NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Lúc Thang Tam Viên xuống tầng, Yến Tần Dã đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa uống trà cùng Thang Bá Đặc, tư thế châm trà của hắn vô cùng chuẩn mực, cẩn thận tỉ mỉ giống như con người của hắn vậy, khí chất toàn thân lạnh lẽo xa cách, đối với Thang Bá Đặc lại hết sức cung kính.

Mấy năm nay, mặc dù quan hệ giữa Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên luôn là bao nuôi, hắn lại thường ra vào Thang gia, người như hắn mặc dù nhìn qua thì không dễ dàng thân cận, nhưng quan hệ với mọi người Thang gia cũng không tệ, nếu như không phải mọi người biết quan hệ chân thực của hắn cùng Thang Tứ Viên, nhất định sẽ coi hắn là bạn đời của Thang Tứ Viên.

Lúc trước khi Thang Bá Đặc biết Thang Tứ Viên đã bắt đầu bao nuôi Yến Tần Dã từ cấp 3, tức đến thiếu chút nữa thì lần đầu tiên trong đời đánh con trai của mình.

Lúc đấy ồn ào rắc rối, vẫn là Yến Tần Dã che trước mặt Thang Tứ Viên, mới ngăn lại cơn thịnh nộ của Thang Bá Đặc, cho tới bây giờ, Thang Bá Đặc cũng thường quở mắng Thang Tứ Viên là làm nhục con nhà người ta.

Mỗi lần Thang Bá Đặc nói tới chuyện này đều tức giận, mỗi lần nhìn thấy Yến Tần Dã ông đều áy náy không thôi, hận không thể coi Yến Tần Dã như con trai của mình mà yêu thương.

Mà Thang Tứ Viên đối với lời của Thang Bá Đặc luôn là nước đổ đầu vịt, cho tới bây giờ cũng không coi đó là vấn đề, tiếp tục làm theo ý mình, duy trì quan hệ bao dưỡng cùng Yến Tần Dã

Sau khi Thang Tam Viên xuống tầng, chào hỏi đơn giản với Yến Tần Dã sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện mấy câu.

Yến Tần Dã thường xuyên đến, Thang gia không ai đối xử với hắn như người ngoài, tất cả mọi người đều tự nhiên, cũng thường có cảm giác giống như hắn đã là một phần của Thang gia vậy.

Chỉ tiếc, Thang Tứ Viên vẫn luôn nhấn mạnh nhiều lần, quan hệ bọn họ chỉ là bao nuôi, mọi người không nên nghĩ quá nhiều.

Yến Tần Dã nhìn cậu hỏi: "Gần đây anh xem tin tức giải trí, có một tên minh tinh gọi là Thái Khả Khả luôn lợi dụng cậu xào cp, có cần anh gửi cho hắn một văn kiện luật sư hay không, cảnh báo cậu ta một chút."

Thang Tam Viên vội vàng xua tay: "Không cần đâu, em đã có biện pháp giải quyết rồi."

Bình thường, án mà Yến Tấn Dã xử lí đều là án lớn, chuyện nhỏ như này sao cậu có thể không biết ngại mà phiền hắn.

Yến Tần Dã uống một ngụm trà nói: "Nếu cần thì liên hệ với anh."

Thang Tam Viên vội vàng gật đầu: "Được."

Cậu không khỏi nghĩ thầm, Yến Tần Dã nếu như không phải bởi vì Thang Tứ Viên, sao phải đối tốt với người Thang gia như vậy, trong lòng cậu thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài tìm Thang Tứ Viên.

Thang Tứ Viên đang ở trong sân tưới hoa, bên trong miệng ngâm nga bài hát, xem ra không thấy việc Yến Tần Dã xuất hiện ở Thang gia có chỗ nào không bình thường, giống như mọi người đều quen với việc hắn xuất hiện.

Thang Tam Viên đi tới, vườn hoa này là do gia đình họ cùng nhau trồng, bên trong trồng có đủ loại hoa khác nhau, về cơ bản mùa nào cũng có hoa nở, mỗi người Thang gia đều rất xem trọng, khi về nhà, chỉ cần có thời gian cậu sẽ thường xuyên tự tay chăm sóc vườn hoa này.

Thang Tam Viên đi qua cầm lấy bình phun, cùng Thang Tứ Viên tưới nước cho hoa, nhân tiện nhặt bỏ hoa khô.

Một bên cậu tưới nước một bên thuận miệng hỏi: "Tại sao em lại không ra tiếp Yến Tần Dã?"

Thang Tứ Viên nhẹ nhàng nhấp miệng, nói: "Anh ta đang nói chuyện với baba, không phải đàm luận về chính trị, thì cũng là đàm luận về các án kiện, em ở đó chẳng những không chen miệng được, ba lớn còn muốn nhân cơ hội mắng em một trận, em không đi đâu."

Thang Bá Đặc mỗi lần nhìn thấy Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên thì luôn khiển trách về mối quan hệ của họ vài câu.

Thang Tam Viên hơi nhíu mày, không nhịn được nói: "Với địa vị của Yến Tần Dã bây giờ, liệu anh ấy còn bằng lòng tiếp tục quan hệ bao nuôi không?"

"Vì sao lại không bằng lòng?" Thang Tứ Viên không chần chừ chút nào hỏi lại, dường như một chút cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Thang Tam Viên trầm mặc một hồi, hỏi hắn: "Thế nhưng hai người bây giờ với những cặp đôi kết hôn khác nhau ở chỗ nào?"

Thang Tứ Viên nghe vậy thì dừng tưới nước, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói một cách lơ đễnh: "Khác nhau đó là em sẽ không sinh con cho anh ta."

Thang Tam Viên nhất thời không nói nên lời, thật sự không thể hiểu nổi quan hệ giữa hai người, cầm lấy bình tưới nước, xoay người đi tưới bồn hoa phía sau, vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yến Tần Dã, đứng không xa phía sau bọn họ, rõ ràng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ vừa rồi.

Thang Tam Viên há hốc mồm, vừa định nhắc nhở Thang Tứ Viên, liền thấy Yến Tần Dã không nói một lời xoay người liền đi, khí tràng quanh người lạnh hơn mấy phần so với bình thường.

Thang Tam Viên không khỏi run người, cậu quay đầu nhìn về phía Thang Tứ Viên còn đang hoàn toàn không biết chuyện gì, lặng lẽ cho hắn một cái ánh mắt tự cầu phúc.

...

Đảo mắt cũng sắp đến thời gian đi đến Cố gia, Thang Tam Viên cảm thấy không thể tay không mà đi, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cần phải xem trọng một chút, thế nhưng cậu suy đi nghĩ lại, cũng không biết nên đưa quà biếu gì cho ông của Cố Ngạn thì tốt, thế là đành phải chạy tới hỏi Nguyên Thu, trưng cầu ý kiến của ông.

Nguyên Thu cùng Thang Bá Đặc đang nghiên cứu nơi họ sẽ đi du lịch tiếp theo, hai người đọc tạp chí du lịch trên tay, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

Thang Tam Viên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Thu, hỏi: "Ba ba, ba nói xem, nếu là đi thăm hỏi trưởng bối, biếu quà gì thì được?"

Nguyên Thu bỏ tạp chí du lịch trong tay xuống, suy nghĩ nghiêm túc, nói: "Biếu lá trà đi, vừa lúc gần đây ba lớn của con lấy được một lô trà mới rất tốt, con cầm một chút đi biếu đi."

Hai mắt Thang Tam Viên sáng lên, Thang Bá Đặc từ trước đến nay đều rất thích uống trà, những thuộc hạ trước kia của ông hiện đang làm việc khắp nơi, bọn họ biết ông yêu trà, luôn chọn lựa cho ông một chút trà ngon để đưa tới, vì vậy trà của ông nhất định sẽ tốt hơn so với bên ngoài.

Thang Tam Viên nhìn về phía Thang Bá Đặc hỏi: "Có thể không, ba lớn? Nếu như con lấy lá trà đi tặng người, có đủ lá trà cho ba uống không?"

Con trai nhà mình cần, Thang Bá Đặc hiển nhiên rất sẵn lòng, hào phóng nói: "Cầm đi đi, ba còn rất nhiều trà, uống không hết."

Thang Tam Viên cười vui vẻ, thanh âm ngọt ngào nói cảm ơn: "Cảm ơn ba ba cùng ba lớn."

Thang Bá Đặc thương yêu xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: "Muốn tặng cho vị trưởng bối nào vậy?"

Thang Tam Viên nói lơ đễnh: "Đưa cho ông của Cố Ngạn, ngày mai con muốn đi thăm hỏi ông Cố."

"..." Động tác Thang Bá Đặc cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đau khổ.

Đây là muốn gặp phụ huynh rồi?

Ngày kết hôn sẽ không còn xa sao?

Thang Tam Viên không phát hiện sắc mặt Thang Bá Đặc thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành vẻ xanh xao, cậu vui vẻ đứng lên, mặc dù đã quyết định món quà là lá trà, nhưng quà này dù sao cũng lấy từ trong nhà, không có thành ý, cậu cảm thấy vẫn nên tự mình chọn lựa, sẽ càng có thành ý hơn.

Cậu chào tạm biệt hai ba ba, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Thang Bá Đặc nhìn bóng lưng của cậu, ụp mặt vào bờ vai của Nguyên Thu: "Hu hu hu..."

Nguyên Thu vỗ vỗ mặt của ông, nói không chút lưu tình: "Nghĩ thoáng lên, cải trắng kiểu gì cũng sẽ bị đào thôi."

"Nhưng lúc bị đào thì rất đau lòng!" Thang Bá Đặc rất tủi thân.

Nguyên Thu: "Ông đã là một người ba ba trưởng thành rồi, phải kiên trường lên."

Thang Bá Đặc: "..." Không, ông muốn làm một người ba ba ngây thơ cả đời.

...

Thang Tam Viên đeo khẩu trang đội mũ đi lại trong cửa hàng bán các tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc chọn lựa, cuối cùng đứng trước một tác phẩm bằng sứ trắng hình con thỏ, con thỏ kia toàn thân trắng như tuyết, hết sức xinh đẹp, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ấm áp.

Thang Tam Viên rất muốn mua nó tặng cho ông của Cố Ngạn, thế nhưng cậu cảm thấy cái này không tốt lắm, cậu vẫn nên chọn một tác phẩm nghệ thuật trang trọng hơn để tặng người.

Cậu xoắn xuýt trong chốc lát, không khỏi nhắn tin cho Cố Ngạn: "Em nghĩ rằng anh nên chọn món quà mình thích để tặng ông, hay nên chọn một cái gì đó ý nghĩa hơn?"

Cố Ngạn nhắn lại rất nhanh: "Anh không cần mua quà, đến ăn cùng ông một bữa cơm là được rồi."

Thang Tam Viên kiên trì: "Anh muốn tặng, em chọn giúp anh đi."

Cố Ngạn dừng lại trong chốc lát, không tiếp tục thuyết phục, chỉ trả lời: "Chọn thứ anh thích là được, đồ mà anh thích, em tin ông cũng sẽ thích."

Thang Tam Viên lập tức trả lời "được", sau đó không chút do dự mua con thỏ kia, cậu cảm thấy Cố Ngạn nói rất đúng, hiện tại cậu không hiểu rõ thứ ông Cố thích, không có cách nào chọn được đồ ông thích, vậy thì lựa chọn theo đồ cậu thích, đây là tấm lòng thành của cậu, cậu tin tưởng ông Cố sẽ cảm nhận được tâm ý của cậu, chờ sau này cậu biết đồ ông Cố thích, sẽ lại tặng cho ông đồ ông thích sau.

.... Thang Tam Viên vội vàng cắt ngang suy nghĩ này, cậu với Cố Ngạn chỉ là xào cp mà thôi, về sau có thể gặp lại ông Cố hay không cũng không xác định, dù sao cậu cùng Cố Ngạn đang lừa gạt ông Cố, nếu ông Cố biết sự thật, hẳn là sẽ rất thất vọng cùng tức giận.

Thang Tam Viên sờ vào con thỏ bằng sứ trắng trên tay, không biết vì cái gì, nghĩ tới đây, trong lòng nhịn không được có chút buồn vô cớ.

Điện thoại di động kêu một tiếng, đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Ngạn gửi một tin nhắn: "Buổi sáng ngày mai em lái xe tới đón anh, rảnh thì gửi địa chỉ cho em."

Tâm trạng của Thang Tam Viên được cải thiện ngay lập tức, nhắn lại "Được", tiện thể gửi địa chỉ nhà cho anh.

...

Sáng hôm sau, Thang Tam Viên tinh thần phấn chấn, thu dọn đồ đạc xong liền đi xuống lầu, quần áo mặc chỉnh tề, gương mặt trắng nõn sáng ngời, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ, đến bước chân xuống tầng cũng nhẹ đi mấy phần.

Thang Bá Đặc nhìn mà đau mắt, sau khi thu lại ánh mắt thì ôm chặt lá trà trong tay nhất quyết không buông.

Nguyên Thu bất đắc dĩ trừng ông một cái, nhỏ giọng nói: "Nhanh bỏ lá trà ra đây."

"Không đưa, nhất quyết không đưa!" Thang Bá Đặc ôm thật chặt lá trà không chịu buông tay, Cố Ngạn kia chẳng những muốn đào cải trắng nhà ông, còn muốn cướp cả lá trà của ông! Ông hiện tại muốn rút lại những gì đã nói trước đó, một cái lá cũng không muốn cho.

Nguyên Thu tiến lên, lấy lá trà từ trong ngực ông, quay người đưa cho Thang Tam Viên, "Mau đi đi, đừng để Cố Ngạn chờ con."

Thang Tam Viên liếc nhìn Thang Bá Đặc thảm thương, do dự: "Ba lớn không sao chứ ba?"

Nguyên Thu xua tay: "Không có việc gì, không cần để ý."

Quản gia đi tới nói: "Bên ngoài có một vị thiếu gia họ Cố muốn vào, nói là bạn của Tam thiếu gia, có cho cậu ấy vào không ạ?"

"Cố Ngạn?". Thang Tam Viên vui mừng, vội vàng nói: "Mau cho cậu ấy vào."

Thang Bá Đặc tối sầm mặt, nhưng không có lên tiếng phản đối, dù sao dù sao con rể sớm muộn gì cũng sẽ tới cửa, cũng không ngăn cản được.

Haizz!

Cố Ngạn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh tuấn lãng, sau khi bước vào, đầu tiên là nhìn Thang Tam Viên cười, sau đó tới chào hỏi Thang Bá Đặc, Nguyên Thu, anh cầm trong tay hai hộp quà, không biết bên trong đựng cái gì.

Thang Tam Viên chờ bọn họ nói chuyện xong, đi tới bên cạnh anh, mặt mày hớn hở hỏi: "Sao em đến sớm vậy?"

"Em muốn sớm nhìn anh một chút." Cố Ngạn gạt một sợi tóc vương trên khóe mắt cậu, ôn nhu trả lời, sự thân mật thể hiện rõ ràng.

Thang Bá Đặc nhìn thấy hết, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Toàn lời ngon tiếng ngọt."

Nguyên Thu nhéo lỗ tai của ông, nhỏ giọng nói: "Năm đó thời điểm ông theo đuổi tôi, còn nói những lời hoa mỹ hơn thế này."

Nói đến chuyện yêu đương năm đó, Thang Bá Đặc không nhịn được bật cười, sắc mặt cũng dịu đi, trong mắt dành cho Cố Ngạn nhiều hơn một phần tán thưởng, tên nhóc này rất có phong độ năm đó của ông, cũng được đấy.

Nhưng là nụ cười của ông không có duy trì quá lâu, liền lập tức thu lại, lần đầu tiên con rể tương lai tới cửa, phải duy trì uy nghiêm.

Cố Ngạn lần lượt đưa quà trong tay cho Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu, cung kính: "Đây là quà cháu tặng hai bác, hi vọng hai người thích."

"Ừm..." Thang Bá Đặc nhàn nhạt lên tiếng, động tác không nhanh không chậm nhận lấy hộp quà mở ra.

Trong hộp quà có một bộ ấm trà tử sa rất xinh đẹp cùng tinh xảo, Thang Bá Đặc không khỏi sáng hai mắt, bộ ấm trà tử sa này ông đã thích từ lâu, tiếc là Nguyên Thu lại ghét việc ông có quá nhiềm ấm trà, vẫn luôn không cho ông mua.

Hiện tại món đồ tốt này đang bày ở trước mặt ông, ông chỉ hận không thể lập tức đi pha một bình trà uống thử ngay, tuy nhiên ông lại kiềm chế sự nóng lòng của mình, thấp giọng khụ một tiếng, làm bộ bình tĩnh cất hộp quà đi: "Cũng không tệ lắm."

Cố Ngạn đưa cho Nguyên Thu một bức họa, Nguyên Thu nhìn thấy liền mỉm cười, tranh này do họa sĩ mà ông thích vẽ ra, thiên kim khó cầu, không nghĩ vậy mà Cố Ngạn có thể mua được.

Thang Bá Đặc ngẩng đầu nhìn Cố Ngạn một chút, xem ra là có chuẩn bị mà đến, đã sớm thăm dò sở thích của bọn họ.

Tuy nhiên...Phần tâm ý này coi như có thành ý, xem ra cậu nhóc này hẳn là nghiêm túc với con trai ngốc của mình.

Ông đứng dậy, giương cằm với Cố Ngạn, hướng tới phòng sách: "Đi cùng tôi."

Vẻ mặt Cố Ngạn thong dong bình tĩnh, lịch sự gật đầu, đi theo sau.

Thang Tam Viên cũng muốn đi theo, mới đi một bước liền bị Nguyên Thu giữ chặt, Nguyên Thu cười nói: "Tới giúp ba treo bức tranh lên."

Thang Tam Viên đành phải đồng ý, nhưng vẫn là có chút bận tâm Cố Ngạn, nhịn không được nhìn về hướng thư phòng.

Nguyên Thu nhìn vẻ mặt không quan thuộc của cậu, không khỏi mỉm cười vỗ tay cậu an ủi: "Không có việc gì, ba lớn của con có chừng mực."

"Thế nhưng con cùng Cố Ngạn chỉ là xào CP, không phải thật sự quen nhau, ba ba có phải là hiểu lầm rồi không?" Thang Tam Viên có chút vội vàng nhìn về phía phòng sách.

".." Nguyên Thu nhìn bức họa trong tay mình một chút, ông cảm thấy con trai mới là hiểu lầm cái gì.

Không đề cập tới Cố Ngạn đưa cho Thang Bá Đặc bộ ấm trà tử sa kia, riêng bức họa trong tay ông đã có giá trị không nhỏ, huống chi hai thứ đồ này cũng không phải là đồ mà có thể tùy ý mua được trên đường, nếu như không phải Cố Ngạn đã sớm chuẩn bị, không thể nào nhanh như vậy đã mua được.

Nguyên Thu yên lặng liếc mắt nhìn con trai mình, quyết định chờ khi có thời gian, lại mua cho con trai mấy bộ sách bàn luận yêu đương đọc một chút.

...

Thời điểm Cố Ngạn cùng Thang Bá Đặc từ trong phòng sách đi ra, tâm tình Thang Bá Đặc rốt cục khá hơn một chút, khuôn mặt không nghiêm túc giống trước đó, xem ra coi như hài lòng với Cố Ngạn, ông xua tay ra hiệu cho hai người nhanh đi thăm hỏi Cố gia, đừng đi quá muộn, sau đó bản thân liền không kịp chờ đợi chạy đi pha trà .

Nguyên Thu lại đưa cho Thang Tam Viên vài món quà, bên trong mua thêm mấy món đồ quý giá, dù sao nhà Cố Ngạn có thành ý như vậy, bọn họ cũng không thể lạc hậu, trước đó ông nghĩ Thang Tam Viên đơn giản chỉ là đi thăm hỏi ông Cố, hiện tại xem ra ông đối với lần gặp mặt này rất xem trọng, chỉ có Thang Tam Viên còn ngây thơ vô tri, tưởng rằng đang diễn trò.

Sau khi Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn ngồi vào trong xe, nhịn không được hỏi: "Ba lớn nói gì với em vậy?"

"Bác trai dặn em chăm sóc anh thật tốt." Cố Ngạn cúi người thắt dây an toàn.

"Em nói thế nào?"

Động tác Cố Ngạn dừng một chút, ngước mắt nhìn cậu: "Em nói em sẽ chăm sóc anh thật tốt cả một đời."

Hai người đối mặt nhau, gương mặt Thang Tam Viên có chút đỏ, mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Lần sau ba lớn có tìm em, em liền ăn ngay nói thật, chúng ta mặc dù muốn xào CP, nhưng không cần thiết lừa gạt người trong nhà." Cậu lo lắng sẽ mang đến bất tiện cho Cố Ngạn.

Cố Ngạn thắt dây an toàn cho cậu, ở nơi khuất khẽ nở một nụ cười, trở lại chỗ ngồi khởi động xe.

Hai người một đường cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, Thang Tam Viên cảm thấy chỉ là chỉ chớp mắt liền đã đến nhà họ Cố.

Đập vào mắt Thang Tam Viên là biệt thự rất lớn, nhìn qua trang nghiêm lộng lẫy, giống như một tòa lâu đài có lịch sử lâu đời, lính canh cửa rất nghiêm ngặt.

Cố Ngạn một đường lái xe vào bên trọng, quản gia cung kính mở cửa xe, mỉm cười nói với Thang Tam Viên: "Hoan nghênh Thang thiếu gia."

Thang Tam Viên gật đầu với hắn, bất giác nhìn về phía lâu đài cổ kính, sinh ra mấy phần hiếu kì với thân phận ông của Cố Ngạn, nhưng cậu chỉ nhìn một chút, liền lễ phép thu lại ánh mắt, không tiếp tục nhìn nhiều.

Cố Ngạn đỗ xe xong, dẫn cậu cùng đi vào, bên trong lâu đài cổ trang hoàng lộng lẫy, nguy nga, lộ ra một chút trang nghiêm, chỗ đại sảnh treo một bức họa, là bức ảnh gia đình.

Cố Ngạn thấy Thang Tam Viên nhìn chằm chằm bức họa kia, trầm mặc một lát: "Bức họa này là tự tay mẹ em vẽ năm đó."

Thang Tam Viên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt vẫn rơi vào bức tranh, chính giữa bức tranh có một ông lão đang ngồi, tuy rằng giữa lông mày có nhiều nếp nhăn, nhưng tinh thần rất tốt, trong đôi mắt lộ ra kiên nghị cùng nghiêm cẩn.

Thang Tam Viên nhìn thoáng qua đã nhận ra người trong tranh trước đây thường xuyên xuất hiện trên các bản tin chính trị, những năm gần đây, tuy rằng ông đã về hưu, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng bởi vì những cống hiến to lớn của ông cho đế quốc, ngay cả Thang Bá Đặc nói đến ông cũng đều là kính trọng.

Thang Tam Viên không nghĩ tới ông là ông của Cố Ngạn, nháy mắt không khỏi căng thẳng, nhưng ánh mắt dần dần bị đứa trẻ trong tranh thu hút, đứa bé có nét mặt giống Cố Ngạn, chỉ là xem ra còn rất non nớt, chỉ mới vài tuổi, lại được ông Cố bế trên tay, khuôn mặt bầu bĩnh mà đẹp trai, hẳn là Cố Ngạn khi còn bé.

Ánh mắt Thang Tam Viên lưu luyến khuôn mặt Cố Ngạn nhỏ trong chốc lát, sau đó mới di chuyển ánh mắt nhìn về một nam một nữ bên trong bức họa, bọn họ hẳn là ba mẹ của Cố Ngạn, người đàn ông nhìn qua tao nhã, người phụ nữ thì dịu dàng hiền lành, cũng đều là người rất dễ thân cận.

Thang Tam Viên không nhịn được hỏi Cố Ngạn: "Ba mẹ em hôm nay cũng ở đây sao?" Cậu không chuẩn bị quà cho bọn họ, không khỏi có chút căng thẳng, trong lòng còn dự định nhanh chóng đi ra ngoài mua quà.

Nghe tới câu hỏi của cậu, khuôn mặt quản gia cứng lại, căng thẳng liếc mắt nhìn Cố Ngạn, cau mày nín thở, cúi mặt đứng ở một bên.

Trên mặt Cố Ngạn cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ là ánh mắt ảm đạm một chút, giọng nói bình thản: "Ba mẹ em đã đã qua đời rất nhiều năm rồi."

Thang Tam Viên sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu nhìn về phía anh nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, anh không biết..."

Cố Ngạn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, ba mẹ em đã qua đời rất nhiều năm trước, em coi như là được ông nuôi lớn."

Bình luận

Truyện đang đọc