NHÃI CON

Tim Lâm Tri Vi liên tục đập mạnh, cô cũng từ từ thông suốt.

Tầng một của phòng làm việc, cửa chính đóng chặt, toàn bộ nhân viên tập trung.

Trên màn hình TV lớn như mặt tường, video đang dừng ở đoạn ba phút rưỡi, đợi sau khi Lục Tinh Hàn dắt Lâm Tri Vi ngồi xuống, Viên Mạnh ấn nút phát.

Hình ảnh ban đầu có chút rung lắc, góc quay đang ở bức tường đổ nát ở góc đường lúc chạng vạng. Tiếng thở dốc của người quay phim rất nặng nề, liên tục nuốt nước bọt, rõ ràng rất hồi hộp. Ống kính nhanh chóng đổi vị trí, quay qua tám chín nam sinh trường thể thao dáng người cao to, sau đó dừng hình ảnh ở dáng người thon dài đứng đối diện kia.

Lục Tinh Hàn mười tám tuổi, trên người mặc đồng phục trường Tam Trung của thành phố Giang, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mặt mũi ẩn trong bóng mờ, khóe môi lạnh lùng, chậm rãi cong lên một đường cong khinh miệt.

Mọi người trong phòng làm việc đang nín thở im lặng không chịu được kinh ngạc thành tiếng.

Đây là cách nam chính thiếu niên nhiệt huyết ra sân gì vậy chứ! Đẹp trai quá đáng rồi đấy!

Trên hình ảnh khẽ rung lắc, giọng nói lạnh lùng của Lục Tinh Hàn còn có chút ngây ngô: “Tôi cho các người ba phút.”

Trong tay mỗi người của đội bóng rổ trường thể thao đều cầm gậy gộc, lúc bị khiêu khích như vậy thì lập tức nổi giận, sải bước lớn xông về phía cậu.

Lục Tinh Hàn bình tĩnh đội mũ lưỡi trai lại, lộ ra một đôi mắt hoa đào ửng đỏ băng giá, cậu cởi áo khoác đồng phục quăng lên, vừa đúng mắc lên trên đầu tường cách đó không xa, cuối cùng cậu lấy khẩu trang ra đeo đàng hoàng, đơn giản xoay xoay cổ tay, vừa lúc đội trưởng trường thể thao áp sát đến trước mặt, đầu gậy sắc bén liên tục vung xuống huyệt Thái Dương của cậu.

Sống lưng Lâm Tri Vi cứng ngắc, cô nhớ rõ tối hôm đó cô không đợi được Lục Tinh Hàn nên lo lắng ra ngoài tìm, lúc đó cả người cậu nhếch nhác chao đảo trở lại, cô độc giống như một con mèo nhỏ lang thang dơ bẩn, bên thái dương còn chảy máu.

Là lúc này bị thương phải không?

Răng hàm cô cắn chặt, nhìn không chớp mắt.

Lục Tinh Hàn khẽ ôm cô vào lòng an ủi. Tình thế trong màn hình thay đổi trong nháy mắt, gậy sắt vung xuống bị cậu một phát nắm được, trở tay kéo một cái rồi giật mạnh ra, cậu dồn sức nâng lên cao, nơi khác đập thẳng vào ngực đội trưởng trường thể thao, cậu lại mang theo luồng hơi quét ngang qua, một loạt nam sinh cường tráng không may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều bị quật ngã.

Lục Tinh Hàn tay không tấc sắt hoàn thành đợt sóng phản kháng đầu tiên.

Tiếng kinh ngạc trong phòng làm việc vang lên hết đợt này đến đợt khác, mọi người gần như đã quên đây là rắc rối, so với lúc xem phim còn chăn chú hơn, khi giữa chừng có người đánh lén làm cho Lục Tinh Hàn bị thương nhẹ vài chỗ, cả phòng đều kêu lên đau xót.

Tính từ lúc ra tay đến giờ, vừa đến ba phút, tất cả chín người đội bóng rổ của trường thể thao nằm sấp trên đất, không một ai đứng dậy nổi.

Lục Tinh Hàn nhặt đồng phục trường khoác lên bả vai, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm bọn họ, giọng nói lạnh lùng đến mức đầu người cũng không dám ngẩng lên: “Từ nay về sau, nếu như còn có người dám có ý đồ với Tri Vi.” Cậu đứng ngược ánh sáng, khí thế vô cùng áp đảo, giữa môi hung hãn nghiến ra hai chữ: “Chờ chết đi.”

Video đến đây kết thúc.

Lâm Tri Vi thở không ra hơi, lồng ngực đập loạn xạ rầm rầm, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Hóa ra trận ẩu đả đó là đánh vì cô.

Hà Vãn cũng mãi không lấy lại được tinh thần, cô ấy nhớ lúc trước còn ra sức phản đối Tri Vi và cậu ở bên nhau nhưng bây giờ nhìn lại đoạn tình cảm này, cô ấy cảm thấy ngốc muốn chết, không kiềm được hỏi: “Đây coi như là vết nhơ rất lớn sao? Thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết, đánh nhau mà đánh đẹp trai như vậy, lại không đẫm máu gì, không đến mức bị mắng chứ?”

Viên Mạnh nghiêm túc chuyển cảnh, chuyển thành một đoạn video khác vừa bị tung ra: “Nếu chỉ là những cái này thì đương nhiên không đến nỗi, nhưng phải xem liên quan đến cái gì.”

Anh ta quay đầu nhìn Lục Tinh Hàn, Lục Tinh Hàn nắm tay Lâm Tri Vi, cậu khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh ta phát video.

Chất lượng đoạn video này rõ ràng tốt hơn nhiều, là một đoạn phỏng vấn dài, số lượng người xuất hiện rất nhiều, đa số Lâm Tri Vi đều thấy quen, ngoại trừ đội bóng rổ trường thể thao ra, còn có học sinh trường nghề bên cạnh và trường Tam Trung, xem ra lớn hơn nhiều so với lần quay gần nhất.

Giải trí Tinh Hỏa sợ người khác nghi ngờ nên cũng dạy dỗ bọn họ khá đầy đủ. Để chứng minh không làm giả nên mỗi người xuất hiện đều chứng minh thân phận nghiêm ngặt, xác thực đã từng là bạn học của Lục Tinh Hàn.

Tất cả đều trăm miệng một lời. 

“Lục Tinh Hàn thích dùng bạo lực nhất! Lúc đi học chúng tôi đều từng bị cậu ta đánh!”

“Toàn bộ trường cấp ba của thành phố Giang ai nhắc đến Lục Tinh Hàn mà không sợ, cậu ta hay bạo lực học đường! Ức hiếp bạn học! Cậu ta làm minh tinh có tính cách tốt như vậy đều là giả!”

“Đúng, bạo lực học đường, bắt nạt mọi người! Chuyên ức hiếp kẻ yếu!”

Tên côn đồ của trường nghề năm đó cũng lộ mặt trên ống kính, miêu tả tỉ mỉ cậu ta bị Lục Tinh Hàn ấn xuống đất mà đánh trong ngõ nhỏ ở cổng trường ra sao. Bây giờ đội trưởng trường thể thao càng cao càng cường tráng hơn, nhưng cực kỳ căm phẫn lên án Lục Tinh Hàn, nói thẳng trận ẩu đả năm đó là sau khi Lục Tinh Hàn thắng cố ý gây chuyện, bây giờ trên người anh ta còn để lại sẹo, may mà năm đó có người không nhìn nổi nên lén lút quay phim lại, giữ làm bằng chứng.

“Bạo lực học đường” là từ khiến người ta nghe thấy thì đã biến sắc. Nếu bị phơi sáng tung lên mạng cho dù người bình thường cũng bị mắng chết, đừng nói gì đến ngôi sao nổi tiếng.

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Lục Tinh Hàn đang muốn mở miệng nhưng Lâm Tri Vi nhanh hơn cậu, ấn vai cậu đứng dậy, đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Trước khi chính thức trả lời, tôi có vài câu muốn nói. Hôm nay xem như là ngày đầu tiên phòng làm việc hoạt động, mọi người ở đây cũng đều là người một nhà, sự khiêu khích của giải trí Tinh Hỏa đã ép đến tận cửa rồi, mọi người hẳn đã rõ nên làm thế nào.”

Cô nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nếu như tôi là sếp, vậy thì sẵn bây giờ tôi giải thích những nguyên tắc cơ bản trước. Từ nay về sau, chuyện của Lục Tinh Hàn là trên hết, bất kể mọi người từng thuộc về đâu, nếu quyết định ở lại thì xin mọi người hãy dồn hết sức bảo vệ anh ấy, nếu ai hai lòng, tôi tuyệt đối không nhân nhượng.”

Lâm Tri Vi biết rõ, sóng gió trong mấy ngày nay nhất định không ngừng, là thời gian mấu chốt để giải quyết.

Mà Lục Tinh Hàn vẫn nâng đỡ cô nên cô càng không cho phép bất kỳ ai trong phòng làm việc còn có suy nghĩ qua loa không tôn trọng với cậu. 

Phòng làm việc có hơn hai mươi người, vẻ mặt tất cả đều nghiêm chỉnh, thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu trả lời.

Lục Tinh Hàn mở miệng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, trong mắt không nhịn được nóng lên, hạnh phúc ôm chặt vòng eo cô: “Vi Vi…”

Lâm Tri Vi nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái.

Lục Tinh Hàn được xoa dịu thì trái tim đã mềm nhũn, vừa chạm vào đã muốn tan chảy, cậu không nhịn được nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Bé cưng…”

Có thể bảo vệ cô thật tốt.

Có thể được cô bảo vệ cũng thật tốt.

Lâm Tri Vi vỗ vỗ cậu, lại nhìn thẳng vào Viên Mạnh, Viên Mạnh đã gật đầu, dặn dò mọi người nhanh chóng làm việc của mình.

Trên mạng đã sớm hỗn loạn, chỉ có phòng làm việc chưa lộ ra ánh sáng ở một góc này coi như yên tĩnh.

Lâm Tri Vi nhíu mày chuyển sang một trang mới, tất cả nội dung đập vào mắt cô đều vô cùng khó coi, càng xem cơ thể càng kéo căng, Lục Tinh Hàn nhận lấy điện thoại của cô để sang một bên.

Cô khó chịu nhìn về phía Lục Tinh Hàn: “Chị có thể làm gì?”

Lục Tinh Hàn kéo cô về bên cạnh mình, cậu nhìn sắc mặt cô trắng bệch rồi nhẹ nhàng hôn dỗ dành một cái: “Không cần làm gì cả, thứ cần chuẩn bị em đã làm xong hết rồi, bây giờ chưa đến thời cơ, cứ để cho ai đó vui mừng trước, đợi tiếng mắng chửi lớn hơn nữa, để toàn bộ cư dân mạng cùng xem sự thật với ông ta.”

Sự thật?

Lâm Tri Vi nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi: “Ý em nói là, những bạn học trong video kia…”

Lục Tinh Hàn cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt cậu lại như thiêu đốt người khác: “Lúc đầu có manh mối, em đã cử người qua đó, bọn họ đã chủ động liên lạc với em nói công ty bỏ tiền muốn bôi xấu em, muốn em có phòng bị. Nếu giải trí Tinh Hỏa buộc muốn bắt lấy điểm yếu, vậy không bằng tương kế tựu kế.”

Cậu nhếch môi: “Tất cả những lời bọn họ vừa mới nói đều là kịch bản chính tay em viết.”

Lâm Tri Vi biết cậu có chuẩn bị, nhưng không ngờ có thể hoàn hảo như vậy, cô nhìn dáng vẻ luôn nắm chắc mọi thứ trong tay của cậu, sự lo lắng ban đầu của cô cũng biến mất theo.

Lục Tinh Hàn còn muốn giải thích cặn kẽ với cô thì tay Lâm Tri Vi chặn lại, cảm xúc dâng trào: “Đừng tiết lộ… Chị cũng muốn đợi xem chân tướng!”

Vừa mới công khai tình cảm, các fan vốn bị đang bị tổn thương nên sức chiến đấu cực kỳ nhỏ bé.

Lựa chọn tuôn ra chuyện bạo lực học đường vào lúc này nên fan nhà khác luôn ghen ghét Lục Tinh Hàn quả là thỏa sức vui vẻ, phối hợp với thủy quân mà giải trí Tinh Hỏa bỏ giá cao ra mua, không đến một tiếng đồng hồ, mặt xấu của Lục Tinh Hàn từ lúc ra mắt đến nay bị toàn bộ dân mạng phỉ nhổ. 

Vô số người khí thế hừng hực như gió bão, rất nhiều người đều cho rằng lần này chắc chắn cậu sẽ rớt đài, hoàn toàn không thể cứu vãn.

Truyền thông hàng đầu trong nước nắm chắc tin hấp dẫn, lập tức cử phân đội ra ngoài, chia ra dò hỏi những người bạn học nhận phỏng vấn kia của Lục Tinh Hàn trong video, cũng cố ý dùng cách phát trực tiếp toàn bộ quá trình, phỏng vấn tại chỗ.

Vừa mở trực tiếp, số lượng người vào quá nhiều khiến hệ thống tê liệt ba lần mới gắng gượng duy trì ổn định.

Cư dân mạng và fan hâm mộ đều cho rằng hôm nay chính là ngày Lục Tinh Hàn sẽ sụp đổ.

Ai cũng không ngờ, tất cả mọi người đều nhìn thấy người đầu tiên xuất hiện chính là đội trưởng trường thể thao bị đánh đang đứng trên sân tập của trường đại học Thể dục nổi tiếng trong nước, rối rắm hỏi phóng viên: “… Nếu tôi nói thật, cô có thể đảm bảo an toàn cho tôi không?”

Phóng viên như sững sờ, nhạy bén bắt lấy trọng điểm: “Sự an toàn của cậu bị đe dọa?”

Đội trưởng trường thể thao nhíu lông mày rậm, lại nhìn ngó xung quanh một lúc, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Phóng viên vội nói: “Có phải có bí mật gì không? Chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cậu!”

Đội trưởng trường thể thao cắn răng, đối mặt với ống kính, thay đổi sắc mặt, giọng nói thô bạo: “Mẹ nó, đều là cháu trai giải trí Tinh Hỏa kia ép buộc ông đây nói! Ông đây là fan trung thành mê nhạc của anh Hàn được chưa! Tháng trước vừa dẫn cả ký túc xá đi xem tour diễn, cô nhìn xem...”

Anh ta rút ra một xấp cuống vé nhăn nhúm, thật sự là vé vào cửa buổi biểu diễn của Lục Tinh Hàn: “Đến bây giờ tôi cũng không nỡ vứt! Bởi vì tôi là bạn cũ của anh Hàn nên các nữ sinh theo đuổi tôi còn nhiều hơn người khác!”

Phóng viên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: “Cậu nói phỏng vấn trong video là giả?”

“Toàn bộ mẹ nó là giả!” Đội trưởng trường thể thao thở mạnh: “Năm đó đánh nhau là trách tôi, tôi đấu thua không dậy nổi, còn cố tình khiêu khích bé cưng kia của anh Hàn, bị đánh còn không đáng đời sao? Đánh xong là hết chuyện rồi, tôi tâm phục khẩu phục coi anh Hàn là lão đại, quả thực giải trí Tinh Hỏa đã tìm đến cửa lấy người nhà tôi ra uy hiếp, bảo tôi bôi xấu cậu ấy, tôi không còn cách nào khác mới làm trái lương tâm.”

Anh ta nắm nấm tay: “Anh Hàn, chị Lâm, các người nhìn thấy chưa? Tôi bị ép, còn không thì cậu lại đánh tôi một trận nữa đi!”

Bình luận quét qua: “Lục Tinh Hàn có đầy fan nam, bảo bối cục cưng Lâm Tri Vi.”

Trực tiếp chuyển cảnh đến tên côn đồ trường nghề, bây giờ tên côn đồ là thợ cắt tóc số một thành phố Giang, anh ta đứng ở cửa tiệm cắt tóc đèn đuốc sáng rực, duỗi tay ra chỉ về phía Tam Trung, nước mắt giàn giụa: “Giải trí Tinh Hỏa đe dọa tôi, tôi nhát gan, buộc phải bôi xấu anh Hàn, tôi hối hận chết đi được!”

Anh ta chân thành, khóc lóc kể lể: “Trước đây tôi đi học không hiểu chuyện, luôn muốn chặn đường cướp bóc các học sinh giỏi Tam Trung, cũng may nhiều lần có anh Hàn đến ngăn lại, nếu không phải là cậu ấy, đoán chừng tôi đã sớm vào tù rồi, đâu còn có thể mở một cửa tiệm lớn như vậy! Tôi biết cậu ở bên chị gái xinh đẹp rồi, chúc cậu hạnh phúc...”

Bình luận lại đưa ra ý chính lần nữa: “Người thầy của Lục Tinh Hàn trong cuộc sống, chị gái xinh đẹp Lâm Tri Vi.”

Dư luận trên mạng nhất thời rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ. 

Đợi đã, vừa nãy còn toàn bộ dân mạng cùng bôi xấu mà?

Long trời lở đất có cần đến nhanh như vậy không?

Viên Mạnh dẫn đoàn đội nhúng tay vào không để lại chút dấu vết, từng chút một kéo tình thế mất kiểm soát về, kín đáo cẩn thận từng bước xoay chuyển tình hình.

Lâm Tri Vi canh máy tính xem đến tâm trạng thấp thỏm, nhịp tim cũng chưa ổn định lại. Lục Tinh Hàn ở bên cạnh vừa đút nước trái cây vừa đút bánh ngọt, luôn chú ý xem có phải cô sẽ ăn đến dính lên mặt không.

Một khi phát hiện, sẽ lập tức liếm sạch.

“Tinh Hàn, phóng viên cũng là người của chúng ta sao?” Lâm Tri Vi hồi hộp quay đầu hỏi cậu.

Lục Tinh Hàn đáp: “Nhà truyền thông này là đứng về phía chúng ta, phỏng vấn cũng là em sắp xếp ổn thỏa.” Cậu nói rồi, nhìn thấy bơ dính đến khóe miệng cô, dính một mảng nhỏ hồng hồng trắng trắng, trong lòng cậu rục rịch, đè eo cô dùng đầu lưỡi quấn đi, giọng nói trầm thấp: “Chị cứ yên tâm xem kịch đi, tất cả mọi chuyện chị lo lắng, sợ hãi, sau này cũng sẽ không xảy ra nữa.”

Trực tiếp đi một vòng lớn như vậy, mỗi bạn học lộ diện trong video đều ra trận, thái độ của mọi người nhất trí, cho Lục Tinh Hàn một lời xin lỗi, mạnh mẽ tố cáo giải trí Tinh Hỏa, hy vọng truyền thông có thể bảo đảm sự an toàn của mọi người, cũng thật sự ủng hộ sự thật.

Toàn bộ mạng xôn xao.

Người được phỏng vấn cuối cùng là học thần có chút danh tiếng của Thanh Hoa, được nhận vô số giải thưởng quốc gia. Cậu ấy đẩy mắt kính trước ống kính, bày ra một tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp rồi chỉ bản thân cậu ấy và Lục Tinh Hàn ở phía trên: “Tôi là lớp phó học tập lớp của anh Hàn, ngày trước nhu nhược yếu đuối nên luôn bị người ta bắt nạt, là anh Hàn lần lượt giải vây cho tôi, tôi mới có thể chuyên tâm học tập thi Đại học.”

“Bạo lực học đường?” Ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng: “Hoàn toàn ngược lại, bạo lực học đường có thể tồn tại ở Tam Trung đều bị anh Hàn ngăn chặn rồi, sự lợi hại của anh Hàn đều dùng để làm việc tốt, thời gian cậu ấy học ở trường thì toàn bộ trường học đều an toàn.”

Sau cùng, học thần mỉm cười: “Còn có, chị Lâm vô cùng xinh đẹp, anh Hàn rất mê chị ấy, bất kể ở bên ngoài mạnh bao nhiêu, chỉ cần chị ấy vừa đến, cậu ấy sẽ trở nên rất ngoan ngoãn, cả lớp chúng tôi đều biết.”

Bình luận lại lần nữa bay qua ỉu xìu: “Aaa... Anh Hàn say mê chị gái, mạnh mẽ biến thành cún con.”

Lần này không chỉ cả lớp biết, toàn bộ dân mạng đều biết rồi.

Phát trực tiếp kết thúc.

Dư luận hoàn toàn nổ tung.

Sóng gió chuyện hai người công khai bị hành động bẩn thỉu của giải trí Tinh Hỏa vượt lên trên, các fan tức giận ngút trời, dân mạng ăn dưa bị dẫn dắt ác ý cũng không giữ được mặt mũi, quần chúng phẫn nộ, liên tiếp tấn công giải trí Tinh Hỏa, mạnh mẽ lên tiếng phê phán.

Lục Tinh Hàn có nhân duyên rất tốt. Sau khi chuyện lần này qua đi, sự đau lòng bị công ty gốc hãm hại chịu nhiều oan ức ùn ùn kéo đến, cộng thêm trận lấy một đấu chín này thật sự quá đẹp trai, toàn bộ hóa thành số lượng fan và đề cử hấp dẫn lên cao ào ào.

Phòng làm việc vẫn còn trong trạng thái tập trung cao độ, phải chuẩn bị tốt trận tiếp sau, rồi lại chuẩn bị cho đợt sóng tiếp theo.

Lục Tinh Hàn đút đồ ăn thức uống cho Lâm Tri Vi xong thì nhận được điện thoại của đội trưởng trường thể thao, giọng nói còn lớn hơn trong trực tiếp: “Anh Hàn, biểu hiện của tôi được chứ?”

Lâm Tri Vi sáp gần đến nghe.

“Rất tốt.” Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Lần sau chọn cho cậu chỗ ngồi tốt khi đi xem tôi biểu diễn.”

Đội trưởng trường thể thao cười ha ha, có chút ngại ngùng: “Năm đó tôi tìm người ngầm quay đoạn video đánh nhau đó, còn tưởng rằng tôi có thể thắng chứ nên muốn giữ lại chế giễu cậu, không ngờ lại thua thảm như vậy, may mà không xóa, lần này dùng tới rồi, cũng giúp được cậu ít nhiều.”

“Cảm ơn cậu.”

Đội trưởng trường thể thao càng khó xử: “Cảm ơn gì, tôi phục cậu, cháu trai giải trí Tinh Hỏa kia còn muốn lấy tiền mua chuộc tôi, cũng không xem xem quan hệ của chúng ta vững chắc bao nhiêu, được rồi tôi biết thời gian của cậu quý báu nên không làm trễ nải thời gian của cậu nữa.” Anh ta nói thêm: “Cậu với chị Lâm hòa hợp nhé, chị ấy nuôi cậu lớn không dễ dàng, những lời khốn nạn tôi từng nói năm đó, tôi xin lỗi hai người.”

“Tên bám váy được người phụ nữ buông thả nuôi lớn.”

Câu nói này bị Lục Tinh Hàn dùng nắm đấm và thời gian đập nát hoàn toàn.

Sau mười giờ tối, tình hình hoàn toàn ổn định, không những sóng gió chuyện bạo lực học đường được xoay chuyển hoàn toàn mà ngay cả độ tiếp nhận tình cảm cũng may mắn mà tiến triển không ít. Càng ngày càng nhiều người tò mò sự ràng buộc quá khứ của Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi, Hà Vãn lướt trang, nhếch môi gõ bình luận: “Tôi nói cho các bạn biết, mấy người mà bây giờ tò mò thì tương lai chắc chắn đều là fan CP dự bị.”

Đợt sóng này kết thúc, đợt tiếp theo còn chưa đến.

Lục Tinh Hàn bảo Viên Mạnh sắp xếp cho mọi người ăn bữa khuya, cậu quay đầu hỏi Lâm Tri Vi: “Vi Vi, tối nay chúng ta ở đây được không?”

Bây giờ đã muộn rồi, hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió nếu tùy tiện thay đổi vị trí thì cũng ít nhiều có nguy hiểm.

Lâm Tri Vi liên tục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”

Cô vừa mới nhìn lầu trên vài lần, vẫn còn chưa xem đủ, hơn nữa nếu thật sự có tình huống đột ngột xảy ra thì ở phòng làm việc cũng dễ giải quyết.

Viên Mạnh dẫn mọi người đi, nếu tối nay bình yên thì từng người bọn họ trở về chỗ ở, sáng ngày mai đến giờ lại đi làm.

Lục Tinh Hàn đưa Lâm Tri Vi lên lầu trước, tiếp đó đi khóa cửa cẩn thận, sau khi kiểm tra mọi nơi thì vội vã chạy lên.

Vừa bước lên góc lầu hai, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị số điện thoại lạ lẫm nào đó.

Nhưng vừa nhìn thấy vị trí dãy số, cậu lập tức đoán ra là ai.

Lục Tinh Hàn tựa lưng vào tường, mặt không biểu cảm bắt mắt, hoàn toàn im lặng không nói câu nào.

Giọng nói thô khàn của đối phương xuyên qua ống nghe, truyền vào lỗ tai cậu giống như đã biến đổi giọng nói: “Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu có đưa tiền không?”

“Không đưa.”

“Lục Tinh Hàn! Tôi nói cho cậu biết, giải trí Tinh Hỏa sớm đã tìm đến tôi rồi, tôi ra ngoài tùy tiện nói vài câu là có thể khiến cậu thân bại danh liệt!”

“Tùy ông.”

“Cậu... Chỉ cần cậu ra giá cao hơn bọn họ một chút, tôi cam đoan không hé răng, dù sao tôi cũng là chú ruột của cậu...”

Lục Tinh Hàn cúp máy.

Cậu cầm điện thoại cúi đầu, ánh đèn ấm áp mỏng manh trên cầu thang chiếu lên người cậu, tụ trên bóng dáng ảm đạm, cậu yên lặng, lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy Lâm Tri Vi đứng trên mấy bậc thang phía trên.

Cô đã thay bộ đồ ngủ màu xanh tro, xõa mái tóc dài xuống, trong mắt dịu dàng nhìn cậu thật sâu.

Lục Tinh Hàn không nhịn được nữa bước nhanh tới bế ngang cô lên: “Đợi sốt ruột rồi phải không?”

Lâm Tri Vi ngoan ngoãn trong ngực cậu, cô sờ lên mặt cậu, khẽ giọng: “… Là chú của em sao?”

Hàng lông mi dài của Lục Tinh Hàn cụp xuống, cậu đặt cô lên ghế sô pha rồi chen qua ôm lấy cô, dựa vào trong cổ có mùi thơm ngọt ngào của cô hít thật sâu, hấp thu nhiệt độ của sự yêu thương, cậu cảm thấy hài lòng, cúi đầu “Ừ” một tiếng: “Vẫn là những chuyện cũ rích đó, nhưng lần này có giải trí Tinh Hỏa chống lưng, sức mạnh lớn hơn, lá gan cũng lớn.”

Cậu ngẩng đầu, hôn vào bên cổ của cô, cười nói: “Chị nhìn đi, giải trí Tinh Hỏa có loại đồng đội ngu si này, lại còn chủ động để lại chứng cứ tận cửa, có thể được với em mới lạ.”

Giọng điệu của cậu thoải mái, hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng Lâm Tri Vi lại đau lòng ôm cậu.

Năm đó vì tiền bồi thường, ông ta lấy danh nghĩa nuôi nấng đã dẫn Lục Tinh Hàn, ông ta cực kỳ khắt khe khiến cậu mùa đông bệnh nặng, suýt chút đã mất mạng. Sau khi cô dẫn cậu đi nhiều năm đã không có tin tức, nhưng đợi đến khi cậu nổi tiếng lại nhảy ra muốn mưu toan có lợi.

Cái gọi là chú, cái gọi là người thân.

Đứa nhỏ Lục Tinh Hàn tốt như vậy, nhưng ngay cả một chút chăm sóc an ủi cũng không muốn cho, từ đầu đến cuối, tất cả những gì trong mắt đều là lợi ích.

Tay chân Lâm Tri Vi cùng lúc bò lên người cậu, kề sát trên ngực cậu: “Tinh Hàn, ông ta sẽ không thể làm tổn thương đến em nữa đâu.”

“Đương nhiên.” Lục Tinh Hàn trân trọng hôn lên tóc cô: “Em có biện pháp đối phó với ông ta, hơn nữa, chỉ cần chị yêu em thì bất kỳ ai cũng không thể tổn thương em.”

Trong lòng Lâm Tri Vi bị ngọt ngào làm cho mềm nhũn.

Bàn tay mềm mại của cô khoác lên eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp: “Vất vả cả một ngày, mệt rồi sao?”

“Không mệt.” Ánh mắt Lục Tinh Hàn sáng lên nhìn cô: “Em còn có một tiết mục nhỏ trước khi đi ngủ muốn cho chị xem.”

Lâm Tri Vi tò mò ngẩng người lên: “Tiết mục trước khi ngủ?”

Lục Tinh Hàn thần bí: “Đợi em thay quần áo đã.”

Tiết mục gì còn phải đặc biệt thay quần áo?

Lâm Tri Vi chạy vào phòng ngủ cùng cậu, thấy cậu ôm một túi giấy đi vào phòng tắm, nghe tiếng sột soạt bên trong khiến lòng cô ngứa ngáy không chịu được, cứ lượn vòng bên ngoài mà chờ đợi.

Mãi đến khi cửa vang lên “Lạch cạch” một tiếng, cô vội vàng quay đầu, cô lập tức ngẩn người ra.

Lục Tinh Hàn thân hình thon gầy rắn chắc mặc bộ đồng phục Tam Trung quen thuộc đứng dưới ánh đèn, mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc hơi cong lên, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ xinh đẹp như được ngấm máu.

Cậu đi chân trần, chậm rãi nở nụ cười bước đến gần cô.

Thời gian dường như chảy ngược.

Năm đó trong hành lang trường học, cô cũng quay đầu như vậy, nhìn thấy cậu cười tươi gọi “Tri Vi.”

Lâm Tri Vi quên cả hít thở: “Em… Sao em…”

Lục Tinh Hàn đi đến trước mặt cô, hơi thở đến gần bao phủ lấy cô như một cái lưới lớn: “Nhìn thấy em mười tám tuổi mặc đồng phục trong video nên rung động sao?”

Giọng nói cậu khàn khàn, cậu hôn từ giữa hai lông mày hạ đến khóe miệng của cô: “Em đặc biệt mua bộ mới để mặc cho chị xem.”

Lâm Tri Vi thở gấp, không nhịn được nắm chặt vạt áo cậu.

Hàng lông mi của Lục Tinh Hàn chớp chớp, nhẹ nhàng xoa hai má cô, đặt đôi môi ướt át lên, khàn giọng nói: “Bé cưng, đây cũng coi như đồng phục rất hấp dẫn, chị có muốn thử em của năm đó không?”

Bình luận

Truyện đang đọc