NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Thang Tam Viên ngồi bên trong phòng trang điểm, lẳng lặng ngồi trước gương, thợ trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, đang trang điểm cho cậu, bên trong miệng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Da anh thật đẹp, chỉ là quầng thâm dưới mắt hơi đậm, tuy rằng quay phim vất vả, nhưng anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều đó..."

Cậu lơ đãng nghe, cầm một quả táo trong tay chậm rãi gọt vỏ. Cậu nghe thấy thợ trang điểm nhắc đến quầng thâm mắt, bất giác ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương một chút, hai mắt vô hồn mở to, tựa hồ mất đi ánh hào quang sáng chói bên trong, quầng thâm đáy mắt cũng không phải là quá nặng, chỉ là da cậu trắng nõn, cho nên xem ra có chút rõ ràng, thợ trang điểm dùng che khuyết điểm vài lần liền không nhìn thấy nữa.

Mấy đêm này trước khi đi ngủ kiểu gì cậu cũng sẽ nghĩ đến Cố Ngạn, sau đó liền mất ngủ, cậu muốn cố gắng không nghĩ đến Cố Ngạn, nhưng vẫn cứ nhớ nhung như cũ, cho trên trên mặt xuất hiện quầng thăm mắt cũng không lạ.


Cậu cúi đầu suy nghĩ, bất giác có chút thất thần, cho đến khi đầu ngón tay đau nhức, mới cúi đầu nhìn xuống, lưỡi dao chạm vào ngón tay, trên đầu ngón tay trắng nõn mềm mại đột nhiên xuất hiện những hạt máu đỏ, nổi bật trên những đầu ngón tay trắng nõn.

Thợ trang điểm nhìn thấy máu trên tay cậu, không nhịn được "Ai ya" một tiếng, hốt hoảng đặt đồ trang điểm trên tay xuống, vội vàng đi tìm trợ lý sinh hoạt đến xử lý vết thương.

Trợ lý sinh hoạt rất nhanh đã cầm hòm thuốc chữa bệnh đi tới, hắn nhìn thấy vết thương của Thang Tam Viên thì nhíu mày, nhanh chóng lấy thuốc khử trùng ra để khử trùng, sau đó lấy băng gạc và thuốc cầm máu ra, băng bó vết thương cho cậu.

Thang Tam Viên yên lặng quan sát, không có kêu lên đau đớn, cũng không nói thêm gì, chỉ là hơi nhíu mày.


Cô gái trang điểm nhìn vết thương của Thang Tam Viên, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, trông cô còn căng thẳng hơn Thang Tam Viên, cô đứng ở một bên, không nhịn được hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"

Thang Tam Viên nhìn ngón tay của mình sau khi lau sạch máu, lộ ra vết thương rất nhỏ, nhìn lại cô gái nhỏ bị dọa đến mặt trắng bệch, không khỏi lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên trong mấy ngày này, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu."

Cô gái nhỏ nhìn nụ cười trên mặt cậu, không nhịn được ngây ngốc một chút, những ngày vào đoàn phim gần đây, trừ thời điểm Thang Tam Viên quay phim, cho tới bây giờ còn chưa có cười như này, cô còn tưởng tính cách Thang Tam Viên lạnh như băng, khó mà tiếp cận, lại không nghĩ rằng Thang Tam Viên lại dễ mến như vậy, đặc biệt là lúc Thang Tam Viên cười, giống như băng tuyết đầu xuân tan chảy, cả khuôn mặt tràn ngập sự ấm áp rực rỡ sinh động.


Cô nhìn nụ cười trên mặt Thang Tam Viên, nháy mắt kinh ngạc rồi mới hỏi: "Có đau không ạ?"

Thang Tam Viên lắc đầu nói: "Không đau."

Cô gái rốt cuộc cũng còn nhỏ tuổi, thấy Thang Tam Viên cũng dễ tính, chờ Thang Tam Viên băng lại tay, tiếp tục trang điểm cho cậu, sau đó như mở ra một cái máy hát vậy, không ngừng kể cho Thang Tam Viên những tin tức nhỏ nhặt trong đoàn làm phim, còn có tin bát quát trong giới giải trí.

"Tôi nghe nói phó đạo diễn tổ phim sát vách là em trai đạo diễn, cho nên luôn làm mưa làm gió trong đoàn làm phim, bắt nạt diễn viên trẻ mới vào nghề, so ra vẫn là đoàn chúng ta hạnh phúc hơn, đạo diễn cùng diễn viên đều rất hài hòa, mà cũng không bắt nạt người một chút nào, đạo diễn của chúng ta đúng là quá lương thiện, trông còn dễ bắt nạt..."

Thang Tam Viên nghe xong nở nụ cười trên môi, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Cô gái nhỏ nhìn cậu trong gương, giọng nói dừng lại, gò má đột nhiên hơi ửng hồng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thầy Thang (*), thật ra em là fan của Tam Cố...Tin tức của ngài cùng thầy Cố trong chương trình trước đó là thật sao? Đếm ngược chỉ còn năm ngày...Hai người..."

(*)xưng hô bày tỏ sự kính trọng với người khác trong ngành nghề nào đó.

Thang Tam Viên nghe thấy tên Cố Ngạn liền ngơ ngác một chút, sau đó nụ cười trên khóe môi nhạt đi rõ, lông mày có chút chau lại, cả khuôn mặt cũng như bị rút đi sức sống.

Cô gái quan sát vẻ mặt Thang Tam Viên, nhất thời nhận thấy tâm trạng của Thang Tam Viên không ổn, cô nhanh chóng thu lại giọng, trong lòng yên lặng rơi nước mắt cho cp mình đang theo, trông sắc mặt của Thang Tam Viên, Tam Cố chắc là hẻo rồi.

Thang Tam Viên không nói gì thêm, hai người đồng thời im lặng, sau khi trang điểm xong, Thang Tam Viên đi ra phòng trang điểm, cậu mở cửa nhìn thấy Thang Nhị Viên cùng Lê Xán ngồi cùng một chỗ cách đó không xa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Tình cảm Lê Xán cùng Thang Nhị Viên dành cho nhau rất rõ ràng, nhưng cả hai đều không biết điều đó, tình cảm của chính cậu bây giờ đang rối bời, cậu luôn mong Thang Nhị Viên có thể sớm hiểu được trái tim mình.

Cậu trầm ngâm một lát, quay lại nói với cô gái nhỏ: "Giúp anh băng bó vết thương khoa trương một chút."

Cô gái nhỏ vừa rồi cho là mình gây họa, trong lòng đang có chút kinh hoảng, sợ Thang Tam Viên lại không chịu để ý tới cô, hiện tại nhìn Thang Tam Viên không có vẻ tức giận, cô ấy lập tức yên tâm, thanh âm lanh lảnh đáp lại một tiếng vâng.

Cô quấn thêm vô số băng lên vết thương của Thang Tam Viên, cho đến khi miệng vết thương của Thang Tam Viên như có "thương thế nghiêm trọng" mới ngừng tay.

Thang Tam Viên hài lòng cong môi, sau khi cảm ơn một tiếng, rời khỏi phòng trang điểm, còn cố ý che tay bước ra.
Thang Nhị Viên nhìn thấy băng bó trên tay cậu, quả nhiên lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn chằm chằm tay cậu, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Thang Tam Viên giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, buông tay đang che vết thương ra, để Thang Nhị Viên nhìn thấy ngón giữa đang quấn băng gạc thật dày.

Thang Nhị Viên lập tức nóng nảy, Lí Tâm Nhiên cùng những người khác cũng đều nhao nhao vây quanh.

Thang Tam Viên lắc đầu, biểu thị mình không có trở ngại, chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay cảnh tiếp theo

Cảnh tiếp theo là cảnh giường chiếu cực kỳ quan trọng, bây giờ chấn thương ngón tay của cậu sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, khi mọi người đang mặt ủ mày chau, Thang Tam Viên đảo mắt, đột nhiên đề nghị: "Thật ra không phải là không có cách giải quyết, có thể để anh của tôi thay tôi quay."
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, nhao nhao dời ánh mắt đến Thang Nhị Viên, sườn mặt Thang Nhị Viên đúng thật rất giống Thang Tam Viên, nếu như để cậu tới làm thế thân hẳn có thể được.

Mọi người thương lượng một phen, cuối cùng trừ sắc mặt Lê Xán có chút khó coi, tất cả đều biểu thị đồng ý, cuối cùng từ quyết định của Thang Nhị Viên, cảnh quay tiếp theo liền để cậu thay thế Thang Tam Viên diễn, việc ghi hình cứ như vậy được giải quyết xong xuôi.

Vẻ mặt Lê Xán tái xanh đứng ở một bên nhìn xem, như Thang Tam Viên dự đoán, quả nhiên bắt đầu không bao lâu, diễn viên đối diễn vừa đè lên người Thang Nhị Viên, Lê Xán liền nổi giận đùng đùng hất tung người đó xuống mặt đất, cuối cùng hắn tự thân xuất trận, cùng hoàn thành cảnh diễn này với Thang Nhị Viên.
Khóe miệng Thang Tam Viên khẽ nhếch, vui mừng nở nụ cười, yên tâm triệt để, xem ra Lê Xán cùng Thang Nhị Viên cách thời điểm phát hiện tình cảm của mình không còn xa nữa.

Một cảnh giường chiếu được quay rất suôn sẻ, sau khi Thang Nhị Viên cùng Lê Xán rời đi, cậu thừa dịp tổ đạo cụ đang chuẩn bị, một mình đi ra ngoài, hít thật sâu không khí trong lành, sau đó móc một viên kẹo bơ cứng mà Cố Ngạn cho cậu trước khi đi từ trong túi, động tác chậm rãi bỏ vào trong miệng, vị ngọt ngào của sữa lan tỏa trong miệng, lông mày hơi nới lỏng.

Thời điểm Cố Ngạn đi tới đoàn làm phim, liền gặp Lê Xán cùng Thang Nhị Viên đang muốn rời đi ở cửa ra vào, Thang Nhị Viên khẽ cười nói bên trong vừa quay xong cảnh thân mật, hiện đang nghỉ ngơi.

Cố Ngạn nghe tới cảnh giường chiếu đã quay xong, trên mặt thoáng chốc bao phủ một tầng sương lạnh, vẻ mặt của anh lạnh lẽo nhẹ gật đầu, nhanh chân đi vào bên trong.
Hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, anh biết Thang Tam Viên là diễn viên, chuyện này khó tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được chua xót và ghen tị của bản thân, nhất là khi Thang Tam Viên đột nhiên xa cách anh. Nhiều ngày nôn nóng bất an khiến tim anh lại chìm xuống, lúc này càng giống như chìm vào vực sâu vô tận.

Vẻ mặt anh ảm đảm đi lên phía trước mấy bước, ngẩng đầu một cái liền thấy Thang Tam Viên đang ngẩn người cầm vỏ kẹo bơ cứng.

Bước chân anh dừng lại, con ngươi khẽ mở, trầm mặt đi qua, không cho Thang Tam Viên cơ hội phản đối, không nói một lời nắm tay của cậu đi ra sân sau.

Thấy cảnh này, cô gái trang điểm không nhịn được kinh ngạc khẽ kêu một tiếng nhỏ, trong mắt tất cả đều là vẻ hưng phấn, Cố Ngạn vốn nên ở nước ngoài, chẳng những xuất hiện trong trường quay của Thang Tam Viên, bọn họ còn nắm tay! Có đúng là thật không? A A A!
Cô vừa mới dập tắt hi vọng với cp này xong, thì nó lại được thổi bùng lên một lần nữa, hưng phấn cầm điện thoại di động lên, lập tức đem tin tức tốt này chia sẻ cho đám chị em! Cùng nhau high cp!

Thang Tam Viên nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cố Ngạn, ngơ ngác một chút, khẽ chớp mắt, sao Cố Ngạn lại đột nhiên trở về rồi?

Một cơn đau truyền đến từ cổ tay cậu, cậu không nhịn được khẽ nhíu mày lại, bởi vì Cố Ngạn dùng sức rất lớn nắm lấy tay cậu, cậu thử tránh thoát mấy lần đều không có tránh khỏi, Cố Ngạn nghiến chặt hàm, khí tức quanh người lạnh lẽo, dường như đang đè nén lửa giận.

Cố Ngạn một mực dẫn cậu ra sân sau không người, cũng chưa có ý ngừng lại, thẳng đến khi anh đụng vào ngón tay của Thang Tam Viên, Thang Tam Viên không nhịn được kêu lên một tiếng đau, anh mới dừng lại bước chân.
Cố Ngạn quay đầu, lúc này mới chú ý tới ngón tay bị thương của Thang Tam Viên, lông mày nhíu chặt thành một đường: "Sao lại bị thương rồi?"

Thang Tam Viên rút ngón tay ra, mím môi không có trả lời, cúi đầu thấp không nhìn tới anh, thái độ từ chối không cần nói cũng biết.

Trái tim của Cố Ngạn như bùng lên ngọn lửa, lông mày càng nhíu chặt hơn, lời từ chối của Thang Tam Viên càng khiến lửa giận trong lòng anh càng dâng cao, những ký ức ngọt ngào trước khi ra nước ngoài dường như chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, trong lòng của anh chua xót không thôi. Anh cũng không kiềm được cảm xúc mạnh liệt trong lòng, đẩy Thang Tam Viên lên trên vách tường, không để ý tới Thang Tam Viên phản đối, trực tiếp hôn xuống, răng môi trong lúc giao triền mang theo vội vàng không rõ, dùng tới sức lực chưa bao giờ có, nóng bỏng đè xuống cánh môi Thang Tam Viên.
Thang Tam Viên chịu đựng nụ hôn như vũ bão của anh muốn nghẹt thở, đợi đầu óc tỉnh táo hơn, cậu vươn tay muốn đẩy anh ra, Cố Ngạn lại một mực ôm eo của cậu không thả, thân thể cao lớn bao phủ lấy cậu, phảng phất như muốn hòa vào một thể với cậu, bá đạo cướp đi hô hấp của cậu.

Thang Tam Viên mở đôi mắt ướŧ áŧ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Cố Ngạn, mi mắt có chút run rẩy, cuối cùng nhẹ cắn một cái trên môi của anh, mùi máu tươi thoáng chốc lan tràn ra.

Cố Ngạn bị đau buông cậu ra, dùng ngón tay lau vết máu trên môi, quay đầu nhìn Thang Tam Viên, cau mày lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao? Khoảng thời gian em rời đi đã xảy ra chuyện gì?"

Thang Tam Viên nhìn anh, trực tiếp mở miệng hỏi: "Em cùng Từ Giang Bạch từng có hôn ước sao?"

Cố Ngạn đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó sắc mặt cứng lại, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, nhìn Thang Tam Viên hỏi: "Anh ta nói cái gì cho anh?"
Hai mắt Thang Tam Viên chăm chú nhìn chằm chằm anh, cố chấp lặp lại, "Hai người đã đính hôn sao?"

Cố Ngạn nghiêm nghị lắc đầu, giọng nói khẳng định,"Không có, em chưa từng đính hôn với anh ta."

-------------------------------------------

Còn một chương nữa là kết thúc, sau khi đăng xong chương sau thì mình sẽ beta lại phần Tam Viên, sửa một số chỗ xưng hô bị sai cũng như soát chính tả nha.

Bình luận

Truyện đang đọc