Một giờ sáng, Lục Tinh Hàn bước lên lầu, cả người tỏa ra khí lạnh. Cậu giẫm hết lớp tuyết còn sót lại ở đế giày vào tấm thảm trước cửa rồi mới vào nhà. Lối vào nhà không rộng lắm, cả người cậu chiếm gần hết khoảng không gian ở đó khiến ngôi nhà trông càng có vẻ chật chội hơn.
Điều hòa trong phòng khách đã được chỉnh lên mức nhiệt cao nhất, hơi nóng phả ra liên tục.
Lâm Tri Vi đợi ở cửa, thấy bộ dạng thảm hại của cậu, hung dữ hỏi: “Ai cho em biết địa chỉ?”
Lục Tinh Hàn cúi đầu ho khan vài tiếng, mím đôi môi đỏ ửng: “Em đang dùng điện thoại cũ của chị, em tìm được thông tin thuê nhà của chị trong đó. Lúc chạy ra khỏi KTV, em không đuổi kịp chị nên mới theo địa chỉ đó tìm tới đây.”
Lục Tinh Hàn chạy lên lầu chạy xuống lầu mấy lần, định vị chính xác vị trí cửa sổ Lâm Tri Vi. Cậu thấy căn phòng tối om nên không dám gõ cửa, đợi đến khi đèn sáng, cậu mới dám gọi lại lần nữa, cũng không hy vọng gì nhiều nhưng không ngờ lại gọi được.
Cậu lại hỏi: “Sao chị lại dậy vào lúc này? Ngủ không ngon à?”
Lâm Tri Vi không muốn trả lời, cô không cách nào coi như không nhìn thấy tuyết trên tóc cậu đang tan ra, rỏ lách tách xuống dưới. Cô đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn khô ném qua cho cậu.
Chiếc khăn trắng, thơm thơm mềm mềm, Lục Tinh Hàn giơ nó lên, hỏi: “Em có thể dùng nó để lau tóc không?”
Lâm Tri Vi không thèm nhìn cậu: “Sao cũng được.”
Lục Tinh Hàn vội vàng lấy khăn tắm lau qua loa đầu mình, một lúc sau trông cậu đã như con thú nhỏ xù lông. Cậu bỏ ba lô sau lưng xuống, nhiệt tình nói: “Buổi tối chị còn chưa ăn cơm, chị đói bụng không? Em mua đồ ăn rồi, để em nấu mì cho chị.”
Trong túi của cậu không chỉ có rau mà còn có cả trái cây tươi, đây là mấy thứ cậu đi mua ở gần đó trong lúc đèn nhà Lâm Tri Vi tắt.
Cô bỏ qua hành động cậu đưa thức ăn cho mình, nhìn cậu nghiêm túc: “Lục Tinh Hàn, ngoài những thứ này ra em còn có điều gì muốn nói không?”
Cánh tay Lục Tinh Hàn từ từ buông xuống, nụ cười cũng trở nên nhạt hơn.
Sau gần một phút im lặng đứng đối mặt với nhau, Lâm Tri Vi gật đầu: “Nếu em không có gì để nói thì về đi. Giải trí Tinh Hỏa chắc cũng đã thu xếp cho em một nơi để ở. Nửa đêm rồi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Sắc mặt Lục Tinh Hàn tái nhợt, môi mấp máy: “Chị Tri Vi…”
Thấy hiện giờ cậu vẫn không chịu nhận sai, sự thất vọng tích tụ trong lồng ngực của Lâm Tri Vi đã lên đến đỉnh điểm, giọng nói của cô không khỏi trở nên lạnh lùng: “Em đi đi!”
Cô xoay người định đi vào phòng ngủ, cuối cùng Lục Tinh Hàn cũng chịu lên tiếng, giọng nói của cậu không còn nũng nịu nữa: “Chị nghĩ em không nghe lời, nóng vội, hám danh, không đợi tới khi vào đại học rồi mới tham gia giới giải trí là em muốn nổi tiếng tới phát điên rồi đúng không?”
“Chị không muốn nghĩ như vậy nhưng thực tế không phải là như vậy sao?” Ngón tay của Lâm Tri Vi cắm sâu vào lòng bàn tay, cô không kìm được quay đầu lại chất vấn: “Chị đã nhìn thấy quá nhiều cậu trai trẻ trong cái giới này rồi. Đã vào đây rồi thì đừng mong dễ dàng ra được, để nổi tiếng ai mà không sứt đầu mẻ trán? Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, em hãy chọn một công việc ổn định, đừng đi con đường này nhưng em thì sao?”
Đôi mắt hạnh của cô mở to, cuối cùng cũng không kìm chế được rơi nước mắt. Lâm Tri Vi nắm chặt tay, tiến gần thêm hai bước về phía Lục Tinh Hàn: “Em giấu chị tham gia thi nghệ thuật cũng được, đó là thứ em thích nên chị chấp nhận. Thậm chí chị cũng đã chuẩn bị tâm lý cho con đường về sau của em sau khi tốt nghiệp nhưng vì sao em lại vội vàng gia nhập vào giới giải trí như vậy?”
“Em mới mười tám tuổi nên mới chỉ nhìn thấy hào quang của giới giải trí. Em không hiểu những điều tăm tối trong này, em cứ tùy tiện ký tên rồi tham gia. Còn chưa thi xong đại học mà em đã ra mắt công chúng.” Cô hiếm khi xúc động như vậy, nói tới cuối câu không khỏi run rẩy: “Nếu em đã có chính kiến của mình như vậy thì cần gì quan tâm tới cái nhìn của chị? Lúc em tự ý quyết định, trong lòng em có nghĩ tới chị không?”
Trái tim Lục Tinh Hàn như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, đau đớn đến tột cùng, cuối cùng cậu mới nói: “Nếu không nghĩ đến chị thì em ra mắt trước công chúng làm gì?”
Tất cả những lời trách móc đột nhiên nghẹn lại, Lâm Tri Vi choáng váng, đứng nguyên ở chỗ cũ.
Phòng khách không sáng lắm, có một bóng đèn đã bị hỏng, ánh sáng mờ hắt vào cạnh người Lục Tinh Hàn, làm lộ ra đường nét mờ mịt. Rõ ràng là một bóng người vô cùng quen thuộc nhưng cô lại cảm thấy một cảm giác áp bức khó tả đột ngột dâng lên.
Đôi mắt đen của cậu như một lớp mực đậm, lồng ngực nhấp nhô, cậu hỏi: “Tri Vi, năm đầu tiên chị gửi em vào trường nội trú, chị về thăm em năm lần. Năm thứ hai, ba lần và năm thứ ba chỉ có một lần, đã bao giờ chị đếm thử chưa?”
Lâm Tri Vi nhìn cậu chăm chú.
Lục Tinh Hàn cười một tiếng, cậu cúi đầu xuống: “Đương nhiên là chị chưa bao giờ đếm… Mỗi ngày chị đều bận như vậy, làm sao có thời gian rảnh để đếm được. Em nói muốn gặp chị, nhưng lần nào chị cũng trả lời là lần sau, rốt cuộc lần sau là khi nào?”
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng bệch, mười ngón tay nắm chặt rồi lại mở ra: “Theo những gì chị muốn, em sẽ phải chăm chỉ học tập, thi vào một trường đại học, sau này có một việc làm ổn định, trong khi chị vẫn chạy ngược chạy xuôi làm việc trong giới này. Như vậy, không phải dần dần chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ, một hai năm gặp mặt được một lần, hỏi han nhau vài câu khách sáo rồi ai đi đường người nấy, sống cuộc đời không liên quan gì tới nhau sao?”
Lâm Tri Vi dần dần cảm thấy ngột ngạt, ngực cô nghẹn tới phát đau, cô… Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Chị phản đối kịch liệt việc em tham gia vào giới giải trí, làm sao em dám bàn bạc việc đó với chị chứ? Tri Vi, em không còn cách nào khác nên đành tiền trảm hậu tấu. Em muốn đi theo chị, muốn đuổi theo chị.” Lục Tinh Hàn tới gần Lâm Tri Vi hơn, hai người chỉ còn cách nhau một cánh tay: “Em không nói cho chị biết về việc em tham gia thi nghệ thuật, ký hợp đồng, ra mắt, nổi tiếng, tất cả chỉ có một lý do. Đó là em muốn gần chị hơn!”
Cậu cúi người xuống, hơi thở phả tới, Lâm Tri Vi nghe thấy sự run rẩy bị kìm chế trong giọng nói của cậu.
“Chị có thể…”
Người Lục Tinh Hàn nóng bỏng, cậu hơi cúi người xuống, hai mắt nhìn cô, ôm chặt lấy cô, chật vật nói ra một câu tràn đầy sự khẩn cầu: “Có thể, đừng bỏ em lại không?”
Bảy chữ đơn giản như một chiếc chảo sôi dầu lật úp trong lòng Lâm Tri Vi, tay chân cô co quắp vì đau. Đôi mắt vừa sáng vừa lạnh của Lục Tinh Hàn nhìn thẳng vào cô, giống hệt như khi cậu mười ba tuổi.
Năm mười ba tuổi, hai gia đình xảy ra chuyện, chú ruột dẫn cậu đi. Hai tháng sau, vào một đêm đông lạnh giá, cậu tự nhiên gọi cho cô bằng một số máy lạ, cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Chị Tri Vi, em nhớ chị.”
Lúc đó, Lâm Tri Vi mới là sinh viên năm nhất, vẫn đang trong kỳ nghỉ đông. Giọng nói non nớt và bất lực của cậu khiến cô hoang mang. Cô lập tức mua vé đi trong đêm, về đến nhà ga trời vẫn còn tối, cô gọi lại cho số kia nhưng một người phụ nữ nhận máy. Hỏi kỹ mới biết đây là số máy của phòng khám.
Khi cô đi theo địa chỉ, tìm thấy phòng khám nhỏ nằm sâu trong khu dân cư cũ thì trời đã là sáng sớm.
Ánh đèn bên trong mờ mịt, mặt đất phủ đầy tuyết bẩn đế giày để lại, vừa bẩn lại vừa lạnh. Chỉ có hai y tá đang quấn chiếc áo bông ngủ gật, phòng khám có duy nhất một chiếc giường. Tấm ga trải giường đã chuyển sang màu vàng, Lục Tinh Hàn chỉ mặc một bộ quần áo, đang ngồi co ro trong một góc, sốt tới mê man bất tỉnh, bàn tay lộ ra ngoài đã đông cứng.
Nghe thấy tiếng động, cậu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy người đứng trước giường là cô. Cậu dùng hết sức chạy ào tới ôm chặt lấy cô, miệng run rẩy không nói được lời nào, cứ ôm chặt cô như vậy rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Tri Vi tưởng rằng Lục Tinh Hàn đi cùng chú của mình sẽ được sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng đêm đó cô mới biết rằng trong hai tháng xa cách, thậm chí Lục Tinh Hàn còn chưa được ăn một bữa no nào, cậu rải đệm nằm ngoài ban công lạnh lẽo. Chiếc áo khoác ngắn cô tự may cho cận đã bị đứa con của ông chú cướp mất. Vì chuyện này mà cậu cưỡi lên người đứa nhỏ kia đánh nó một trận rồi bị đuổi thẳng ra khỏi cửa. Ông chú sợ cậu lạnh cóng tới chết, phải chịu trách nhiệm nên mới đưa anh vào một phòng khám nhỏ lúc đã sốt cao.
Lâm Tri Vi ở cùng cậu cho đến khi cậu khỏe lại, khi sắp tới ngày khai giảng, cô chuẩn bị tời đi, cậu đứng ở một ngã tư nhỏ, dùng ánh mắt đó nhìn cô chăm chú.
“Chị lại định bỏ em lại ở đây.” Khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu niên tái nhợt.
Hai chân của Lâm Tri Vi như có đeo chì, đột nhiên cô hạ quyết tâm: “Nhóc con, em đi với chị, về sau chị sẽ nuôi em.”
Lục Tinh Hàn sững sờ, nước mắt tích đầy trong hốc mắt chảy dài.
Đứa bé gầy yếu khi đó đang hòa cùng một hơi thở với cô, bóng hai người chồng lên nhau. Thời gian không gian hòa quyện, cậu bằng lòng mãi mãi không thay đổi, không che giấu gì, cứ thể hiện mình trước mặt cô như vậy.
Lục Tinh Hàn muốn đi theo cô, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Lâm Tri Vi lùi về phía sau ngã xuống ghế sô pha, Lục Tinh Hàn vội vàng đi theo, quỳ bên cạnh chân cô, bàn tay nóng bỏng nắm lấy cổ tay cô: “Tri Vi, em đã tới đây rồi, chị đừng đuổi em về nữa. Về sau mọi chuyện em đều nghe theo chị được không?”
Bây giờ cô nói không được… Còn kịp nữa không?
Đồng hồ tích tắc tích tắc, bây giờ đã là một rưỡi sáng.
Sau khi xác định Lục Tinh Hàn không phải bị danh lợi mê hoặc, phòng tuyến trong lòng cô đã vỡ một nửa. Cậu cọ tới cọ lui vào chân cô, làm cô hoàn toàn tan thành một vũng nước mềm mại, không thể cứng rắn lên được nữa.
Đuổi không đi, tránh không được, vứt không xong, cô biết làm thế nào bây giờ?
Mặc dù hai người im lặng nhưng bầu không khí không còn ngột ngạt nữa, Lục Tinh Hàn cuộn tròn trên mặt đất, ôm chặt lấy bắp chân cô, má cậu đặt trên đầu gối cô. Hai mắt cậu khẽ nhắm lại, khóe mắt thấm ướt một mảnh nhỏ trên chiếc quần ngủ của cô.
Càng lớn lên, cậu càng cảm nhận được sự nghiêm khắc và xa cách mà Lâm Tri Vi dành cho mình, từ sáng đến tối cậu đều sợ mất cô. Cậu cố dùng hết sức để làm nũng, bám lấy cô, muốn ở bên cô không rời một bước.
Cậu cứ tưởng rằng, sau khi ra mắt sẽ có được cơ hội mà cậu ao ước bao lâu nay, để được bên cô từ sáng tới tối. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tới đột ngột như vậy. Cậu có chết cũng không muốn từ bỏ, cho dù con đường về sau thế nào được ở lại như vậy đã là tốt rồi.
Chân của Lâm Tri Vi bị cậu dán người vào nóng cả lên, cô thầm thở dài trong lòng rồi khẽ đá cậu một cái: “Em cũng chưa ăn đúng không?”
Lục Tinh Hàn tự nhiên giật mình nhảy dựng lên: “Em đi nấu, em đi nấu, em vừa mới học được đấy.”
Cậu nói xong liền đứng dậy ngay, chạy được hai bước mới thấy chân tê dại. Cậu nhặt ba lô lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào căn bếp nhỏ, cười híp mắt: “Em sẽ làm mì trứng cà chua cho chị.”
Lâm Tri Vi không tin: “Em thật sự biết làm sao?”
“Em học thuộc hết công thức rồi.” Lục Tinh Hàn rất nghiêm túc, cầm dao cắt cà chua. Cậu mải mê nói chuyện với Lâm Tri Vi, không để ý đến con dao nên bị cứa vào đầu ngón tay. Lục Tinh Hàn đau đớn, kêu lên xuýt xoa.
“Em làm sao vậy?” Lâm Tri Vi đi tới: “Em bỏ xuống đi, chị làm cho.”
Lục Tinh Hàn dùng lưng chắn tầm mắt của cô lại rồi tùy tiện lấy tờ giấy quấn quanh ngón tay: “Không sao đâu, một chút nữa là xong rồi.”
Mì đã được làm sẵn, nấu mười phút là xong. Lâm Tri Vi thử một miếng, không ngờ mùi vị cũng rất được. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt Lục Tinh Hàn đang vô cùng mong chờ, đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn cô. Cô xấu hổ thừa nhận: “Ngon lắm.”
Lục Tinh Hàn cười, để lộ chiếc răng trắng: “Vậy chị mau ăn đi.”
Sau khi ăn xong, Lâm Tri Vi giành việc rửa bát rồi tìm hộp thuốc, khử trùng ngón tay cho cậu rồi băng lại.
Cậu co người lại phía sau: “Bị chị phát hiện ra rồi…”
“Ừ.”
Cậu cúi người xuống quan sát sắc mặt cô: “Chị còn tức giận sao?”
“Vẫn giận.” Lâm Tri Vi nhét mấy viên thuốc vào miệng cậu, thấy câu chau mày vì đắng thì lại bóc một viên kẹo đút vào: “Đừng tưởng chị không biết em bị cảm.”
Lục Tinh Hàn biết cô không giận nữa, cậu nghiêng người dán về phía trước: “Chị Tri Vi là người tốt nhất.”
Lâm Tri Vi không cảm kích mà còn đẩy cậu ra: “Nếu em không đi thì ngủ trên sofa.”
Cô nói xong đứng dậy, đi vào phòng ngủ, tìm chăn và gối dự phòng.
Sự ấm áp của cô biến mất, cảm giác lạnh lẽo lại ập tới.
Lục Tinh Hàn nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, yết hầu của cậu khẽ trượt xuống. Cậu đuổi theo, cố tình bắt chước những động tác vụng về lúc nhỏ, hai tay từ phía sau ôm chặt lấy cô vào lòng, nhìn cô đầy ngây thơ: “Không thể ngủ chung ạ?”
Mùi hương mềm mại ngọt ngào của cô bao phủ, tấn công cậu.
Nếm một chút thôi cũng khiến người khác phát điên.
Lâm Tri Vi cảm giác một lồng ngực rắn chắc đang áp chặt lấy người mình. Lục Tinh Hàn đã không còn là đứa trẻ lúc trước nữa, một hơi ấm kỳ lạ đột nhiên phả vào tai cô. Cô vội vàng dùng khuỷu tay đẩy cậu ra: “Em tưởng mình vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
Năm ba tuổi mới được ngủ cùng nhau, trong lòng Lâm Tri Vi, lúc đó Lục Tinh Hàn chỉ là một đứa em trai.
Lục Tinh Hàn không hề nản lòng, cậu cố đè xuống tiếng tim mình đang đập thình thịch, đứng chen vào giữa cửa không chịu đi. Hàng lông mi dài của anh cụp xuống run rẩy, trông vô cùng đáng thương, cậu nói: “Nhưng chỉ có một mình em ở phòng khách, em sợ bóng tối.”
Lâm Tri Vi tưởng mình nghe lầm: “Em nói em sợ cái gì?”
Lục Tinh Hàn không hề biết xấu hổ, nói dối mà mặt không đỏ tim không run, giọng nói rất kiên quyết: “Sợ bóng tối!”
Lâm Tri Vi dứt khoát xoay người lại, nhặt một con thỏ to màu hồng phấn mũm mĩm trên giường ném vào mặt cậu: “Ôm nó mà ngủ.”