NHÃI CON

Phục vụ phòng.

Ý cậu là sao, nhóc con đã dùng hành động để chứng minh.

Ngay cả mấy giây nói chuyện cậu cũng không muốn chờ nữa, cúi người ôm lấy chân cô, nhấc cả người cô lên ôm ngang vai, bước nhanh qua hành lang nhỏ ở huyền quan, tiến đến bên giường.

Tim Lâm Tri Vi đập thình thịch, cô vừa giãy dụa đã lập tức rơi xuống chiếc giường lớn phía sau, chìm sâu vào trong tấm nệm mềm mại.

Trong phòng chỉ có một ánh đèn ở đầu giường, ánh sáng mờ ảo ấm áp, hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu bay lơ lửng trong không khí, giống như một loại nước hoa đặc biệt của khách sạn.

Không hổ danh là một đất nước nổi tiếng về sự lãng mạn, bầu không khí trong phòng thực sự cũng… Vô cùng mập mờ.

Lục Tinh Hàn không nói lời nào lập tức bao phủ toàn bộ người cô, không cho cô một giây nào để từ chối. Bàn tay nóng bỏng khẽ nâng gáy cô lên rồi lại xâm chiếm môi của cô lần nữa, đi thẳng một mạch vào trong, đầu lưỡi của cậu nhanh chóng quấn lấy lưỡi cô. Người cô càng bị ép chặt, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua làn da, như muốn đi vào bên trong máu thịt của cô.

Bàn tay kia của cậu di chuyển từ thắt lưng lên trên, càng dùng sức vuốt ve cơ thể cô, cô mặc một chiếc váy dài có dây, dây đã trượt xuống dưới từ lâu để lộ ra bờ vai mịn màng.

Cậu thở dốc nặng nề, chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.

Ý thức của Lâm Tri Vi gần như biến hết thành bông nhưng một chút lý trí còn lại cũng ý thức được Lục Tinh Hàn hình như không đúng lắm.

Cô cố quay đầu đi, cổ tay run rẩy chống đỡ cậu, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa cậu và cô.

Mượn ánh đèn cô nhìn thấy đôi mắt khép hờ của Lục Tinh Hàn gần trong gang tấc.

Khóe mắt đỏ.

Lâm Tri Vi giật mình: “Tinh Hàn?”

Lục Tinh Hàn không chịu nhìn thẳng vào mắt cô thậm chí còn giơ tay che mắt cô lại, cậu cúi xuống hôn thật mạnh như muốn xác định chuyện gì đó, đôi môi nóng bỏng đến mức bốc cháy.

Trong lòng Lâm Tri Vi tràn đầy sự nghi ngờ, nhưng cô chỉ cần tùy tiện di chuyển, hơi lộ ra ý định từ chối thì Lục Tinh Hàn sẽ càng siết chặt cô, hô hấp càng trở nên nặng nề.

Cô không giãy giụa né tránh nữa mà ôm lấy cổ của cậu, chủ động ngẩng đầu lên hôn cậu, quả nhiên được sự an ủi, Lục Tinh Hàn dần dần thả lỏng ra.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tri Vi lo lắng thở gấp, gạt những sợi tóc của cậu ra, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã nói chị là người ngọt ngào nhất đêm nay, nếm được rồi mà còn không vui sao?”

Cậu thì thầm: “Nếm thôi vẫn không đủ, em muốn nuốt vào.”

Lâm Tri Vi ôm lấy cậu: “Không phải em quay lại phỏng vấn sao? Lúc đi vẫn còn rất bình thường, sao đột nhiên lại...”

“Em muốn chị về cùng em nhưng chị lại không chịu, cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài nửa tiếng rồi kết thúc thôi.” Cậu cúi đầu vùi vào cổ cô, hàm răng cắn nhẹ vào vành tai cô: “Em ở trong phòng chờ chị, chờ đến khi ngủ thiếp đi, em còn nằm mơ gặp ác mộng, tỉnh dậy thấy chị vẫn chưa về, em không thể tùy tiện ra ngoài nên chỉ có thể ngồi ở cửa đợi.”

Cậu không dám để lại dấu vết nên chuyển sang liếm mút vành tai cô: “Chị không biết tối nay chị ngọt ngào thế nào đâu, trên đường từ khách sạn tới đó có bao nhiêu người nhìn chị, em không muốn chị ở bên ngoài một mình...”

Lâm Tri Hơi mờ mịt nghe xong và bắt đầu hiểu ra.

Đây không phải là… Đang ghen sao?

“Chuyện này Tạ Hàm sắp xếp, em bắt buộc phải đi trước nhưng chị thì phải ở lại.” Cô nhẹ nhàng giải thích: “Cô ấy thích náo nhiệt, nếu không phải chị nói chị mệt quá rồi thì chắc muộn hơn nữa mới kết thúc.”

Lục Tinh Hàn không lên tiếng.

Giống một đứa trẻ vậy.

Lâm Tri Vi quay đầu hôn cậu.

Cậu càng tủi thân: “Lúc trên bãi biển chị toàn đi cùng cô ấy mà không thèm nhìn em, còn có lúc buổi chiều ở khách sạn, vì Tần Tư Tư đưa tới một chút bằng chứng mà chị lại quan tâm cô ta như vậy, lại còn đẩy em ra nữa. Cho dù không có cô ta thì em cũng điều tra ra được.”

Lâm Tri Vi mở to hai mắt: “Tinh Hàn, em đang ghen với phụ nữ sao?”

Lục Tinh Hàn buồn bực nói: “Tạ Hàm biết quan hệ của chúng ta, nếu chị mặc kệ em thì cô ấy sẽ nghĩ địa vị của em trong lòng chị không đủ quan trọng. Sau lưng Tần Tư Tư còn có Tần Nhiên, cho dù bọn họ có cùng huyết thống hay không thì cũng là quan hệ anh em, nếu chị thay đổi thái độ đối xử tốt với cô ta hơn, Tần Nhiên có thể sẽ hiểu lầm rằng anh ta vẫn còn hy vọng với chị!”

Tốt lắm.

Lý do chính đáng, giải thích cũng rất rõ ràng.

Nhóc con, nổi máu ghen mà cũng ở trình độ cao như vậy.

Nghe xong câu chuyện dài này, Lâm Tri Vi vừa cảm thấy vừa buồn cười vừa thấy thương: “Nhóc con, em nghĩ nhiều quá rồi.”

“Coi như là em nghĩ quá nhiều, vậy chị nói cho em biết…” Lục Tinh Hàn nhấc người lên, hai tay chống trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: “Có phải em quan trọng hơn Tạ Hàm không?”

Câu hỏi ngu ngốc gì đây, ngốc chết đi được.

Trái tim Lâm Tri Vi nhẹ nhàng sụp đổ: “Đúng vậy.”

“Cũng quan trọng hơn Tần Tư Tư đúng không?”

Chuyện này làm sao có thể so sánh với nhau được, rõ ràng là cố tình gây chuyện để làm cô đau lòng.

“Đương nhiên rồi.”

Cậu vẫn không tha cho cô, hỏi tiếp: “Có quan trọng hơn công việc không? Từ giờ tới cuối năm còn bao nhiêu cuộc hẹn trước như vậy, chị còn quan tâm đến em không?”

Trái tim Lâm Tri Vi hoàn toàn tan chảy, cô thở dài rồi nắm lấy cánh tay cậu, đẩy cậu ngã sang bên cạnh, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng lại, cô nhẹ nhàng bò lên ngực cậu, ngón tay gõ vào môi cậu rồi cúi xuống cắn một cái: “Bất kỳ công việc nào, bất luận người nào cũng không thể so sánh với em.”

Cô hoàn toàn không biết mình hiện giờ mình ngọt ngào, ngon miệng thế nào, cô nói với cậu rất nghiêm túc: “Bất kể tình huống nào, trong mắt chị chỉ có Tinh Hàn là quan trọng nhất.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Lồng ngực Lục Tinh Hàn phập phồng mãnh liệt, cậu bất ngờ xoay người lại, ôm chặt cô vào trong lòng cậu như muốn hung hăng nuốt chửng cô.

Cậu không kiềm chế được khát vọng đang trào dâng trong lòng, đầu ngón tay nóng bỏng đặt sau lưng cô, chạm vào dây kéo váy. Nhưng vì quá nóng lòng mà không kéo xuống được, nhưng chỉ cần trượt xuống một chút cũng đủ làm chiếc váy dài lỏng ra, đôi gò bồng đảo đầy đặn trắng nõn lộ ra khe rãnh, dưới ánh đèn như trông như một que kem.

Hấp dẫn đến mức làm cho người ta mất hết cả lý trí.

Lâm Tri Vi không ngờ chỉ hai câu an ủi lại có thể khiến cậu phản ứng mãnh liệt như vậy, cô có đẩy nữa cũng không thể đẩy được cậu ra, nụ hôn nóng bỏng của cậu trượt từ môi xuống cổ rồi đến xương quai, cho đến khi nó sưng lên mềm mại.

Những nơi môi lưỡi cậu cọ qua đều phảng phất như có dòng điện chạy qua, chạy thẳng đến đáy lòng và mọi ngóc ngách bí mật nhất, làm cô run rẩy từng đợt không sao chịu được.

“Tinh Hàn!”

Lục Tinh Hàn không chịu buông tha: “Vi Vi, chị còn muốn từ chối em đến khi nào?”

“Ít nhất, ít nhất không phải bây giờ!”

Chân cô kề sát vào chân cậu, có thể cảm nhận rõ ràng vật nóng bỏng to lớn kia, nóng đến nỗi cô không có chỗ trốn, cố gắng đẩy cậu ra: “Em mới vừa vào đại học, chờ em lớn hơn…”

Cô đã nói điều này không chỉ một lần, nhưng lại vô tình chọc đến nơi Lục Tinh Hàn đau nhất và sợ nhất trong cả buổi tối hôm nay, nơi mà cậu không muốn nhắc đến.

Đáy mắt cậu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, nắm lấy cằm cô hơi thô bạo hôn lên, cổ họng hoàn toàn khản đặc: “Đừng nói chờ em lớn lên nữa! Em không muốn nghe thấy những lời này nữa!”

Môi Lâm Tri Vi đau nhức, cô túm lấy quần áo cậu, cổ họng phát ra những tiếng nói mơ hồ.

Lục Tinh Hàn đè cô xuống, kêu lên: “... Ở trên máy bay em đã mơ một giấc mơ, trong mười phút em ngủ lúc đợi chị, em cũng có một giấc mơ y hệt. Trong giấc mơ... Trong giấc mơ kia chị đã nói với em rằng em đã lớn rồi, chị nên đi rồi. Chị nói đến khi em lớn lên chị sẽ bỏ em đi.”

Lâm Tri Vi ngây người.

Cô nhớ rõ lúc trên máy bay tới đây, cậu nói mình đã nằm mơ, lúc đó trong mắt cậu đều là tơ máu thậm chí cô phải nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cậu.

Vừa rồi khi bước vào cửa khóe mắt cậu cũng đỏ hoe, cũng nói là đã nằm mơ thấy ác mộng nên mới bừng tỉnh.

Hóa ra ghen tuông không phải là vấn đề chính.

Nguyên nhân thực sự nằm ở giấc mơ kia?

Nếu là trước kia, tâm trạng lo được lo mất của cậu còn có nguyên nhân nhưng bây giờ cuộc sống đã yên bình, mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ, cô cũng thật lòng yêu thương cậu, làm sao cậu có thể hoảng sợ mà tự mình dọa mình thành như vậy được?

“Tinh Hàn, giấc mơ là ngược lại...”

Ngược lại sao?

Nhưng cảnh tượng vô cùng chân thực trong giấc mơ lại hiện lên trước mắt cậu, nỗi hoảng sợ khi cậu bật khóc bừng tỉnh khó khăn lắm mới đè xuống được lại bị cô gợi lên. Lục Tinh Hàn hoàn toàn mất khống chế, một tay xé nát mảnh vải đang che chắn trên người cô rồi cúi đầu xuống hôn.

Lâm Tri Vi lập tức cắn mu bàn tay, lưng cô căng cứng. Cô giữ vai Lục Tinh Hàn lại, run giọng nói: “Về nhà được không?”

Lục Tinh Hàn thở gấp liếm mút, bàn tay phủ lên trên.

Lâm Tri Khẽ nhắm mắt lại, nhéo đầu ngón tay cậu, giọng điệu nghiêm trọng hơn: “Chị không muốn ở đây, chờ đến khi về nhà.”

“Tinh Hàn, chị nói là chờ đến khi về nhà!”

Toàn thân Lục Tinh Hàn cứng ngắc, cậu từ từ dừng lại rồi vùi đầu thật sâu vào ngực cô.

Gần đây hai người ngọt ngào quá mức khiến Lâm Tri Vi suýt nữa quên mất từ nhỏ đến lớn Lục Tinh Hàn là người bướng bỉnh thế nào và yếu đuối thế nào.

Nhìn cậu kiên cường như vậy nhưng chỉ cần là việc có liên quan đến cô thì cho dù chuyện đó là thật hay giả, lớn hay nhỏ đều có thể làm cậu tổn thương.

Lục Tinh Hàn ngập ngừng mở miệng: “Chị không lừa em chứ? Thật sự… Thật sự đến khi về nhà là được đúng không?”

“...Ừ.”

Lâm Tri Vi thấy cậu như con mãnh thú bị thuần phục nằm trước người mình, chôn sâu trong đoàn tuyết nửa lộ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô đồng ý với cậu để cậu ổn định lại.

“Vi Vi…” Lục Tinh Hàn nóng hổi, cố gắng thì thào: “Em đau quá.”

Mặt Lâm Tri Vi muốn rỉ máu, cô biết cậu đau ở đâu.

Một nơi nào đó có cảm giác tồn tại cực mạnh đang chạm vào người cô, nóng bỏng lại cứng rắn.

“Chị đừng nhìn em.” Lục Tinh Hàn không dám nhìn cô, khó khăn mới nhấc người lên được, cậu đầu cúi xuống rất thấp, câu nói như bị vỡ thành từng mảnh, vô cùng miễn cưỡng: “Em đi vệ sinh…”

Sức lực của cậu lớn như vậy, tùy tiện cũng có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn nhưng chỉ cần cô kiên quyết từ chối, cho dù phải nhịn chết đến, cậu cũng phải cố gắng kiềm chế.

Trong lòng Lâm Tri Vi vô cùng rối rắm.

Đây không phải là một chàng trai mười tám tuổi bình thường.

Là chàng trai cô tự tay nuôi, là người luôn có cô bên cạnh trong mười tám năm cuộc đời.

Cô quan tâm đến chuyện tuổi tác của cậu, nhưng lại yêu cậu đến điên cuồng, bất luận là thể xác hay tinh thần.

Lục Tinh Hàn chậm rãi rời khỏi, mặc dù trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm nhưng bóng người đáng thương luống cuống của cậu lại đâm từng chút vào trái tim Lâm Tri Vi.

Làm sao bây giờ, cô yêu cậu, yêu đến mức không nỡ để cậu khó chịu như vậy.

Tay Lục Tinh Hàn nổi lên gân xanh, cậu vừa định rời đi thì bỗng nhiên bàn tay mềm mại ấm áp của cô kéo lại, cậu không thể tin được, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Tri Vi túm chăn quấn quanh mình, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, nhíu mày nhìn cậu.

Cô thở ra một hơi, giống như đang vừa quyết tâm làm gì đó. Cô kéo cổ áo bảo cậu quay lại, lông mi cụp xuống run rẩy, bàn tay không dừng lại tiếp tục đi xuống dưới, căng thẳng chạm nhẹ vào vị trí mà cậu kêu đau.

“Em… Nếu em đảm bảo ngoan ngoãn không được động đậy…”Lâm Tri Vi yên lặng cắn góc chăn, che đi càng kín khuôn mặt đang đỏ ửng, giọng nói như muỗi kêu: “Chị sẽ… Chị sẽ giúp em… “

Lục Tinh Hàn còn tưởng rằng mình nghe nhầm, sững sờ hỏi: “Giúp... Giúp em sao?”

Lâm Tri Vi ngại ngùng xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường, bàn tay thử nắm lấy vật kia, không khống chế được dùng chút lực.

Lục Tinh Hàn chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, hoàn toàn nổ tung.

Bình luận

Truyện đang đọc