"Cậu đồng ý lời cầu hôn của Chu Trạch rồi?" Lê Xán ngồi trong xe, áp suất thấp quanh người vẫn chưa tản đi, lạnh như băng đâm về phía Thang Nhị Viên.
Toàn thân Thang Nhị Viên cũng lộ ra lạnh lẽo, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu cầu hôn Lí Tâm Nhiên rồi?"
"...Không."
"...Không."
Hai người im lặng một hồi rồi gần như trả lời cùng lúc.
Lạnh lẽo trên người Lê Xán tản đi một chút, nhỏ giọng giải thích: "Tôi cùng Tâm Nhiên tới bàn chuyện công việc của phim với mẹ mình."
Thang Nhị Viên gẩy gẩy lọn tóc, giả vờ như không để ý mà nói: "Chu Trạch nói cơ thể mẹ cậu ta không tốt, muốn gặp mặt tôi nên cùng ăn một bữa cơm."
Thang Nhị Viên dừng lại một chút, nói: "Cậu giúp tôi tra một chút, mẹ của Chu Trạch có thật sự bị bệnh nặng hay không."
Thang Nhị Viên không muốn nghi ngờ hoa hồng đỏ mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, thế nhưng lại không thể không hoài nghi lời giải thích của Chu Trạch.
"Được." Lê Xán không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu, một đường đưa Thang Nhị Viên về nhà an toàn.
Khi Thang Nhị Viên ra khỏi xe, Lê Xán đột nhiên kéo cậu về lại trong xe, cắn một cái lên môi cậu.
Lê Xán dùng sức một chút, tuy môi không có bị rách, nhưng Thang Nhị Viên cảm thấy có chút đau nhói.
Thời điểm Thang Nhị Viên muốn đẩy anh ra, nụ hôn của anh lại bỗng nhiên trở nên dịu dàng, liếm môi cậu một chút, khẽ trêu đùa cậu.
Thang Nhị Viên dần dần trầm mê trong nụ hôn này, đầu óc quay cuồng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ mơ hồ - Cậu lại không kìm lòng nổi mà hôn Lê Xán.
Cậu thích Chu Trạch, thế nhưng lúc đối mặt với Chu Trạch, lại vô cùng tỉnh táo.
Cậu cùng Lê Xán chỉ là bạn tình, lại trước mặt Lê Xán, hết lần này đến lần khác mất khống chế.
Dần dần, cậu lại không còn cách nào suy nghĩ được nữa, bởi vì Lê Xán hôn quá sâu, cậu chỉ nhớ rõ hô hấp cùng nhịp tim của mình.
...
Thang Nhị Viên vẽ xong bản thảo thiết kế, cậu cảm thấy vô cùng nhàm chán xoay người trên ghế, cầm bình tưới nước tưới hoa, nhìn những bông hoa hồng lá xanh sinh sôi nảy nở dưới ánh mặt trời, không khỏi mỉm cười, sau đó nhàm chán trở lại trước bàn, xoay bút trên tay, cậu nghĩ nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho Thang Tam Viên: "Đang làm gì đấy?"
Thang Tam Viên: "Đang đợi phim, thật chán quá đi, Tiểu Viên Tử, mau đến giải cứu."
"Ồ, đến ship cho tí vui vẻ ngay đây" Thang Nhị Viên khẽ cười đáp lại, cầm chìa khóa xe ngâm nga bài hát lên đường.
Sau vài lần gặp gỡ, Thang Nhị Viên cảm thấy Lí Tâm Nhiên cũng không đáng ghét như cậu tưởng tượng, thay vào đó là cảm giác rất thú vị, hiện tại lúc rảnh rỗi không có chuyện gì cậu liền chạy tới đoàn phim, tham ban em trai, thuận tiện trêu chọc Lí Tâm Nhiên.
Cậu quen thuộc một đường lái xe đến đoàn làm phim, cậu đi đỗ xe, phát hiện một nhóm người trong đoàn phim đang bao vây vào một chỗ, hai người đang la lối cãi vã, dường như có chuyện gì đó xảy ra, Lí Tâm Nhiên đứng ở giữa đám người, một tên đàn ông vừa cao vừa mập không ngừng đẩy y, Vương Nãi Thanh bảo vệ Lí Tâm Nhiên ở sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng.
Thang Nhị Viên cau mày, nhìn xung quanh không thấy Thang Tam Viên, cậu túm lấy trợ lý của Thang Tam Viên hỏi: " Xảy ra chuyện gì rồi ?"
Trợ lý nhìn thấy cậu, bắt đầu không ngừng nói ra nỗi khổ tâm: "Đây là phó đạo diễn tổ phim bên cạnh, hôm nay hai đoàn phim cùng thuê một sân bãi, một quay sáng, một quay chiều, đoàn làm phim đối phương nên quay xong trong sáng nay, thế nhưng là bên đó chậm trễ thời gian, không thể quay đúng hạn, bọn hắn đến tìm đạo diễn Lí thương lượng có thể trì hoãn hai tiếng hay không, đạo diễn Lí tốt tính, đồng ý cho họ dùng sân này thêm hai giờ nữa."
Trợ lý dừng lại một chút, tức giận nói tiếp: "Nhưng bây giờ đã qua hai tiếng, bọn họ còn chưa có quay xong, nếu cứ tiếp tục chậm trễ như thế này, trời sẽ tối. Cảnh cần quay trong phim hôm nay là vào ban ngày, nếu như trời tối như hôm nay coi như mất công thuê, lại muốn tiếp tục thuê sân này thì phải đến mười mấy ngày sau. Đạo diễn Lí lo lắng không kịp thời gian nên ôn hòa yêu cầu bọn họ nhường lại, nhưng họ lại dùng lại văn sáng nay nói muốn mượn chỗ thêm thời gian, nói cái gì cũng không chịu nhường lại, bọn họ kiên quyết muốn quay xong mới nhường lại, đạo diễn Lí lại đi thuyết phục, đối phương liền bắt đầu mắng chửi người khác. Đây không phải là bắt nạt đạo diễn của chúng ta là người mới sao? Hôm nay vì cảnh quay này cần một số lượng nhân viên ít, không nhiều người tới, đại đa số đều là phụ nữ hoặc là Omega, cho nên đối phương mới bắt nạt chúng ta như thế."
Thang Nhị Viên càng nghe mày nhíu lại càng chặt, tính cách của Lí Tâm Nhiên cũng quá mềm mỏng rồi, cậu không khỏi có chút bận tâm hỏi: "Tam Viên đâu?"
Trợ lý thở hổn hển, mới nói:" Ngay trước khi hai bên còn chưa có đánh nhau, đột nhiên Cố Ngạn đến, cậu ấy cùng Cố Ngạn không biết đi nơi nào."
Thang Nhị Viên gật đầu, Thang Tam Viên không có nguy hiểm gì là được. Cậu lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Lê Xán, mấy ngày nay cậu đều không liên hệ với Lê Xán, không biết vì cái gì, chỉ cần vừa nghĩ tới nụ hôn kia, cậu hiếm thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên tình huống bây giờ đặc biệt, không thể ngại ngùng nữa, điện thoại nhanh chóng được nhận, Thang Nhị Viên không đợi Lê Xán mở miệng, vội vàng nói: "Lí Tâm Nhiên bị người ta bắt nạt, cậu mau tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân đi."
Lê Xán nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên phía Thang Nhị Viên, tiếng mắng chửi không ngừng, lập tức đưa tay ra hiệu tạm dừng hội nghị, sau đó nhanh chân ra ngoài văn phòng, giọng nói gấp gáp: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Đoàn làm phim sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thang Nhị Viên đơn giản mà nhanh chóng kể cho anh nghe những gì cậu vừa nghe được.
Lê Xán nghe xong, trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi, cậu hãy tránh xa đám đông, chú ý an toàn, tôi sẽ đưa người tới ngay."
Thang Nhị Viên đáp ứng rồi cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp máy, trong đám đông có tiếng ồ lên, rồi tiếng chửi bới của cả hai bên bỗng lớn hơn.
Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn, phó đạo diễn kia đang không ngừng xô đẩy Lí Tâm Nhiên, động tác càng lúc càng lớn, thậm chí còn dùng nắm đấm đấm vào mặt Lí Tâm Nhiên, thân thể gầy gò của Lí Tâm Nhiên lập tức loạng choạng ngã xuống đất.
Thang Nhị Viên biến sắc, để điện thoại vào trong túi, gạt đám ĐSng một bên rồi bước nhanh tới.
Vương Nãi Thanh nhìn thấy Lí Tâm Nhiên bị đánh, lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, lao về phía phó giám đốc, nhưng bị một số nhân viên bảo vệ phía sau phó giám đốc chặn lại, mấy người vây lại thành một vòng xung quanh.
Phó đạo diễn liền tóm lấy Lí Tâm Nhiên, bắt nạt một Omega nhỏ bé, diễu võ giương oai nhấc chân đạp một cái.
Thang Nhị Viên tiến lên một bước, túm lấy cổ áo hắn từ sau lưng.
Phó đạo diễn nhìn lại thì thấy lại là một Omega khác, lập tức nở nụ cười khinh thường, hắn là một Beta, Omega trời sinh yếu ớt, cho nên hoàn toàn không cho vào mắt.
Nhưng hắn không biết Thang Nhị Viên là con trai của tướng quân, cho nên sau nháy mắt hắn lộ vẻ mặt khó có thể tin, bị Thang Nhị Viên một đạp đạp ngã xuống mặt đất.
Thang Bá Đặc mặc dù chiều chuộng bảy Omega của mình, nhưng những kỹ năng tự vệ thì không hề mai một, ngoại trừ bé bảy sức yếu, bảy đứa con của Thang gia đều không thua kém gì những Alpha bình thường, huống chi phó đạo diễn này chỉ là một Beta.
Phó đạo diễn ngã trên mặt đất, kinh ngạc mở to hai mắt, một Omega làm sao có sức lực lớn như vậy?
Sau một lát, hắn mới chật vật đứng lên, đột nhiên lao về phía Thang Nhị Viên. Hắn bị một tên Omega đánh bại, thật sự rất xấu hổ, hắn cảm thấy vừa rồi là do hắn không có chuẩn bị, cho nên nhất thời không địch lại, bị Thang Nhị Viên bắt lấy thời cơ lợi dụng, lần này hắn ra sức lao về phía Thang Nhị Viên, ắt có thể lấy lại mặt mũi ngay trước mặt mọi người.
Thang Nhị Viên lắc mình tránh thoát, lại gọn gàng quật ngã, mấy lần như vậy, phó đạo diễn lần nữa bị đánh ngã xuống đất, Thang Nhị Viên mặt không đổi sắc, xông tới liên tiếp đánh xuống, đánh đến mức phó đạo diễn kêu cha gọi mẹ, nằm rạp trên mặt đất giãy dụa cầu xin tha thứ.
Vương Nãi Thanh liều mạng đối phó với mấy tên bảo an, không để mấy tên đó tới cứu phó đạo diễn, nhìn Thang Nhị Viên đánh mặt tên kia đến bầm dập mặt mũi, không để ý trên mặt mình cũng bầm dập tương tự, vui vẻ hò hét vài tiếng.
Lí Tâm Nhiên thì nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, y là Omega, trong nhận thức của y từ nhỏ, Omega so với Alpha và Beta thì yếu ớt, phải được bảo vệ, xưa nay y không hề biết Omega cũng có thể lợi hại như vậy.
Thang Nhị Viên gắt gao áp chế phó đạo diễn, một đấm lại tiếp một đấm, đến khi phó đạo diễn liên tục cầu xin tha thứ, Thang Nhị Viên mới buông hắn ra, đứng lên vung vẩy cái nắm đấm đau nhói vì đánh người, phó đạo diễn không có làm cậu bị thương, chỉ là da cậu mềm, lúc đánh phó đạo diễn, mu bàn tay của cậu bị sứt một chút da, có chút nhói.
Cậu đứng đó, từ trên cao nhìn xuống phó đạo diễn, lạnh lùng nói: "Nói xin lỗi với đạo diễn Lí, sau đó lập tức rời đi."
Phó đạo diễn kia che hai má, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nghe được lời nói của Thang Nhị Viên, ánh mắt của hắn xoay chuyển, miệng vừa nói được, một bên lại thừa dịp Thang Nhị Viên không chú ý, rất nhanh đứng lên, mang theo người của mình chạy trốn, một bên chạy còn một bên hô: "Bọn mày chớ có hả hê! Chờ tao dẫn người quay lại trừng trị bọn mày! Nhìn xem chúng mày còn có thể liều lĩnh bao lâu!"
Thang Nhị Viên cười lạnh một tiếng, không có đuổi theo, dù sao một lúc nữa Lê Xán sẽ đến, chuyện còn lại giao cho anh xử lý là được.
Vương Nãi Thanh hưng phấn bò dậy từ dưới đất, vỗ đi tro bụi nhìn trên người, sau đó chạy tới khâm phục nói: "Anh lợi hại quá! Đánh nhìn đúng là quá đã, anh xem bộ dạng chật vật của hắn kìa."
Lí Tâm Nhiên vội vàng chạy tới, chân thành nói lời cảm ơn, trong mắt lóe ra ánh sáng kính nể giống như Vương Nãi Thanh: "Nhị Viên, thật sự rất cảm ơn cậu, vừa rồi may mà có cậu, cậu có bị thương nơi nào không?"
Thang Nhị Viên xoay xoay cái tay đang để sau lưng, lãnh đạm nói: "Không sao, chỉ là vô tình bắt gặp, yên tâm, tôi không có bị thương."
Lí Tâm Nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi còn có chút sợ hãi, nhìn phương hướng phó đạo diễn chạy trốn, không nhịn được có chút sốt sắng nói: "Chúng ta có nên thừa dịp hắn còn chưa có dẫn người tới, mau mau chuyển sang nơi khác? Một quyền khó địch bốn tay (*), coi như cậu có lợi hại như nào đi nữa, chúng ta cũng không ngăn nổi nhiều người bên đó."
(*) ba đánh một không chột cũng què, ý chỉ sức một người khó đấu lại nhiều người cùng lúc
Thang Nhị Viên lắc đầu, an ủi y: "Không có chuyện gì, đợi một lúc Lê Xán sẽ đến, cậu ta sẽ giải quyết, cậu nhanh chóng kết thúc xong cảnh này đi, miễn cho lát nữa trời tối sẽ không thể quay."
Cậu cũng không có phát hiện trong giọng nói của mình có trăm phần trăm tín nhiệm với Lê Xán.
Lí Tâm Nhiên coi trọng nhất là việc quay phim, nhìn sắc trời đang tối dần, gật đầu ngay lập tức, rốt cuộc không để ý tới sợ hãi: "Được."
Y nói xong liền muốn lập tức đi quay.
Thang Nhị Viên buồn cười níu y lại, chỉ vào mặt đã sưng tấy của y: "Trước tiên cậu đi xử lý mặt mình một chút đi."
Vương Nãi Thanh nhìn thấy một bên mặt sưng đỏ của Lí Tâm Nhiên, kinh hãi kêu lên, không để ý cả người bị thương của mình, lập tức đi ra ngoài nói: "Em đi tìm trợ lí sinh hoạt."
Lí Tâm Nhiên muốn ngăn cản hắn thì đã quá muộn, đành phải tạm thời từ bỏ ý nghĩ lập tức quay phim, chờ trợ lý sinh hoạt xử lí khuôn mặt sưng đỏ của mình.