NHÃI CON

Tiếng gió thét gào, màn trời âm u, cơn mưa nặng hạt ùn ùn kéo đến, các thiết bị trò chơi bị cuốn bay tứ tung, nơi nơi đều là những tiếng động lạ, đinh tai nhức óc, tiếng thét hãi hùng vô vọng của Lương Thầm chìm nghỉm trong đó.

Lâm Tri Vi mở to mắt, níu chặt đồ của Lục Tinh Hàn, nước mắt tràn mi tuôn ra ngoài.

Hối hận, sợ hãi, đau lòng cùng nhau oanh tạc, khiến trái tim vỡ vụn. Trong khoảnh khắc rơi xuống ngắn ngủi này, cô muốn gào khóc thật to, cô căm hận sự nặng nề của mình, đè lên cậu không có đường lùi, đè lên sinh mạng của cậu.

Cô biết điều đó có nghĩa là gì.

Lục Tinh Hàn giành làm đệm lót phía dưới, hoặc là cùng chết, hoặc là lấy mạng đổi mạng.

Lâm Tri Vi cắn mạnh vào lưỡi, nếm thấy vị máu tanh, đau đớn làm cho người ta trấn tĩnh, cho dù chỉ còn lại không phẩy mấy giây, cô cũng không thể chờ chết như vậy!

Cô không thể, không thể để Lục Tinh Hàn bị thương nhiều hơn.

Cô cố gắng giằng tay ra khỏi ngực cậu, giơ cao tay lên bảo vệ đầu cậu, giây tiếp theo, hai thân thể ôm nhau đâm sầm vào phần trang trí hình đôi cánh nhô ra ở giữa tầng năm và sáu, tiếng nứt tấm ván gỗ khi va chạm lẩn khuất trong làn gió, mọi đau đớn cơ hồ do cậu gánh hết.

“Tinh Hàn...”

Lâm Tri Vi càng ghì chặt cậu hơn, lưỡi bị cắn ứa càng nhiều máu, cô gần như sụp đổ.

Cả thế giới tưởng chừng như nổ tung, bao nhiêu tiếng la hét ồn ào cũng không lọt vào tai được, chỉ còn lại đôi mắt khép hờ của cậu cùng một câu nói trầm khàn: “Đừng sợ, em ở đây.”

Lâm Tri Vi muốn hét lên với Lục Tinh Hàn, phản bác một cách cuồng loạn hơn.

Làm sao có thể không sợ chứ?

Cô sợ chết, sợ cậu gặp nguy hiểm, sợ sẽ mất đi cậu.

Trên đời này chẳng có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể quan trọng hơn cậu.

Mặt Lâm Tri Vi nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy thứ đang đợi bọn họ chính là một đám cột kim loại dùng trong trò nhảy cột. Trong màn mưa, những cây cột lạnh băng đứng san sát nhau, nếu rớt xuống, chắc chắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Cô nhìn ra xung quanh, thấy bên cạnh có một nơi không giống những nơi khác lắm, nằm ở rìa ngoài cùng của tầng năm, diện tích không quá nhỏ, bị cơn mưa càng lúc càng lớn đánh bọt nước tung tóe.

Dây thần kinh chợt co rút, cô nhớ ra đó là một cái hồ nhỏ trong một trạm kiểm soát, lúc ấy còn bị nhóm khách mời trêu đùa là nước mát bên trong đã phơi nắng đến biến thành nước sôi, vào đó không khéo lại phỏng.

Đúng, đúng vậy, chính là ở tầng năm!

Cả ngày cô luôn đứng ở dưới, ngửa đầu ngó lên khu trò chơi vô số lần, cấu hình rõ ràng, rành rành trước mắt. Cô ép mình nhớ lại, phác họa vị trí bây giờ của bọn họ và khả năng tình thế sẽ xoay chuyển để bọn họ sống sót.

Sáu tầng dù sao cũng phải cao tầm hai mươi mét, nhưng kết cấu của cả khu trò chơi không phải là thẳng tuột từ trên xuống dưới mà diện tích nhỏ dần từ dưới lên trên. Tầng dưới đều to hơn một vòng so với tầng trên, cái vòng này có thể nói là rộng rãi so với hình thể của con người, đủ cho bọn họ đứng vừa.

Độ cao từ tầng một tới tầng năm là như nhau, chỉ có độ cao từ tầng năm đến tầng sáu là khác, hai tầng này cách xa nhau nhất. Để bề ngoài đẹp mắt, bọn họ thêm mấy món đồ trang trí to tướng ở giữa, gồm cả đôi cánh hai người vừa va vào lúc nãy, xuống dưới tiếp nữa hẳn còn một cái đầu mèo nhô ra.

Mặc dù sẽ bị thương, nhưng sẽ có thêm thời gian để phản ứng.

Chỉ cần rơi được vào cái hồ kia là có nước để giảm xóc, dù không đủ sâu thì ít nhất cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Lâm Tri Vi đã nghĩ tới thì Lục Tinh Hàn, người đã đích thân trải nghiệm ở tầng năm đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này. Nhưng cậu đưa lưng xuống dưới, không nhìn rõ vị trí cụ thể, quá trình rơi xuống chỉ diễn ra trong chớp mắt, chẳng có nhiều thời gian để suy xét.

Cơ thể lại đập lên đầu mèo, Lục Tinh Hàn không thể kìm được tiếng rên phát ra từ cổ họng. Lâm Tri Vi cắn chặt răng, nhắm chuẩn góc độ, mượn thời gian giảm xóc, ôm chặt cậu rơi xuống phía bên trái bên dưới, tiện đà thay đổi phương hướng, cô định để xoay người để mình ở phía dưới nhưng Lục Tinh Hàn đã chuẩn bị trước, cậu giữ chặt cô lại.

Chỉ trong thời gian chưa tới một hơi thở, cái hồ đã gần trong gang tấc.

Độ sâu hồ này không đủ, người ở phía dưới nhất định sẽ đập xuống đáy sàn.

Góc độ cũng không tốt lắm, có thể sẽ va vào cạnh hồ làm bằng đá hoa cương.

Cho dù người đó là ai đều sẽ bị thương nặng.

Lâm Tri Vi đã bảo vệ đầu cậu, trong khoảnh khắc nguy cấp nhất cô cũng mặc kệ, lấy thân mình ra che chắn. Theo dòng nước mưa như thác đổ, hai người cùng nhau rơi ùm xuống, phát ra một âm thanh cực lớn. Cô không kịp điều chỉnh cho mình nên tránh không được, trán đập mạnh vào nền đá hoa cương cứng ngắc, hai mắt lập tức hoa lên.

Ngay sau đó họ chìm vào trong nước, Lục Tinh Hàn ở dưới, cậu cố dùng hết sức lực ôm cô vào lòng. Cậu nhanh chóng chạm xuống dưới đáy, phần vai và lưng bị thương phát ra tiếng va đập trầm nặng dưới đáy hồ, sau đó khẽ bắn lên, nhờ lực chấn động và sức nổi, họ run rẩy chao đảo nổi lên phía trên.

Máu bên thái dương của cô tan vào trong nước.

Bộ đồ nhuộm đẫm máu trên vai và lưng của cậu cũng bị nước xối vào, loang lổ cả mảng đỏ rất lớn.

Hai dòng máu chảy lại gần, hòa vào nhau, cho đến khi thành một thể thống nhất.

Hai mắt Lâm Tri Vi càng ngày càng mờ đi, cảm nhận cuối cùng chính là nhiệt độ cơ thể của Lục Tinh Hàn gần như thấm vào xương cốt cô, thứ cô nhìn thấy cuối cùng là khuôn mặt của cậu.

Khuôn mặt tuyệt vọng, hoàn toàn suy sụp.

Cô muốn nói Tinh Hàn đừng sợ, chị không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi.

Nhưng đâu đâu cũng là nước, cô khó nhọc nuốt xuống, không nói ra được một chữ nào.

Cho đến khi rơi vào bóng tối.

Thế giới của Lục Tinh Hàn sụp đổ dần theo đôi mắt từ từ khép lại của Lâm Tri Vi, trái tim như bị cô khoét mất, toàn thân mất đi tri giác, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.

Cậu lê tấm lưng đẫm nước và máu, ôm cô chặt cứng với lên trên.

Cậu không chớp mắt, cũng không nhớ là cần phải thở.

Chỉ muốn nghiền ép thân thể ướt sũng của cô vào xương máu mình.

Cậu đần độn nghĩ như vậy trong đầu.

Không thể có chuyện được.

Tri Vi, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ chết cho chị xem.

Lâm Tri Vi tưởng mình chỉ ngủ mấy phút, nhưng đến khi gắng sức mở mắt ra mới thấy mình đã nằm ở trên giường.

Tầm nhìn của cô vẫn lờ mờ, cả người nặng trĩu, ngón tay giật giật nhưng cô không nhấc lên nổi.

Mùi thuốc khử trùng lẫn trong không khí, khắp nơi đều là màu trắng màu xanh, tiếng tích tích nho nhỏ của máy móc vang bên giường, nhưng trong âm thanh rất nhỏ này hình như còn xen lẫn cả tiếng thở có phần nặng nề hỗn loạn.

Không phải của cô.

Đó là...

Khi ý thức dần tỉnh táo và phát hiện ra âm thanh này có vẻ không đúng lắm, cô thấy nửa bên người của mình nóng rực cứng ngắc, cảm giác bị chèn ép rất rõ ràng.

Cô xoay mạnh đầu, lập tức chóng mặt muốn nôn, một lát sau cô mới gắng gượng tỉnh táo lại được. Chớp mắt mấy cái, nhìn thấy trên chiếc giường bệnh nhỏ, bên cạnh cô chỉ còn dư một xíu chỗ trống, người đang nằm nghiêng ở đó chính là người tràn ngập trong tâm trí và trái tim cô.

Lục Tinh Hàn đang ngủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ có đôi môi là đỏ thẫm ướt át, rõ ràng là đang sốt cao.

Cánh tay phải của cậu che trên đầu cô, vai trái bị thương nghiêm trọng làm cánh tay trái cũng mất sự linh hoạt, cậu nắm tay cô một cách khó nhọc, dù đã ngủ nhưng mười ngón tay vẫn đan chặt vào nhau.

Lâm Tri Vi sửng sốt, nhìn cậu ngây ngốc.

Cánh cửa phòng bệnh khẽ di chuyển, Hà Vãn rón rén lách vào, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, hai mắt lập tức ướt nhẹp, quay người định ra ngoài gọi bác sĩ.

Lâm Tri Vi vội vàng hạ giọng kêu cô lại: “Chị Vãn, lại đây đã.”

Cô mở miệng nói mới thấy giọng mình khàn đặc.

Hà Vãn đứng trước cửa vuốt vuốt mặt, để mình bình tĩnh lại rồi mới bước nhanh vào. Cô dè dặt ghé đến bên giường, liếc qua Lục Tinh Hàn một cái rồi sờ đầu Lâm Tri Vi, nhỏ giọng hỏi: “Cuối cùng cũng tỉnh lại, em cảm thấy thế nào?”

“Em cũng ổn, hơi choáng một chút thôi.” Lâm Tri Vi không dám cử động, sợ đánh thức cậu, cô càng nhỏ tiếng hơn, sốt ruột hỏi: “Em ấy thì sao? Sao nằm đây? Bị thương nặng không?”

Hà Vãn có cả một bụng những điều trong lòng muốn nói, nhưng Lục Tinh Hàn mẫn cảm nhíu mày, vô thức xán lại gần Lâm Tri Vi hơn, tay cậu nắm chặt cứng tay cô, thì thào tiếng được tiếng mất gì đó, nghe không rõ lắm nhưng giọng nói của cậu đã đủ khiến Lâm Tri Vi muốn tan nát trái tim.

“Em mê man gần một ngày rồi, cậu ấy không chợp mắt lúc nào, trừ bác sĩ ra, cậu ấy không cho ai được lại gần giường em hết, vừa rồi cậu ta thấy em tiêm rồi mới sáp lại ngủ đó, chứ không chị cũng chẳng dám vào đâu...”

Giọng Hà Vãn nhỏ đến mức như đang nói thầm nhưng Lục Tinh Hàn vẫn có cảm giác, vẻ mặt cậu bất an như sắp tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Lâm Tri Vi cũng mặc kệ Hà Vãn có ở đây hay không, nhẹ nhàng ôm cậu, vỗ nhè nhẹ từng nhịp lên người cậu, cuối cùng cậu cũng yên lại được, lông mi hơi ướt, cố gắng dùng sức cọ đầu vào mặt cô.

Hà Vãn thật sự không dám hé răng, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra chỉnh cỡ chữ trong phần ghi chú lên to, bắt đầu gõ chữ như bay cho Lâm Tri Vi xem.

“Bác sĩ nói, đầu em bị va đập, não chấn động nhẹ, các chỉ số khác đều bình thường, chỉ cần tỉnh lại là không có chuyện gì lớn nữa, để lát chị gọi bác sĩ qua đây kiểm tra cho em.”

“Lục Tinh Hàn mệnh lớn lắm luôn, chị nghe Viên Mạnh nói, xương cốt không gãy, vai trái bị máy quay phim đập trúng mất rất nhiều máu, lưng cũng va đập bị thương một mảng lớn, vết thương được xử lý rồi, cậu ấy cũng uống thuốc rồi chỉ có điều vẫn chưa hạ sốt.”

“Cậu ấy sợ run người luôn, sau khi đến bệnh viện em mãi không thấy tỉnh, thật ra đó cũng là phản ứng bình thường thôi, nhưng mà cậu ấy cứ giữ chặt bác sĩ chữa trị chính hỏi han không ngừng. Bác sĩ sắp nghỉ hưu rồi, không biết chuyện ngôi sao gì cả, cũng không có kiên nhẫn với cậu ấy. Cuối cùng ông ấy bị làm phiền quá chịu không nổi nên dọa, nói là não em bị chấn động, tỉnh lại có thể không nhận ra ai nữa, cũng có thể không tỉnh lại được nữa, bảo cậu ấy chuẩn bị tâm lý đi.”

“Chắc em cũng tưởng tượng được sau đó Lục Tinh Hàn hoàn toàn suy sụp, bác sĩ nói ngược lại cũng không tin. Cậu ấy cứ túc trực bên em không nhúc nhích, ai dám tới gần là cậu ấy như muốn giết người vậy. Lục Tinh Hàn bị thương cũng không nhẹ, theo lý mà nói hẳn là rất đau, nhưng em nhìn cậu ấy đi...”

Hà Vãn không biết nên dùng tính từ gì, cô không gõ nổi nữa.

Lâm Tri Vi đau thắt lòng thắt dạ.

Hà Vãn thở dài, định kể tiếp cho cô nghe hiện trường hỗn loạn thế nào sau sự cố, rồi ngày hôm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện nhưng Lâm Tri Vi đã bịt mắt, dòng lệ xuôi theo khóe mắt lăn xuống gối, cô nhẹ giọng nói: “Chị Vãn, để em và em ấy ở riêng một lát đã, em không sao đâu, chị đừng lo, nửa giờ nữa hẵng tìm bác sĩ tới.”

Lúc nói chuyện, cô lật tay nắm lấy ngón tay Lục Tinh Hàn, vuốt nhè nhẹ trong lòng bàn tay mình.

Hà Vãn gật đầu hiểu ý, cô ấy thở phào một hơi rồi đi ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng “cạch” lại một tiếng.

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tiếng thở bên tai càng nặng hơn, càng khiến da cô nóng ran.

Đầu cô vẫn còn váng vất, Lâm Tri Vi không dám cử động mạnh quá. Cô cẩn thận dịch cơ thể đang dán chặt người cậu ra một chút, chậm rãi trở mình, đối mặt với cậu.

Lục Tinh Hàn cảm giác được cô đang tách ra, khe khẽ nức nở một tiếng rồi cuống quýt với tay, làm động đến vết thương trên vai và lưng khiến cậu đau đến mồ hôi trán lập tức rịn ra, sau đó cậu mở hờ nửa mắt nhưng người còn chưa tỉnh.

Lâm Tri Vi vội áp sát, co cả người vào lòng cậu, cánh tay hướng xuống dưới không dám đụng vết thương của cậu, vòng lên eo cậu. Cô không kìm được dùng sức một chút, chỉ sợ đây là giấc mộng.

Cô không hề hoài nghi, nếu hôm nay cô thật sự có chuyện gì, Lục Tinh Hàn nhất định sẽ không hề do dự theo cô tìm tới cái chết.

Đến giờ khắc này cảm giác sống sót sau một kiếp nạn mới trở nên chân thật.

Nước mắt cô tuôn trào, thấm ướt mảng áo trước ngực cậu. Cô muốn cắn cậu, nuốt cậu vào bụng, để xem sau này cậu còn dám tùy tiện với tính mạng của mình nữa hay không.

“Lục Tinh Hàn...”

“Chị thật sự...” Cô vùi trong lòng cậu, cánh môi run run: “Chị thật sự sợ em rồi đó... Chị chịu thua rồi, chị chịu thua rồi.”

Khi lơ lửng giữa tầng không, cậu xông tới ôm lấy cô, cùng nhau rơi xuống, khoảnh khắc đó, cô đã chịu thua rồi.

Không cự tuyệt được.

Không từ bỏ được.

Dẫu cậu đòi hỏi nhiều hơn nữa, cô cũng muốn cho cậu hết.

Lục Tinh Hàn nửa tỉnh nửa mê, dường như lại mơ thấy cảnh cô nhắm mắt trong làn nước, đầu đau nhức nhối, hốt hoảng kêu lên rồi mở bừng mắt, cậu không nhìn thấy Lâm Tri Vi ở chỗ cũ thì lập tức tái mặt, đến khi giãy giụa muốn dậy mới cảm giác được có một thân thể nhỏ nhắn mềm mại đang cuộn tròn trong lòng.

Cánh tay cô vắt trên eo cậu, đôi mắt ướt đẫm, đang ngửa đầu nhìn cậu.

Lục Tinh Hàn sửng sốt không thể tin được.

Tay cử động bất tiện, cậu vội vàng cúi đầu xuống dùng môi khẽ chạm lên trán cô, cô chớp chớp mắt.

Cậu vẫn không tin, lại hôn nhẹ mi tâm, chóp mũi của cô.

Hàng mi của cô run rẩy lay động: “Tinh Hàn.”

Lục Tinh Hàn ngẩn ngơ nhìn cô mấy giây, bất chợt nước mắt tuôn chảy.

“Tri Vi, chị tỉnh rồi.”

“Ừm, chị tỉnh rồi, chẳng sao hết.”

“Chị, chị nhận ra em.”

“Sao có thể không nhận ra được!”

“Bọn họ... Bọn họ dọa em, nói là chị sẽ không tỉnh lại, còn nói, còn nói nếu có tỉnh lại, cũng sẽ không nhận ra được em là ai.” Lục Tinh Hàn khóc rấm rứt nghẹn ngào, kiên trì nói từng chữ một, mắt vằn máu, cổ họng như bị đá sỏi mài qua: “Tri Vi, bọn họ gạt em.”

“Đúng, bọn họ gạt em, xấu quá đi mất.” Lâm Tri Vi không kìm được ôm lấy gáy cậu, áp cậu vào người: “Đừng nghe, đừng tin, tin mình chị là được!”

Cô đau xót nhắm mắt lại, kề lên má cậu: “Sau này chị nghĩ gì trong lòng thì sẽ nói vậy với em, không bao giờ lừa em nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc