàn tay Lục Thành để lên bụng mình, đỏ mặt nói: "Sở dĩ em thấy buồn nôn, là vì có thể có bé con."

Động tác Lục Thành cứng đờ, hô hấp ngưng trệ, pháo hoa tối nay lại như đang nổ tung trong đầu anh, khiến đầu óc của anh trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được vui sướng tràn ngập trong lồng ngực.

Anh và Thang Nhất Viên lại có thêm một bé con? Anh không nhớ mình có ngạc nhiên khi Thang Nhất Viên mang thai Lục Thang Thang hay không, chỉ biết anh mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng lại không dám nhúc nhích, nên chỉ cẩn thận đưa tay tới trên bụng Thang Nhất Viên vuốt ve nhẹ nhàng.

Giống như có được một bảo bối, anh ôm chặt lấy Thang Nhất Viên không buông, cũng không dám dùng sức.

Thang Nhất Viên nhìn thấy nụ cười ngày càng lớn của anh, không khỏi nở nụ cười, để tay anh chạm nhẹ vào bụng cậu, dựa vào trong vòng tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Thành một chút buồn ngủ cũng không có, anh kích động chớp mắt, Omega chẳng những không có ghét bỏ anh, mà còn mang thai con của anh, một sinh mệnh nhỏ bé gắn kết họ lại với nhau.

Trên đời này còn có Alpha nào may mắn hơn anh không?

Tối nay, anh hoàn thành buổi hẹn hò đầu tiên, cầu hôn, có đứa con ... Tốc độ nhanh như ngồi trên tên lửa.

Hu Hu Hu ... ba! Con sắp có một củ cải trắng!

Bình luận

Truyện đang đọc