Trong ga-ra rất yên tĩnh, khoảng thời gian này, gần như không có chiếc xe nào ra vào.
Sau khi công việc quay chụp của đêm nay kết thúc, tổ tiết mục sắp xếp cho tất cả các nhân viên công tác phía sau hậu trường liên hoan, Lâm Tri Vi cảm thấy công việc còn thừa không nhiều, một mình cô là có thể làm xong, mà lại có hai đồng nghiệp cần rời đi trong đêm, đem những quần áo trong tay cô đi, cũng không thể để họ đói bụng lên máy bay được.
Cô dứt khoát sắp xếp cho nhóm nhân viên trang điểm đi tham gia liên hoan hết, một mình ở lại thu dọn hiện trường, lại không nghĩ rằng sẽ muộn như vậy mới ra ngoài.
Lâm Tri Vi đứng tại đường dốc bên trên nhà để xe, hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, cảnh giác quay đầu lại, sau lưng trống rỗng, cũng không có gì khác thường.
Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được âm thanh nhỏ vụn lúc Viên Mạnh gọi điện thoại.
Cô ôm chặt quần áo, tăng thêm cảm giác an toàn một chút, tiếp tục chờ Viên Mạnh một hồi, anh ta vẫn không có tới như cũ, nhìn lại đồng hồ, đồng nghiệp ăn cơm đã sắp trở về, trước khi các cô ấy xuất phát, cô nhất định phải đóng gói xong toàn bộ đồ vật trong tay, mà túi mua hàng cùng hộp, đều để ở trong xe.
Lâm Tri Vi tự an ủi bản thân một lát, bỏ qua những suy nghĩ linh tinh, lớn gan bước nhanh đi xuống, không gian trong ga-ra rất lớn, vì để cho người dân sống trong các tòa nhà khác đỗ xe, giống như là cửa hàng vậy, phân ra rất nhiều khu theo trật tự chữ cái, ở giữa thì có vách tường ngăn cách, giống như là mê cung.
Trong tầm mắt nhìn thấy, các chiếc xe gần như là đã đỗ đầy, song song tỉ lệ với nhau, cô chạy chậm tìm theo số hiệu của chỗ đậu, kiếm chiếc xe việt dã của phòng làm việc, chạy qua mấy lần mới tìm được vị trí chính xác, mồ hôi ra đầy đầu.
Mở cái rương phía sau cốp xe ra, bên trong đúng như dự đoán, sạch sẽ mà vật dụng lại đầy đủ, Lâm Tri Vi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu trải quần áo ra, từng loại xếp vào hộp đóng gói, dần dần tiến vào trạng thái làm việc.
Khi âm thanh kì lạ phát ra là lúc đang sắp xếp lại bộ quần áo cuối cùng.
Giống như tiếng đế giày kéo dài lê thê trên mặt đất.
Ban đầu Lâm Tri Vi tưởng rằng là âm thanh của túi mua hàng, rất nhanh phát hiện không đúng, cái cảm giác làn da ớn lạnh lại lần nữa mãnh liệt dâng lên, lập tức da đầu cô tê rần, còi báo động trong lòng vang lớn, không có tùy tiện quay đầu lại, mà là nhanh chóng đóng kín cái hộp, giả bộ như không có phát hiện gì.
Nhịp tim của cô đập ầm ầm, âm thầm liếc nhìn ra phía sau, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn tới gần, không có thời gian tìm kiếm vũ khí phòng thân tốt hơn, trực tiếp nhấc bình chữa cháy cỡ nhỏ ở không xa bên cạnh lên, nhanh chóng kéo khóa kéo của cái rương xuống, cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy lên trước, chuẩn bị kéo ra chỗ ngồi phía sau cửa xe, chui vào khóa kín.
Đây đã là phương án nhanh nhất và an toàn nhất mà trong đầu cô có thể nghĩ đến trong lúc khẩn cấp này.
Nhưng tay vừa đụng vào cửa xe, bóng người phía sau bỗng nhiên tăng tốc, mang theo mùi rượu nồng nặc lao thẳng tới, Lâm Tri Vi cắn chặt răng, lần nữa xác định chắc chắn không phải người lương thiện, cô nâng lên bình chữa cháy, mạnh mẽ quay đầu, hung hăng trực tiếp đập lên người phía sau.
Người này mặc dù say, nhưng động tác nhanh nhẹn, giống như là sớm đã đoán được, vừa nghiêng đầu trốn tránh, dùng cánh tay ngăn lại, cười ha ha: "Lâm Tri Vi, mấy tháng không gặp, cô lại đẹp lên."
Thần kinh của Lâm Tri Vi sắp vỡ, cô còn tưởng là ai! Thì ra là tên biến thái này!
Tên đàn ông cặn bã cực phẩm là người đại diện của Trần Từ, mấy tháng trước từ lần hợp tác kia, sớm tại lúc Hà Vãn bắt đầu hợp tác với Trần Từ, người đại diện này lấy lý do dáng người của cô đẹp mắt, muốn đưa cô ra mắt đóng phim làm đại minh tinh, lấy loại mồi nhử vừa tục vừa nát này, năm lần bảy lượt ám chỉ sau lưng quấy rối cô.
Cô vô cùng ghê tởm buồn nôn, dứt khoát từ bỏ lần hợp tác đấy, làm theo quy định của phòng làm việc, tình nguyện bỏ qua số lớn tiền thưởng, tiếp nhận xử phạt, và buộc phải rời khỏi giữa chừng.
Cô không nói tỉ mỉ cho bất cứ ai, chỉ uyển chuyển nhắc nhở cho Hà Vãn, đoàn đội của Trần Từ không tốt lắm, tốt nhất là bớt tiếp xúc, coi như việc này chấm dứt như vậy, nếu coi như có gặp lại trong chương trình cũng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta lại dám theo đuôi đến ngăn cô lại!
Cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm ở trước cửa nhà để xe, khẳng định là anh ta không đau được!
Lâm Tri Vi liều mạng giật lại bình chữa cháy bị anh ta giữ lại, nhằm mặt anh ta mà đánh, đẩy ra một chút khe hở, luống cuống tay chân sờ đến điện thoại trong túi, vội vàng mở khóa, nhưng mồ hôi trên tay quá nhiều, khóa vân tay chậm chạp không thể phân biệt được.
Cái người đại diện này cao gần một mét tám, rất đô con, cơ bắp đầy người, bị bình cứu hỏa đánh trúng cằm, đau nhức kịch liệt đã làm tiêu hao hết chút kiên nhẫn sau cùng, bàn tay to của anh ta vồ đến, một bàn tay kéo lấy bình chữa cháy, bình chữa cháy rơi xuống đất vang lên một tiếng trầm đục, lăn ra thật xa, anh ta tiến lên bắt lấy bả vai của Lâm Tri Vi, cô lớn tiếng la lên hy vọng có người chú ý.
Anh ta vừa nấc rượu, vừa hừ cười: "Hô cái gì mà hô, vừa rồi tao đã kiểm tra khắp nơi cả rồi, cơ bản là không có ai, lần trước thái độ của tao tốt, mày không chịu, lần này thì lúc đầu tao cũng không có ý định động tới mày, ai kêu Trần Từ xảy ra chuyện."
Hắn càng nói càng táo bạo, cả người mượn rượu chơi điên: "Bố mày từ xế chiều chịu giày vò đến bây giờ, khắp nơi chuẩn bị liên hệ các quan hệ xã hội, xin xỏ cho anh ta! Mà cũng không dùng được gì hết!"
Lâm Tri Vi rốt cuộc cũng mở được khóa điện thoại, ngón tay cái run rẩy tìm đến số điện thoại để gọi, ngay lúc này người đại diện lại bắt lấy cô, kéo cô đến cửa cầu thang cách đấy không xa, sức lực của anh ta quá lớn, điện thoại của Lâm Tri Vi lập tức tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất, dừng giao diện gọi điện thoại, cơ bản còn chưa kịp ấn xuống.
"Mày định gọi điện thoại cho ai?"
Anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt hung ác hoàn toàn lộ ra, sức lực trên tay càng nặng, "Bố mày muốn chơi đứa đàn bà còn khó khăn như thế à? Mấy người đàn bà trong giới này không phải có suy nghĩ muốn đào mỏ thì là cũng muốn leo lên, mẹ nó mày lại thích ngược lại! Mày xem thường bố mày đúng không?"
"Bố mày mang theo Trần Từ, thật vất vả mới hết khổ, tiền còn không có kiếm được mấy đồng, mấy cái chương trình trước hoàn toàn đen, tối nay muốn hạ hỏa thì thế nào? Tao cho mày biết, danh tiếng của anh ta xong rồi, nếu là mày thành thật một chút, ngày mai tao sẽ tuyết tàng anh ta, để mày ra mắt, để mày làm đại minh tinh!"
Lâm Tri Vi đẩy ra anh ta, chạy về phía sau, hai, ba bước lại bị bắt lại, giọng nói của cô khàn khàn, trong ga-ra toàn bộ chỉ có âm thanh vọng lại.
Cô liều mạng giãy dụa, mặt tái nhợt như tờ giấy, "Sáu, bảy đồng nghiệp của tôi đã hẹn gặp nhau ở đây, bọn họ lập tức tới ngay! Người xuống cùng tôi đang đứng gọi điện thoại ở cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tìm tôi! Bây giờ anh buông tôi ra! Tôi sẽ xem như chuyện này không có xảy ra!"
"Người nào, đâu có người nào đâu?"
Sắc mặt của anh ta vặn vẹo, "Dựa vào cái gì muốn tao buông ra? Tao uống rượu trở về đi qua bên ngoài cửa nhà để xe, vừa vặn trông thấy mày xuống dưới, hơn nửa đêm còn mặc váy lộ bắp chân, là chính mày đưa tới cửa!"
Hắn kéo lấy cánh tay của Lâm Tri Vi, kéo về phía trước.
Phía trước chính là cửa cầu thang.
Toàn bộ nhà để xe, cửa cầu thang kiểu này có gần hai mươi cái ở từng phương hướng, có thang bộ có thang máy, dẫn thẳng lên tầng trên của các tòa nhà cao tầng khác nhau,nếu như công trình hoàn thiện, khắp nơi sẽ có đèn chiếu sáng và có camera giám sát.
Nhưng khu vực cô đang đứng, cửa cầu thang lại là vừa mới hoàn thành, là giai đoạn hai của tòa nhà và chưa bàn giao công trình.
Đồng thời người vào ở tòa nhà nhiều, không thể vì chương trình mà ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của các cư dân, cho nên mới đặc biệt chia khu vực chưa chính thức hoàn thành này để cho đoàn làm chương trình đỗ xe tạm thời, không có camera giám sát, cũng là để giữ bí mật riêng tư cho các ngôi sao.
Bên trong cửa cầu thang một mảnh tối đen như mực, giống như cái lỗ đen có thể nuối hết người.
Lâm Tri Vi dùng hết sức lực vùng một cánh tay ra, lại đi nhặt điện thoại là không có khả năng, cô không từ bỏ mà liên tục hô to, tay lung tung sờ soạng xung quanh, hi vọng có thể tìm được đồ vật cứu mạng, cuối cùng trong lúc sờ soạng lung tung, sờ đến sau đầu có một vật nhỏ dài cứng rắn, nắm xuống xem, là vừa rồi lúc nói về các chủ đề, tiện tay dùng một cây bút chì để vấn tóc lên.
Cô đã sợ hãi đến cực hạn, nước mắt sinh lý đã ứa ra, nhưng trên tay vô cùng nghiêm túc, cắn chặt răng, dùng hết khả năng nắm chặt bút, coi như dao hung hăng đâm về phía cơ thể anh ta.
Đây là cây bút chì đã khoanh lại những điểm quan trọng cho Lục Tinh Hàn.
Lúc đi ra cô còn nói chắc chắn với anh rằng không có nguy hiểm gì, không cần đón cô.
Cô nuốt vào trong hết tất cả nỗi sợ hãi điên cuồng và yếu đuối, mở to hai mắt, cực kỳ mạnh mẽ lui về phía sau, kéo dài thời gian, trước mắt đã mơ hồ, lỗ tai cũng không thể nghe được cái gì nữa, giống như có tiếng nổ ở khắp mọi nơi.
Lâm Tri Vi thậm chí không biết là mình đang chờ ai.
Nhưng luôn có ý thức nào luôn đâm vào đầu cô, không ngừng lặp lại, để cô kiên trì thanh tỉnh, sẽ có người tới cứu cô đi.
Chân đã gần như chạm vào ngưỡng cửa của cầu thang, bên trong một mảnh đen kịt, cô cố chấp bám chặt vào mép tường, lực kéo của người đàn ông càng lúc càng mạnh, ngón tay của cô trắng bệch, bất kể là như thế nào cũng không chịu buông ra.
Cô sắp chịu không nổi nữa.
Khi giới hạn sắp bị phá vỡ, sức mạnh đang kiềm chế cô đột nhiên buông lỏng.
Lâm Tri Vi đứng không vững, lung lay lảo đảo ngã tựa lên bức tường phía sau, không dám tin ngẩng đầu lên.
Người đàn ông bị một bàn tay nổi đầy gân xanh thô bạo bóp lấy yết hầu, ánh mắt lồi ra, há miệng luống cuống hoảng sợ, ngay sau đó bị một bộ quần áo trùm kín đầu, ống tay áo quấn quanh cổ như dây thừng, thô bạo cột chặt ở phía sau, anh ta phát ra tiếng kêu cực kỳ ngột ngạt, cuống quýt muốn xé rách thứ khiến cho anh ta hô hấp khó khăn trên mặt.
Một giây sau, cả người hắn bị một bàn chân đạp ngã xuống cửa cầu thang đen sì, rầm một tiếng ngã xuống đấy.
Mắt Lâm Tri Vi cũng không chớp lấy một cái, mặc cho nước mắt tích tụ chảy xuống, rốt cuộc thấy rõ ràng người xuất hiện trước mặt.
"Chờ em."
Trao cho cô, chỉ có câu nói khàn khàn đến mức gần như không nghe rõ được.
Cửa cầu thang nhẹ nhàng đóng lại, không đợi cô kịp phản ứng, ngay lập tức truyền ra những âm thanh đánh nhau khiến cho người khác rùng mình, âm thanh đấm đá lên thân thể, lời cầu xin tha thứ, sợ hãi thống khổ đều được che lại bên trong bộ quần áo, cho đến khi âm thanh hơi thở đã gần như không còn phát ra được nữa, chỉ còn lại người mạnh hơn đang đơn phương không ngừng không nghỉ lấy mạng.
Hai chân Lâm Tri Vi run lên, ý thức hoảng hốt từng sợi trở lại.
Muốn xảy ra chuyện...
Đã không có động tĩnh, ngay cả hô hấp đều không nghe thấy, nếu lại tiếp tục sẽ chết người.
Cô lo sợ không yên cầm lấy khóa của cánh cửa, ráng chống đỡ lấy chút sức lực sau cùng đẩy ra, không cần ánh sáng để nhìn, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ quen thuộc nhất ở nơi đó.
Khoảng cách hai bước chân.
Cô gần như là ngã tới, bắt lấy quần áo ẩm ướt mồ hôi trên lưng của Lục Tinh Hàn, giọng nói đứt quãng vỡ vụn, "Đủ, đủ rồi…"
Sớm ngay tại thời khắc Lục Tinh Hàn trông thấy cô trở đi, anh đã hoàn toàn không còn lý trí nữa, cơ bản không thể dừng những suy nghĩ cực đoan khát máu lại được, mọi thứ đều bị thiêu thành tro bụi, chỉ muốn lấy mạng của người này, chém thành nghìn mảnh, chém mấy nghìn lần cũng không thể đổi lấy một chút xíu bình tĩnh nào của anh.
Người đàn ông bị trùm đầu gần như đã biến thành đống thịt chết.
Lâm Tri Vi thở hổn hển, không kéo được anh, nỗi sợ hãi càng lớn hơn lúc trước ập xuống, trong đầu cô trống không, ôm eo của Lục Tinh Hàn, kêu khóc: "Được rồi, dừng lại."
Lục Tinh Hàn đá một chân cuối cùng lên trên người anh ta, cả người giống như được vớt ra từ trong nước, bị cánh tay mảnh mai bên hông điều khiển, giống như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích.
Trong không gian đen nhánh, một chút xíu âm thanh thút thít cũng bị phóng đại vô hạn.
Rất nhỏ, rụt rè, nhẫn nại, lại rất thành công xoa nắn lấy anh, ép anh thành bụi, đốt thành tro, toàn bộ chăm chú bám vào trên người cô.
"Chị bảo em dừng lại!"
"Em muốn đánh chết anh ta sao? Đánh chết anh ta, em đi đền mạng sao?"
"Mạng của em… Mạng của em cũng không cần nữa sao?"
Miệng của Lục Tinh Hàn mở lớn, thở gấp gáp, trong lồng ngực ầm ầm.
Cánh tay nóng rực của anh nâng lên, kéo nhẹ cánh tay của cô ra, quay người ôm chặt cả người cô vào trong lòng, run rẩy hấp thu hơi thở của cô, đôi môi run rẩy hôn lên tóc cô, hôn dọc theo từng li từng tí của sợi tóc, từng tiếng nấc trầm đục sâu trong yết hầu, nuốt, há miệng, vẫn không thể nói ra lời.
Chỉ có thể hôn cô từng cái từng cái.
Lâm Tri Vi ngã ngồi trong lòng anh, không thể làm gì được nữa.
Các loại suy nghĩ đáng sợ trộn lẫn với nhau, vẫn cắn răng hỏi anh, "Em, em, em không muốn sống nữa sao…"
"Muốn."
Môi của Lục Tinh Hàn môi cọ qua tóc cô, chuyển qua cái trán đầy mồ hôi lạnh của cô, rốt cuộc cũng phát ra âm thanh.
"Em muốn."
Anh ôm lấy đầu của cô, hôn lên trán, run rẩy hôn lên mi tâm.
"Mạng của em còn hữu dụng, còn muốn bảo vệ chị."
"Từ nay về sau, một tấc cũng không rời bảo vệ chị."