“Tiểu Tri Vi?” Qua ánh đèn, Hà Vãn thấy gương mặt Lâm Tri Vi đỏ bừng bừng, lắc lắc năm ngón tay trước mặt cô: “Em không sao chứ?”
Lâm Tri Vi xoắn xuýt ấn bụng dưới, may mà bà dì vẫn xem như tốt bụng, trước khi "đến tháng" sẽ đau bụng để báo trước, không làm cô phải luống cuống không biết làm sao.
Chỉ có điều vị trí đau dần dịch chuyển xuống dưới, đau chướng từng chút một, thỉnh thoảng lại thắt lại. Đế giày vốn bình thường đột nhiên có cảm giác mỏng đi, khí lạnh theo lòng bàn chân xâm nhập vào cơ thể.
“Em… Hơi lạnh.” Lâm Tri Vi xoa xoa mặt, cố gắng kìm nén tâm tình thiếu nữ của mình, nhỏ giọng hỏi Hà Vãn: “Có phải sắp kết thúc công việc rồi không?”
Hà Vãn đưa mắt nhìn sang, gật đầu: “Có lẽ chỉ còn đoạn kết với câu khẩu hiệu quảng cáo nữa thôi. Chị thấy lớp hóa trang của bọn Dung Thụy Lương Thầm cũng trôi rồi, cần trang điểm lại chút.” Cô ấy dừng một chút, giọng nói có chút ngưỡng mộ: “Trạng thái của Lục Tinh Hàn tốt thật, vẫn hoàn hảo.”
Cậu không chỉ rất tốt, căn bản là MVP toàn tập, mấy lượt chơi khó như vậy mà cậu lại có thể dễ dàng thực hiện.
Đang nói chuyện thì Lục Tinh Hàn đã vững vàng tiếp đất, cậu muốn đi đến chỗ Lâm Tri Vi nhưng đi được nửa đường lại bị tổng đạo diễn chặn lại, cậu bất đắc dĩ nhìn cô, đưa tay gãi gãi mái tóc đen đẫm mồ hôi, lộ ra khuôn mặt đẹp trai ngời ngời cùng sự bất lực.
Lâm Tri Vi thở một hơi nhẹ nhõm, ra hiệu cho cậu mau đi làm việc của mình.
Trong lòng cô hiểu rõ, tuy rằng nhìn qua Lục Tinh Hàn đi lại nhẹ nhàng, nhưng trải qua mấy vòng chơi thể chất nặng nề, sao có thể không mệt chứ? Cậu đang đánh cược chính mình, đều là vì giúp cô hả giận thôi.
Mấy năm nay làm stylist, cô đã gặp qua nhiều loại nghệ sĩ khác nhau, người như Sở Ngạn Nam không phải là không có. Trước đó hoặc là cố chịu đựng hoặc là tìm nơi không có ai yên lặng khóc một trận. Cô chịu trách nhiệm chung của studio, cô cũng cần kiếm tiền để nuôi gia đình nên không cho phép có sự tùy hứng.
Sự lựa chọn hôm nay của Lục Tinh Hàn, cô biết nên uốn nắn lại cậu, dạy cậu lòng khoan dung, lấy đức thu phục người...
Nhưng mà sao làm được đây! Nhìn Lục Tinh Hàn quang minh chính đại khiến khiến Sở Ngạn Nam suy sụp, cô thật sự rất hả dạ!
Tuy rằng biểu hiện của cậu có hơi khác với sự ngoan ngoãn nghe lời lúc trước, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không thể không thừa nhận, nhiều hơn là cô bị quyến rũ bởi sắc đẹp của anh.
Nếu không thì… Thả lỏng một đêm, đợi đến ngày mai rồi tiếp tục làm một bà chị tốt hiểu lý lẽ?
“Đi đi đi.” Lâm Tri Vi hắng giọng, kéo Hà Vãn: “Đi trang điểm cho hai nhóc kia nào.”
Dung Thụy mệt mỏi rã rời, hiển nhiên càng thêm hưng phấn vì thành tích tối nay rất tốt. Nhưng Lương Thầm thì khó khăn hơn rất nhiều, bốn cửa cậu ta chọn đều ở mức bình thường, vậy mà muốn hoàn thành cũng không dễ dàng, mồ hôi chảy xuống theo thái dương, liên tục thở hổn hển.
Những stylist khác trong tổ lúc trang điểm cho Lương Thầm, xử lý thế nào cũng để lộ ra vết loang, gấp đến độ gọi cho Lâm Tri Vi: “Tri Vi, qua đây giúp một chút, tôi làm thế nào cũng không được.”
Lâm Tri Vi giao Dung Thụy cho người khác, lúc giúp Lương Thầm lau lớp trang điểm còn sót, phát hiện mắt cậu ta luôn nhìn về phía Lục Tinh Hàn, không nhìn được liền hỏi: “Em sao vậy?”
Lương Thầm lấy lại tinh thần, chán nản lắc đầu, khàn giọng nói: “Tinh Hàn giỏi thật, ngay cả bốn cửa khó vậy cũng chẳng vấn đề gì, em xem ra vẫn còn kém cậu ta nhiều...”
Những chàng trai mười bảy mười tám luôn có khát khao chiến thắng và lòng tự trọng mãnh liệt. Thấy đồng đội thể hiện tốt, có một khoảng trống trong lòng cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Tri Vi cười an ủi: “Em ấy ở trường vận động rất nhiều, am hiểu trò chơi thể lực là chuyện bình thường, em chơi thêm mấy tập nữa sẽ quen thôi.”
Lương Thầm nhìn cô, lúc sắp chạm mắt, lại nhanh chóng cúi xuống: “Chị Tri Vi, chị hiểu cậu ta thật đấy…”
Giọng điệu thậm chí còn thấp hơn trước.
Lâm Tri Vi có chút bối rối, nhanh chóng động viên cậu ta vài câu.
Cô luôn cho rằng mình là người giỏi an ủi, nhưng không ngờ đến trước cậu nhóc tinh thần chán nản này, cô không khỏi dở khóc dở cười, sợ bất cứ câu nói nào cũng đụng đến dây thần kinh nhạy cảm của cậu ta.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn từ xa nhìn đến, dán chặt vào tay phải khẽ động của Lâm Tri Vi, theo đầu ngón tay, cậu chú ý tới vẻ mặt ẩn chứa vui vẻ lại khẩn trương của Lương Thầm, nheo mắt lại, khóe môi lạnh lùng cong lên.
“Tinh Hàn, trong lớp trẻ cùng độ tuổi, cậu là người có thể chất tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là người người hiểu chuyện nhất.” Tổng đạo diện không nhận ra cậu đang phân tâm, tươi cười hớn hở nói: “Sau này biểu hiện cho thật tốt.”
Lục Tinh Hàn cố gắng lấy lại sự tập trung, giọng nói trầm xuống, nhìn như quan tâm hỏi: “Thầy… Sở bên kia, không có vấn đề gì chứ ạ?”
Tổng đạo diễn nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Có thể có vấn đề gì chứ? Mệt đến không dậy nổi rồi khóc lóc hô hào kêu mai không quay nữa.”
Nếu thật sự không quay nữa, thì đó mới thật là ước nguyện của tổ chương trình.
Vốn dĩ đã sắp xếp cho những khách mời khác xong xuôi, nhưng trước khi xác nhận đội hình, Sở Ngạn Nam lại nhất định muốn chen chân vào, trong lòng mọi người đều biết rõ tại sao.
Nhưng như hiện tại cũng tốt, Lục Tinh Hàn hết lần này đến khác giúp bọn họ giải quyết rắc rối, quả thực hả hê lòng người.
Tổng đạo diễn hài lòng giơ tay vỗ vai cậu: “Nghe nói tối nay giải trí Tinh Hỏa các cậu liên hoan trong khách sạn? Vừa hay chúng tôi cũng có một chân, mọi người cũng vui vẻ, nhân tiện quay thêm chút tư liệu sau này dùng.”
Nửa tiếng sau, bữa tiệc nướng sang trọng được giải trí Tinh Hỏa lên lịch đã lần lượt đưa đến.
Sân khách sạn rất rộng, trăng tròn nhô cao, gió mát ẩm ướt, rất thích hợp cho những buổi dã ngoại ngoài trời. Trừ Sở Ngạn Nam trong chín vị khách quý ra, thì đều không phân biệt lớn nhỏ, tất cả đều thay đồng phục quây quần bên chiếc bàn dài, bày ra các loại gia vị nướng cùng những bó thịt xiên.
Ban đêm nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều, Lâm Tri Vi mặc áo khoác vào vẫn cảm thấy lạnh, bụng dưới càng thêm đau.
Hà Vãn đang xin chữ ký một ca sĩ đang nổi tiếng nào đó, các đồng nghiệp khác trong nhóm cũng nắm bắt cơ hội lần lượt đi kết bạn. Lâm Tri Vi túm lấy vạt áo, ngồi xuống một góc yên tĩnh.
Thật ra thì hiện tại cô không có khẩu vị, càng không muốn ra khỏi phòng. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, cô đã có thói quen chịu đựng, dù cho có khó chịu đến mức nào, cô cũng sẽ lấy đại cục làm trọng, nhịn nhiều hơn nữa, bao dung hơn nữa, tự nhiên biến thành người dịu dàng dễ gần, khéo hiểu lòng người trong mắt người khác.
“Cô Tiểu Lâm, sao cô ngồi đây,” Viên Mạnh vui vẻ đi ngang qua cô: “Sắp nướng xong rồi đấy, cô cùng qua đó đi!”
Lâm Tri Vi cười cười: “Được, qua ngay đây.”
Thực sự bụng thì đau muốn chết.
Cô nhìn xung quanh không ai để ý, khó khăn ngồi xuống bàn trà nhỏ ở bụi cây rồi nhẹ nhàng thở hắt hai hơi, gò má đang lạnh buốt đột nhiên bị một vật nóng bỏng chạm vào.
“Tri Vi?”
Cô ngẩng đầu lên, Lục Tinh Hàn đã nửa ngồi trước mặt cô, trên tay cầm một cái cốc đang bốc khói. Một khay được đặt trên bàn trà nhỏ, đầy thức ăn tươi mới vừa được nướng xong, mùi thơm ngập tràn.
Cậu nhíu mày, dùng mu bàn tay áp vào trán cô: “Có phải chị lạnh không?”
Lâm Tri Vi vội kéo cậu đứng dậy: “Về sau lúc có nhiều người đừng làm vậy.”
Lục Tinh Hàn cúi người, nắm lấy tay cô rồi đặt chiếc cốc vào: “Nhiều người thì sao chứ, trước ống kính em nỗ lực biểu hiện thật tốt. Sau ống kính, em vẫn không thể làm chuyện em muốn làm sao?”
“Muốn làm gì nào?”
“Ừm.” Lục Tinh Hàn nghiêm túc: “Muốn chăm sóc chị đấy.”
Đừng làm loạn chứ, nhóc con đến cả chăm sóc tốt cho mình còn không được, lại còn đòi chăm sóc cho cô? Vốn dĩ Lâm Tri Vi muốn cười, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy hai quả táo đỏ đỏ mọng nổi lên trong cốc, nhất thời không thể cười được nữa.
Không phải chứ… Ngày “bà dì” cô đến cũng biết?
Lục Tinh Hàn nghiêng đầu, không dấu vết ngước đầu lên liếc nhìn Lương Thầm cùng Dung Thụy, cậu cởi bộ đồng phục vài ba lớp của tổ chương trình xuống rồi khoác lên người Lâm Tri Vi: “Chị ăn trước đi, lạnh thì bỏ lại, em đi lấy cái khác.”
Lâm Tri Vi gầy gò được bọc trong chiếc áo khoác lớn của cậu, khuôn mặt trắng nõn, con ngươi đen láy, đôi môi ướt át, đỏ mọng, chỉ vào xiên núi nhỏ trên đĩa nói: “Chị thấy đủ rồi.”
Khi mở miệng nói chuyện, cô thỉnh thoảng lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, mà không biết rằng dáng vẻ của bản thân đang phản chiếu trong mắt Lục Tinh Hàn hoàn toàn có thể dễ dàng châm ngòi lên một ngọn lửa bùng cháy.
Cô thúc giục: “Em đừng rời đám đông, trở lại chơi đùa cùng mọi người đi.”
“Tinh Hàn... Lục Tinh Hàn...”
Đang nói chuyện, ở xa có người gọi cậu liên tục.
Lục Tinh Hàn nhìn cô không chớp mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “… Được, đợi lát nữa em lại qua.”
Cậu chậm rãi lùi phía sau hai bước, yết hầu khẽ run lên. Cậu quay người, đi một bước quay lại một lần, cả người đều viết rõ ba chữ “Không muốn đi”.
Lâm Tri Vi nhìn đến tâm can đều mềm nhũn cả ra, tiếng cười khẽ không cẩn thận phát ra khỏi môi.
Lục Tinh Hàn lập tức dừng lại, xoay người, tựa như cún con thoáng cái đã chạy đến chân cô, thuận chân ngồi xổm xuống, ngửa mặt thì thào với cô: “Tri Vi, em nghe thấy rồi, chị thấy em dễ thương nên mới cười đúng không?”
“Không có!” Làm chị có chết cũng cần sĩ diện, cho nên tuyệt đối không thể thừa nhận: “Em quay lại làm gì? Chỉ làm nũng là giỏi.”
“Em cứ cảm thấy vừa rồi thiếu gì đó.” Lục Tinh Hàn mắt cong lại như cười: “Vậy mà lại quên không làm nũng với chị đó.”
Khóe miệng của Lâm Tri Vi khẽ cong lên, ấn lông mày cậu một cái đẩy ra sau: “Đừng làm loạn nữa, mau ra đi, bọn họ đang gọi em đấy.”
Lục Tinh Hàn dính cô như keo rất lâu sau mới đứng dậy, cậu quay trở lại vòng tròn nhỏ của đội nam, lập tức khôi phục hình tượng tiểu bá vương.
“Anh, anh cầm cho chị Tri Vi nhiều như vậy, chị ấy ăn được hết không?” Dung Thụy hăng hái liếm phần nước sốt còn sót lại trên xiên tre, ánh mắt trông chờ, cậu ta cướp được chẳng bao nhiêu, còn những cái mới nướng chưa chín.
Lục Tinh Hàn hỏi lại: “Chuyện này còn cần cậu lo sao?”
Dung Thụy nghĩ ngợi chút, cũng đúng, lòng dạ Lục Tinh Hàn hẹp hòi cỡ ấy, chị Tri Vi có ăn thừa cũng chẳng đến lượt cậu ta.
Vừa mới cúi đầu muốn rời đi, lại bị kéo về: “Cậu có mang theo miếng dán nhiệt không?”
Dung Thụy gật đầu: “Mang nhiều lắm, anh muốn dùng à…?”
Lục Tinh Hàn ừ một tiếng: “Về phòng lấy đi, tôi tranh xiên thịt giúp cậu.”
Dung Thụy sợ lạnh sợ ẩm, lúc đầu vốn không muốn bỏ ra, nhưng vừa nghe được câu nói kia, thì lập tức ném xiên tre đi, co chân chạy thẳng lên tầng, chưa đầy ba phút, cậu ta đã vội vàng chạy về, trên tay là một cái bao đen, không khác nào kẻ buôn lậu, một tay đưa hàng một tay đòi thịt.
Lục Tinh Hàn nói được làm được, nhét vào tay cậu xiên thịt rắc đầy bột ớt và bột thì là, thấp giọng cảnh cáo: "Đợi đến khi nào cậu ăn đến tròn thành bóng lăn, trong nhóm nên đổi người khác."
Dung Thụy sặc đến ho khan, Lục Tinh Hàn điềm nhiên như không cầm chiếc túi lách qua cậu ta.
Hầu hết mọi người trong tổ chương trình đều tụ tập giữa sân ăn uống vui đùa, nên góc nhỏ của Lâm Tri Vi lại vô cùng yên tĩnh, cô ăn một phần tư đồ trên đĩa, sau khi uống trà táo đỏ xong, sự mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ thi nhau ùa đến.
Tuy rằng ban đêm gió sẽ lạnh, nhưng rất nhẹ, càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Khi Lục Tinh Hàn mang miếng dán nhiệt đến, cậu đã thấy Lâm Tri Vi đang ngủ say trên chiếc bàn trà nhỏ, nửa khuôn mặt cô giấu trong vòng tay, một vài sợi tóc đen dính vào đôi má trắng nõn của cô.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, đặt miếng sưởi đã được làm nóng vào dưới chân cô.
Lúc này tiệc nướng cũng đã gần kết thúc, tổng đạo diễn đang cao hứng, hô hào mấy vị khách mời đến ngồi cùng nhau, đốt đống lửa nhỏ, hát một bài hát, quay lấy chút tư liệu.
Đề nghị lập tức được hưởng ứng, có người cầm cây đàn guitar gảy điên cuồng, tiếng nhạc rock and roll vang lên chói tai.
Lâm Tri Vi bất an cử động, khó chịu dụi mặt vào cánh tay.
Lục Tinh Hàn nhanh chóng đứng dậy, trở lại đám người, không biết vô tình hay cố ý ngồi xuống bên cạnh tổng đạo diễn.
Tổng đạo diễn vừa thấy cậu đã vui mừng vẫy vẫy tay: “Tinh Hàn, cậu là ca sĩ chính trong nhóm hả? Nào nào đến hát một bài, tôi quay cận cảnh cho cậu!”
Quay cận cảnh tính là gì chứ, cậu chỉ muốn để Tri Vi yên ổn ngủ ngon thôi.
Lục Tinh Hàn cầm lấy đàn guitar, đoạn nhạc rock and roll khó chịu cuối cùng cũng dừng lại, ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu gảy vài lần để kiểm tra dây đàn, sau đó ngước mắt lên, không quên bày ra dáng vẻ khi ở trước mặt công chúng, cười đến tươi như hoa: “Tùy ý hát gì cũng được sao?”
“Tùy ý, tùy ý, cậu muốn hát gì cũng được!”
Lục Tinh Hàn chọn ra một hợp âm, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào cậu.
Giọng cậu trầm thấp nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm tối liền trở thành thứ dễ lay động lòng người nhất.
“Bảo bối của anh, bảo bối…”
Ánh mắt ấm áp kiên định của cậu rơi xuống Lâm Tri Vi ở phía xa, trong góc nhỏ không có ai quấy rầy, cô cuộn mình lặng lẽ, ngoan ngoãn hơn cả mèo trắng nhỏ đang ngủ gật trong khách sạn.
Lục Tinh Hàn nhìn không chuyển mắt, đầu lưỡi phát ra hai chữ “bảo bối” làm con quái vật khổng lồ giấu trong ngực suýt bật ra, muốn lập tức dùng móng vuốt sắc bén tóm lấy cô vào lòng, bỏ vào miệng.
Thanh âm khàn khàn, nhưng lại thêm phần ấm áp dịu dàng.
“Cho em chút ngọt nào, để em say giấc nồng cả đêm…”
Toàn thân Lâm Tri Vi ấm dần lên, nhiệt độ không ngừng dâng lên qua đế giày mỏng manh, hai chân đau nhức giảm bớt, bụng dưới đang đau cũng giảm bớt, cô cảm thấy thoải mái đến mức không muốn cử động, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy một thứ gì đó như thiêu đốt, một thứ gì đó, âm thầm móc vào lòng cô.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy dưới chân mình có miếng đệm sưởi.
Tiếp theo…
Đó là ánh mắt tràn đầy tình cảm nóng bỏng, ẩn nhẫn lại hung mãnh nhìn thẳng tới.
Cô còn không kịp chuẩn bị chống lại nó.
Dù cho khoảng cách rất xa, trong bóng người hỗn loạn lắc lư, nhưng cô cũng có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt của Lục Tinh Hàn.
Trong lúc nhất thời bị dòng nham thạch xối qua, trái tim Lâm Tri Vi không hiểu sao lại run lên dữ dội.
Theo phản xạ ngón tay cô nắm chặt lại, lúc này điện thoại đột ngột reo lên.
Là một tin nhắn Wechat.
Lâm Tri Vi vội vàng cúi đầu xuống, đầu ngón tay như không còn của mình, ngay đến bấm cũng phải mấy lần mới mở được màn hình.
—— “Tri Vi, anh về nước rồi, có thể gặp em không?”
Cô chậm rãi cau mày, mắt nhìn sang tên người gửi, còn chưa nhìn rõ thì wechat thứ hai đã gửi đến tiếp.
—— “Rời đi hai năm, anh vẫn luôn nhớ đến em.”