NHÃI CON

Những lời này giống như một quả bom trong đầu Lâm Tri Vi, thần kinh kéo căng, bên tai vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Lục Tinh Hàn vẫn bất chấp ôm lấy người đang tức giận trong ngực, siết chặt đến mức xương cũng đau, cô giống như con vật nhỏ gầy yếu bị thú dữ cắn xé, cho dù cố gắng chạy trốn thế nào cũng đều khiến vết thương chảy máu.

“Lục Tinh Hàn!” Son môi Lâm Tri Vi cọ trên vai cậu, lộ ra bờ môi trắng bệch đang run rẩy. Hốc mắt cô đỏ hoe, cố nén không khóc, cô cố dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi cậu, cuối cùng cách tách nhau ra một khoảng cách: “Em nói những lời vô liêm sỉ gì thế!”

“Vô liêm sỉ sao?” Giong cậu u ám, mơ hồ là nghẹn ngào: “Mấy năm nay tất cả tâm tư của em đều dành cho chị, nhớ chị muốn theo đuổi chị yêu chị giống như người điên, như vậy những thứ đó đều phải gấp từ vô liêm sỉ một vạn lần! Nghe thấy những lời này chị còn để ý câu nói vừa rồi kia không?”

Từng câu từng chữ đều giống dầu sôi, tất cả kích thích đến cực hạn, ngón tay Lâm Tri Vi lung tung kéo cổ áo cậu, liều mạng muốn thoát khỏi cái ôm của cậu, móng tay cũng bởi vì lúc lộn xộn mà vạch lên cổ cậu vài đường máu.

“Chị nuôi lớn em…” Trong lòng cô chua xót xen lẫn cả tức giận, cơ thể lại bị cái ôm nóng rực của cậu đốt đến rực cháy: “Chị nuôi em lớn để đổi lấy cái này sao? Lục Tinh Hàn, tim của em đâu? Em nói những lời này…”

Trên hành lang trống trải bỗng có tiếng “Kèn kẹt” vang lên, những lời Lâm Tri Vi đang nói bị cắt ngang.

Thang máy trở về tầng một lại bắt đầu di chuyển lên, từ xa đến gần, tiếng nói cười của rất nhiều cười dần trở nên rõ ràng. Sau khi dừng ở tầng bốn, cửa chậm rãi mở ra, tiếng bước chân hỗn loạn đan xen vào nhau, một nhóm người lập tức bước ra hành lang.

Lâm Tri Vi nghe thấy giọng nữ quen thuộc, là dì ở đối diện nhà cô, còn có tiếng líu ríu nói chuyện bát quái của hai, ba cô gái nhỏ, có vẻ rất thân thiết.

Xem ra là khách đến nhà, không đến nửa phút nữa, những người này rẽ vào là sẽ thấy thảm trạng của cô và cậu lúc này.

Phía trước là đám người, phía sau là ngõ cụt.

Cô nhân lúc Lục Tinh Hàn bị ảnh hưởng, vòng tay buông lỏng hơn, Lâm Tri Vi oán hận giãy giụa thoát khỏi cậu, sau đó rất nhanh loạng choạng lùi về phía sau, lấy chìa khóa ra, run rẩy mở cửa chống trộm.

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn đường ảm đạm chiếu qua cửa sổ.

Lâm Tri Vi lao về phía trước, thở hổn hển, âm thanh liên tục đến gần, những người đi đằng sau cách họ nhiều nhất là ba đến năm mét, giây tiếp theo sẽ đi đến đây.

Nhưng dường như Lục Tinh Hàn hoàn toàn không sợ bị người khác nhìn thấy.

Lâm Tri Vi nghiến răng nghiến lợi, trong phút cuối cùng, một tay cô túm lấy áo trên vai cậu, thô bạo kéo cậu vào phòng khách. “Rầm” một tiếng cửa đóng lại.

Đợi đến khi cả chủ cả khách nhà đối diện đi vào thì cuối cùng cả tầng lầu cũng khôi phục sự im lặng.

Trong bóng tối, hai người nhìn không rõ nhau, Lục Tinh Hàn hít thở nặng nề, giống như một cự thú khổng lồ có thể bất kỳ lúc nào phát động tấn công. Cổ họng Lâm Tri Vi cũng khô khốc, cảm giác nguy hiểm dày đặc như kim châm, cô thấp giọng thở gấp bật đèn trên trần nhà.

Lúc trước cậu tự tay thay bóng đèn, là loại ánh sáng êm dịu.

Lâm Tri Vi nghiêng đầu nhìn, Lục Tinh Hàn còn chật vật hơn so với cô nghĩ, tóc ngắn rối bù đầy mồ hôi, áo len sáng màu bị vò đến nhàu nhĩ, son môi ở phía trên bị lem ra một đường dài màu sắc ướt át.

Chân cô mềm nhũn, cố dựa vào tường để đứng vững, mấy ngày căng thẳng liên tiếp khiến bỗng nhiên cô cảm thấy vừa khổ sở vừa mệt mỏi: “Lục Tinh Hàn, chúng ta có thể đừng như vậy không?”

Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm vào chiếc giường nhỏ thuộc về cậu, cậu vốn tưởng rằng đã bị ném ra ngoài nhưng chiếc giường nhỏ vẫn ở vị trí ban đầu, khóe mắt chua xót đến phát đau: “Vốn dĩ ban đầu em muốn cầu xin chị, muốn giống như trước kia quấn lấy chị, có rất nhiều điều muốn bình tĩnh nói với chị, cho nên vừa xuống máy bay em lập tức gửi Wechat ngay cho chị.”

“Nhưng chị không cho em về, không muốn thấy em.” Rất nhanh cậu nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch: “Ngày kỉ niệm của em và chị, chị lại đi ăn cơm với người mà chị luôn miệng nói không thích, để cho anh ta đến gần chị như vậy!”

“Rốt cuộc ai nói cho em biết?”

“Lúc đó em ở trong thang máy, tận mắt nhìn thấy!”

Bị tra hỏi và lên án mạnh mẽ khiến Lâm Tri Vi càng tức giận. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà buổi hẹn ăn cơm bình thường của cô nhưng ở trong miệng cậu lại giống như là tội ác tày trời vậy!

Cô nói: “Thấy thì sao? Chị không được tìm bạn trai sao? Lần trước không thích, lần này gặp lại thích…”

Nhưng cô chưa kịp nói xong đã bị cơ thể nóng bỏng ép sát đến trước mắt khiến lưng cô đụng vào tường phía sau, không có đường lui.

“Thích ai?” Dây thanh quản của cậu giống như bị đứt ra, từng câu từng chữ lộ ra sự không đành lòng và đau đớn: “Tri Vi, chị nói thích ai?”

Lâm Tri Vi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại không thốt ra được một lời nói dối nào.

Cô hối hận… Cô không nên kéo cậu vào nhà, không nên dẫn sói vào nhà, thà cứ để cậu ở bên ngoài tự sinh tự diệt còn hơn!

Cả người Lục Tinh Hàn áp sát vào người cô, ánh đèn cũng bị cậu che mất, gương mặt chìm trong bóng tối của cậu càng có cảm giác hung dữ. Lâm Tri Vi bị hơi thở của cậu bao phủ, máu xông lên đỉnh đầu: “Lục Tinh Hàn, sao em lại biến thành như vậy!”

Cổ tay cô bị cậu đè lại, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô: “Tri Vi, em vẫn luôn như vậy.”

Lâm Tri Vi sững sờ.

Con mắt Lục Tinh Hàn đen láy sâu không thấy đáy dần trở nên ẩm ướt, si mê miêu tả lại khuôn mặt cô, đôi môi cô, giọng cậu khản đặc: “Ngay từ đầu em đã không tốt như chị nghĩ, ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, hay làm nũng…” Cậu cười: “Vốn dĩ em là chó hoang không ai muốn, là chị nhặt em về nên em mới được sống như con người! Để chị an tâm nên mới làm một người như vậy, bởi vì để chị quan tâm, đau lòng, nên em mới trở thành một con người như thế và cũng chỉ tồn tại trước mặt chị.”

“Thực tế.” Cậu cúi lưng xuống, hận không thể từ nay về sau bao vây cô trong lồng ngực, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Em rất ích kỉ, ghen ghét, sẽ ăn miếng trả miếng. Khi còn bé, chị cho những bé trai ven đường kẹo, tất cả mọi người đều thích chị, quấn lấy chị gọi chị, nhưng về sau có phải không ai dám tới, đúng không?”

Trán Lâm Tri Vi đổ đầy mồ hôi.

Mắt Lục Tinh Hàn khép hờ: “Từng người chị cho kẹo đường, đều bị em thu phục, em sẽ cướp kẹo về, không thiếu một viên, em cất chúng trong chiếc bình nhỏ chị cho em, mặc dù không ăn nhưng nhìn thôi cũng được rồi. Em không chịu được bọn họ ở giữa chúng ta. Chị rất tốt, nhưng chị chỉ có thể là của em! Chỉ là của một mình em!”

Tim Lâm Tri Vi dường như muốn nổ tung, cô xâu chuỗi những sự việc từ nhỏ với nhau, đến cả Dung Thụy trước kia thích nhất là chạy sau cô nhưng một ngày nào đó đột nhiên giữ khoảng cách với cô.

Hóa ra không phải không có dấu vết, là vì ngay từ đầu cô chưa từng nghĩ đến tình cảm của Lục Tinh Hàn trong những năm tháng lớn lên cùng nhau sẽ bị bẻ cong đến mức này.

“Em đi…” Cuối cùng cô cảm thấy luống cuống, đẩy cậu về phía cửa: “Đi ra ngoài! Về sau đừng bước vào đây nữa!”

Cô quát lớn, bước chân không tự chủ được lùi lại phía sau, cẳng chân cô va vào sô pha, vô lực ngã ngồi xuống.

Lục Tinh Hàn không quan tâm, cậu bước hai bước đến trước mặt cô, bóng đen hoàn toàn che phủ cơ thể mảnh mai gầy gò của cô. Cậu quỳ một gối xuống sô pha, kề sát vào đôi chân cứng đờ của cô, nhiệt độ nóng bỏng của cậu giống như muốn hòa tan Lâm Tri Vi từ đầu đến chân, trong lúc nhất thời cô không biết phải làm sao, suýt chút nữa thì giơ tay đánh cậu.

Tay còn chưa giơ lên, cô chợt thấy rõ mặt cậu.

Nước mắt cậu âm thầm rơi xuống, nhỏ giọt ở cằm rồi cổ cô, nước mắt nóng rực nhưng rất nhanh đã lạnh lẽo rồi lại chảy vào trong cổ áo của cô.

Cô không biết một người đàn ông có bao nhiêu tuyệt vọng, bị ép tới mức độ nào mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Lâm Tri Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu, môi chậm rãi mở ra, gần như điên cuồng nói một lần cuối cùng với cậu: “Lục Tinh Hàn, em nhìn kĩ đi, chị là chị của em!”

“Đúng vậy, là chị…”

Cậu trả lời bằng giọng trầm thấp, giống hệt như lúc trước còn vô hại dịu dàng.

Nước mắt trong mắt Lâm Tri Vi không ngừng đọng lại.

Lục Tinh Hàn lại lẩm bẩm chữ “chị”, cậu đưa tay vén mái tóc rối của cô ra sau tai, ánh sáng ổn định lướt qua gương mặt của cậu như được dao khắc, nửa sáng nửa tối: “Bọn họ cho em làm em trai quốc dân, em có thể, em gọi ai là chị cũng không liên quan, duy nhất chị thì không được.”

“Lâm Tri Vi.” Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu gọi đầy đủ tên cô: “Chị để cho em hiểu rõ tình cảm của bản thân, em xin lỗi, được… Xin lỗi, xin lỗi vì em đã yêu chị từ lâu rồi, tình cảm của em với chị rất rõ ràng, không phải tình cảm của em trai với chị gái, mà là tình cảm của đàn ông với phụ nữ!”

“Chị đừng nói thích ai, yêu ai…” Cậu run rẩy giữ chặt tay cô đè vào góc sô pha, vừa hung ác bướng bỉnh nhưng cũng vừa yếu ớt đáng thương: “Chị hoàn toàn không nhận ra, cho dù em chỉ tưởng tượng đến cảnh chị sẽ tốt với người khác cũng đã ghen ghét đến phát điên rồi!”

Tiếng gầm nhẹ của cậu vỡ vụn, đôi mắt đen láy giống như bùng lửa, đốt cháy toàn thân bốc lên, bàn tay cậu đè lên cơ thể mềm mại mà cậu nhớ mong hằng đêm, hận không thể dâng mạng mình cho cô.

Cậu muốn cô, muốn chiếm được cô bằng tất cả mọi giá cho dù bằng cách cực đoan nhất.

Muốn nhìn cô mặt đỏ tim run vì cậu, mềm mại quyến rũ, muốn cô không bao giờ… để ý đến người nào khác, trong mắt và trong lòng cô chỉ có cậu.

Đôi môi căng mọng trong quá khứ mà cậu không dám nhìn lâu chỉ dám liếc một cái giờ đang ở gần trong gang tấc, chỉ cần cậu hơi cúi người xuống là lập tức có thể nuốt xuống, lập tức có thể chiếm lấy làm của riêng.

Khát vọng thiêu cháy lí trí, thần kinh căng chặt không chịu nổi những cám dỗ.

Lâm Tri Vi mơ hồ ý thức được cậu muốn làm gì, cô muốn từ chối quyết liệt, nhưng hiện tại cô đang bị vây chặt, chân không đứng dậy được, cánh tay bị ôm lấy, tiếng tim đập giống như bị phóng đại đến vô hạn khiến bên tai cô chỉ còn lại một mảng ù ù.

Môi Lục Tinh Hàn cách cô chỉ trong gang tấc.

Cơ thể Lâm Tri Vi cứng ngắc, cô nghĩ muốn quay đầu nhưng cơ thể hoàn toàn không theo kịp ý thức.

Ngực Lục Tinh Hàn dồn dập phập phồng, cậu nhắm chặt mắt, cố ấn mạnh vào miệng vết thương trong lòng bàn tay khi cãi nhau lần trước, dùng đau đớn để kiềm chế dục vọng.

Cậu đã làm tổn thương cô rất nhiều.

Giờ phút này, cậu hoàn toàn không có gì cả, muốn làm chuyện xấu cũng không có tư cách, không xứng hôn cô.

Răng cậu giống như sắp bị cắn nát, yết hầu chuyển động khó khăn, Lục Tinh Hàn mạnh mẽ cưỡng ép cảm xúc muốn tiếp xúc với cô, từ từ buông tay ra.

Cuối cùng Lâm Tri Vi cũng có phản ứng, đứng lên theo bản năng, giơ tay ngăn cậu lại.

Ngón tay đẹp đẽ trong lúc vùng vẫy không có quy luật vô tình chạm vào môi cậu.

Lục Tinh Hàn giống như tìm được thuốc giải, không khống chế được nắm lấy tay cô, cậu nâng ngón tay cô lên, dịu dàng đặt trên môi mình.

Lông mi rũ xuống, tim đập dồn dập.

Cậu không nói gì, cẩn thận hôn lên đốt ngón tay lạnh đến phát run của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc