NHÃI CON

Bị loại keo dính tên Lục Tinh Hàn bám lấy thì còn có thể cứu được sao?

Siêu dính, siêu chặt, lại còn là loại đẹp trai nữa chứ.

Dù sao Lâm Tri Vi cảm thấy ít nhất trong đêm nay cô không thể cứu được nữa. Cô quấn chăn quanh người nhìn có vẻ như rất có quyền chủ động, thật ra lại là phần cơm tẻ được phủ lát cá sống lên trên trong món sushi, còn Lục Tinh Hàn chính là chiếc đũa vững vàng kẹp chắc lấy cô.

Cơm có thể chạy thoát khỏi khỏi chiếc đũa sao?

Cô thật sự không còn sức nữa, cũng không có yêu cầu cao, thích kẹp thì cứ kẹp đi, chỉ cần không đưa vào trong miệng là được.

“Chị nói cho em biết, đây là lần cuối cùng.” Lâm Tri Vi bị nhiệt độ cơ thể của cậu làm cho nóng rực, mặc dù tinh thần vô cùng căng thẳng nhưng cảm giác thoải mái trên cơ thể lại không thể nói dối.

Tất cả mọi sự mệt mỏi cùng ập tới, khiến cô buồn ngủ díp mắt. Chẳng mấy chốc cô không mở mắt ra được nữa, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Về sau nếu em còn không biết lớn nhỏ như vậy nữa, chị sẽ…”

Sẽ làm sao, cô vẫn chưa nói xong, hơi thở đã dần dần trở nên ổn định, nhẹ nhàng yếu ớt, rất ngoan ngoãn.

Lục Tinh Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi môi cậu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, hôn tới chiếc tai trắng nõn lộ ra ngoài một chút. Người của cô nóng bỏng, rất ngọt ngào khiến đầu óc cậu không nghĩ được chuyện gì nữa, chỉ muốn áp xuống cẩn thận nhấm nháp.

Trái tim cậu bay lên tận trên trời cả mấy ngàn dặm, nhưng thực ra cậu cũng không có hành động gì quá đáng.

Tất cả sự kiên nhẫn dịu dàng trong đời này của cậu đều chuẩn bị dành hết cho Lâm Tri Vi.

Tấm rèm khá mỏng, không che được ánh sáng, trời vừa sáng Lâm Tri Vi đã tỉnh dậy. Chiếc chăn cô đắp trên người vẫn còn nguyên, quay người lại đã không thấy Lục Tinh Hàn đâu nữa, bên cạnh gối là chiếc điện thoại cô đã làm mất.

Cô mở khóa máy, vừa mở lên giao diện của bản ghi nhớ đã hiện ra.

Lục Tinh Hàn để lại lời nhắn trên đó: “Điện thoại chị rơi ở dưới một chiếc xe ô tô, em đã khử trùng cẩn thận rồi, chị cứ dùng tạm nó trước, về thành phố em mua cái mới cho chị.”

Cô nhớ lại tình huống lúc đó, có lẽ cô trong lúc giãy dụa đã đá phải nó nên mới rơi xuống bên dưới chiếc xe.

Khóe miệng Lâm Tri Vi không kìm được mà cong lên, cách nói chuyện của cậu còn ra vẻ giàu có.

Cô lướt xuống dưới, còn có lời nhắn thứ hai: “Bé cưng Tri Vi, một ngày mới tới rồi, chị tỉnh dậy có nhận ra điều gì mới không? Có thấy yêu em hơn một chút nào không?”

Nụ cười của Lâm Tri Vi lập tức biến mất.

Cô giận đến muốn vứt điện thoại đi!

Lúc đang suy nghĩ có nên vứt đi hay không thì điện thoại đổ chuông. Cô còn tưởng là tên xấu xa Lục Tinh Hàn kia nữa nên thái độ không được tốt lắm. Nhưng đến khi nhìn trên điện thoại thấy hai chữ Hà Vãn, cô đành phải kiềm chế cảm xúc, nói thử một lần trong lòng đến khi giọng điều bình thường trở lại mới nghe điện thoại.

“Tri Vi, sao tối hôm qua em không về? Gọi điện cho em, em cũng không nghe, xảy ra chuyện gì sao?”

“Em không sao.” Lâm Tri Vi mỉm cười đáp: “Lúc bọn chị đi liên hoan, em gặp được một người bạn cũ, nói chuyện với cô ấy tới khuya mà em lại không mang theo sạc điện thoại.”

Ngoại trừ Lục Tinh Hàn và Viên Mạnh, không ai biết chuyện kia đã xảy ra, đến cả gã người đại diện cũng mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của gã.

“Chị biết ngay mà, trang phục trong cốp xe đã chuẩn bị xong mà lại không thấy em đâu. Em không có việc gì là được nhưng em phải mua thêm mấy cái dây sạc nữa để mang theo bên người.” Hà Vãn yên tâm, cô ấy hỏi ngược lại: “Điện thoại của em hết pin từ tối tới giờ, chắc em vẫn chưa đọc hot search trên Weibo đúng không?”

“Hot search gì vậy chị?”

Giọng điệu của Hà Vãn rất phức tạp, vừa bực mình vừa hớn hở: “Lần này Trần Từ rơi thẳng xuống hố đen rồi, trừ khi cậu ta thay đổi hoàn toàn bộ não và thân phận của mình, còn nếu không thì đừng mong trở mình.”

Cúp điện thoại, Lâm Tri Vi tò mò lên Weibo thì thấy đúng là vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ hot search mà cả các tài khoản weibo bán hàng chính thức, thủy quân, người quan đường đều đang bàn tán chuyện của Trần Từ.

Tốt xấu gì gã cũng là ngôi sao hạng hai, những tin tức này cũng là những tin tức vô cùng chấn động, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều thuộc loại tin mà đám đông hóng chuyện yêu thích nhất.

Năm giờ sáng, một người văn hay chữ tốt viết một bài viết đưa ra những chứng cứ rất xác thực tố cáo đoàn đội của Trần Từ, chủ yếu nhằm vào gã ta và tên đại diện cặn bã. Không nói đâu xa, trong năm năm gần đây hai người bọn họ đã lừa gạt hãm hại vô số cô gái. Gã người đại diện dùng danh tiếng của giới giải trí làm mồi câu còn Trần Từ dùng ngoại hình cùng đủ loại thủ đoạn để đổi lấy vô số món lợi từ những người phụ nữ đó.

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm đủ các việc xấu xa, còn làm lộ tẩy việc Trần Từ sửa tên, được một người phụ nữ giàu có bao nuôi nửa năm và quá khứ từng phẫu thuật thẩm mỹ. Gã người đại diện thậm chí còn có tiền án đánh người gây thương tích rồi bỏ trốn, uống rượu say gây chuyện.

Gã người đại diện lập tức bị người trong nghề đồng loạt phong sát, khi nghe tin gã bị đánh, cư dân mạng đều tỏ ra vui mừng. Còn Trần Từ thì lúc nào cũng có thể rơi vào danh sách nghệ sĩ xấu xa cần phải loại bỏ.

Chủ yếu Lâm Tri Vi tìm hiểu về việc gã người đại diện bị đánh trọng thương, không thấy có bất cứ thông tin gì về việc gã muốn truy cứu hay báo cảnh sát, nỗi thấp thỏm từ nửa đêm tới giờ của cô cuối cùng cũng biến mất.

Cuối cùng cô mới nhìn thấy đoạn video quay lén cảnh trong một phòng ăn của nhà hàng buổi tối hôm qua. Cô buồn bực xoa bóp lông mày, ngoại trừ buồn nôn thì cô còn hơi lo lắng cho cảm xúc của Hà Vãn. Trần Từ đã hét lên với gã người đại diện: “Tôi nhìn trúng đội trưởng, nhưng anh lại nói anh muốn cô ta, cố tình muốn tôi đi tìm bà chị lớn tuổi kia.” Câu nói này không khác gì đang xát muối vào vết thương của Hà Vãn.

Cô nên làm thế nào mới để mối quan hệ của hai chị em cô không có hiềm khích đây?

Lâm Tri Vi không ngờ, khi cô chuẩn bị xong đi ra ngoài đã thấy Hà Vãn đang chờ ở dưới lầu. Nhìn thấy cô từ xa, Hà Vãn lao tới ôm cô: “Tri Vi, chị càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, hai tên cặn bã kia có ý xấu với em vậy mà chị còn ngu ngốc dâng em lên cho bọn chúng, lại còn lưu luyến không quên đám rác rưởi đó nữa. Càng nghĩ chị lại càng thấy sợ, lúc đó bọn chúng có ức hiếp em không?”

“Không…”

“Chị còn không hiểu tại sao em lại muốn bỏ cuộc giữa đường như thế, lại còn  khuyên chị đừng tiếp xúc với Trần Từ, nhưng chị lại như đứa ngốc không quan tâm tới những gì em nói, lại còn cho rằng đã gặp được tình yêu đích thực! Chị không bảo vệ được em, lại còn đẩy chính mình vào trong đó. Chìm đắm mấy tháng ở trong đó, không rút đầu ra được, chị đúng là đồ đầu heo.”

“Chị Vãn…”

“Hả?”

“Chị không đau lòng nữa sao?”

“Đau lòng cái gì chứ? Đúng là đổ tiền và tình cảm cho chó ăn!” Hà Vãn tức giận, mặt mày đỏ gay đỏ, cô giơ tay quạt gió, vẻ mặt bối rối: “… Cho dù chị đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc, vô cùng mất mặt nhưng mất mặt với em cũng không làm sao, em lại còn rơi vào tay tên sói con Lục Tinh Hàn kia nữa.”

Lâm Tri Vi bật cười, ôm lấy cô ấy: “Chị nghĩ được thông suốt như vậy thì tốt rồi.”

Hà Vãn xoa đầu cô, mi mắt khẽ đỏ lên, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Ở trong giới này, loại cặn bã gì chúng ta cũng có khả năng gặp phải, chị da dày thịt béo không sao, em không bị tổn thương mới là chuyện tốt.”

Buổi sáng, xung quanh bắt đầu có nhiều người hơn.

Hà Vãn lau mắt, ôm lấy bả vai Lâm Tri Vi: “Đi nào, đi ăn sáng, hôm nay phải ăn thật ngon, chị mời em! Cầu may mắn cho mối tình mới sau này, nói không chừng số chị tốt, có thể tìm được một em trai mắt tinh, biết nhìn người.”

Lâm Tri Vi bị Hà Vãn ôm đi, cô không để ý Lục Tinh Hàn đang đứng ở một góc cầu thang, im lặng nhìn cô.

Lục Tinh Hàn ngụy trang cả người, tiếp tục âm thầm đi theo cô mãi đến khi cô đi vào nhà hàng, ngồi bên cạnh cửa sổ bắt đầu ăn. Cậu chọn một góc tường không có người, im lặng dựa vào đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một lát.

Viên Mạnh vẫn tiếp tục gọi điện thoại thúc giục, cậu lười biếng đáp lại: “Tôi biết vẫn còn đủ thời gian, chờ thêm hai mươi phút nữa, tôi và Tri Vi cùng qua đó.”

Chuyện ngoài ý muốn lần này để lại bóng ma tâm lý quá nặng nề, nếu không phải vô cùng bất đắc dĩ, Lục Tinh Hàn không thể chịu nổi việc Lâm Tri Vi rời khỏi tầm mắt của cậu.

Cậu đã nói rồi, một tấc cũng không rời.

Không phải chỉ là lúc ở trên giường.

Mặc dù không thể tùy tiện thân mật trước mặt người khác nhưng ít nhất cậu cũng muốn dõi mắt theo cô mới được.

Việc của Trần Từ ồn ào suốt hai ba ngày, những tin xấu bên dưới bị đào lên không dứt.

Sau khi gã rơi rớt thảm hại, chương trình “Đêm nay không ngủ” tập này mới quay xong thu hút rất nhiều người chú ý, trở thành tâm điểm của mọi người. Đạo diễn suy nghĩ rồi quyết định chỉnh sửa biên tập nhanh chóng chương trình tập này để phát sóng trước thời hạn.

Một số cảnh ngắn được tung ra, Lục Tinh Hàn, người phụ trách đối phó với Trần Từ, lại một lần nữa trở thành thiên sứ chính nghĩa có đôi cánh trắng.

“Nhìn thấy gã xấu xa Trần Từ kia bị ngược trong trò chơi thật sự quá đã.”

“Ánh mắt tên xấu xa Trần Từ kia nhìn Hàn Hàn thật hung dữ! Quả nhiên là đồ rác rưởi!”

“Oaaaa, Hàn Hàn ngoan quá, em đừng tủi thân, để chị giúp em mắng tên xấu xa kia…”

“Hàn Hàn vừa đẹp trai lại dễ thương, có thực lực nhưng lại vô cùng khiêm tốn, không cố tình công kích người khác, đáng yêu quá, muốn xoa đầu!”

Trên đường về sân bay, tâm trạng của Lâm Tri Vi vô cùng rối rắm, cô đọc rất nhiều bình luận bên dưới bài đăng các đoạn ngắn, trước mắt đều là những tin này, cô thật sự chịu không nổi nữa, quay trở về trang đầu, nhưng đập vào mắt lại là những tin tức liên quan đến Lục Tinh Hàn.

Tài khoản chuyên đưa tin về giới giải trí đã đưa một tiêu đề lớn.

“Cún con mới nổi khí thế quật khởi có làm cho bạn rung động không?”

Chín bức ảnh động, bao gồm cả sự tương phản dễ thương của Lục Tinh Hàn trong lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, mỉm cười ngọt ngào khi bước vào phòng thu âm, đứng trước camera thổ lộ ở bên hồ nước, thậm chí còn có ảnh ngày đó sau khi ngược Trần Từ xong, cậu kiêu hãnh đứng trên đài cao vẫy tay với cô rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tất cả đều là hành động dành cho cô.

Trong lòng Lâm Tri Vi càng hỗn loạn, cô khó chịu, chọt chọt vào màn hình, đang định lướt xuống, ngón cái vô tình dùng sức quá mạnh, vừa hay nhấn vào nút thích tin tức kia.

Đỏ rực, vô cùng gai mắt.

Chưa tới một phút sau, tin nhắn Weibo đã vang lên.

Lục Tinh Hàn dùng tài khoản chính của mình gửi tin nhắn cho cô: “Bé cưng Tri Vi, em thấy chị nhấn thích.”

Lâm Tri Vi thật sự muốn đâm đầu đi chết.

Cô không biết nên mắng cậu mau thu lại hai từ “bé cưng” kia hay nên dạy dỗ cậu đừng nhàn rỗi không có việc gì làm mà chú ý tới hoạt động của Weibo cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc Lục Tinh Hàn ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện cô, đeo khẩu trang, cau mày, tập trung chơi điện thoại, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang làm việc gì đứng đắn lắm.

Cậu vẫn duy trì gương mặt nghiêm túc đó, tiếp tục nhắn tin cho cô: “Bé cưng Tri Vi, có thể mời chị trả lời câu hỏi trên tiêu đề kia được không?”

Cún con có làm bạn rung động hay không?

Không biết xấu hổ!

Ha ha, làm ơn thành thật một chút, cậu chỉ giả vờ làm cún con thôi.

Thấy cô không nhắn lại, Lục Tinh Hàn lại nhắn thêm một nhãn dán hình thỏ con trên Weibo để thúc giục.

Khuôn mặt cậu vẫn bất động như cũ, cảm giác nghiêm túc như thể đang giải đề toán minh họa thi đại học vậy.

Lâm Tri Vi nhìn chăm chú hình chú thỏ con hồng nhạt đang híp mắt, tự nhiên cô nhớ tới ca khúc thiếu nhi mà cậu đã hát bên tai cô tối qua.

Những thứ hồn nhiên ngây thơ như vậy mà trải qua tay cậu, hình như đều trở nên xấu xa như thế....

Lâm Tri Vi thầm trách nhiệt độ bên trong sân bay quá cao, mới tháng mấy mà đã nóng nực khó chịu như vậy chứ. Cô thoát ra khỏi Weibo, tắt máy, giận dỗi liếc cậu một cái. Cô mất tự nhiên, đứng dậy đi toilet để dòng nước lạnh hạ bớt nhiệt độ xuống.

Cô mở vòi nước màu xanh.

Kết quả nước ào ào chảy ra, lại còn bốc khói, suýt chút nữa làm cô bị bỏng.

Ống nước lắp sai? Ngay cả vòi nước lạnh cũng muốn chống đối cô?

Không thể nào sống tiếp được nữa.

Trong thời gian một tuần trước khi ghi hình chương trình giải trí, cả nhóm nhạc chính thức tiến vào làm việc cường độ cao, độ nổi tiếng tăng cao đã đem lại hiệu quả rõ rệt, lời mời đại diện ùn ùn kéo đến, mấy người đứng đầu chương trình giải trí cũng gửi lời mời tới. Mặc dù bọn họ mới phát hành một bài hát nhưng đã rất được chào đón trong các hoạt động biểu diễn thương mại, đồng thời cũng phải luyện tập nhiều hơn nữa.

Viên Mạnh quản lý vô cùng nghiêm khắc, anh ta chọn lựa rất kỹ càng, giữa các lời mời đại diện thì nhận lời một hãng bánh quy có độ nhận diện trong nước rất cao và đóng quảng cáo cho một loại kẹo bạc hà nổi tiếng. 

Hình ảnh trước công chúng rất tốt, hướng đi này cũng phù hợp với việc xây dựng hình tượng các thiếu niên sạch sẽ.

Công ty sợ stylist của các nhãn hiệu không đáng tin lắm, nhỡ đâu con mắt thẩm mỹ không theo kịp thời đại, vẽ cho ba cậu cái eyeliner to như nắp nồi thì hỏng bét, vậy nên vẫn quyết định để đội của Lâm Tri Vi phụ trách trang điểm.

Lúc quay chụp quảng cáo cho hãng bánh, nhiếp ảnh gia suy nghĩ rất lâu, cảm giác vẫn hơi do dự.

Viên Mạnh tiến lại gần hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Nhiếp ảnh gia click mở mấy bức ảnh vừa mới chụp ra, giở theo thứ tự cho Viên  Mạnh xem: “Không biết xảy ra vấn đề ở đâu, tổng thể vẫn khá tốt nhưng hình như vẫn chưa đủ ngọt, dù sao cũng là nhân dâu tây, độ ngọt phải cao một chút.”

Viên Mạnh cúi người nhìn kỹ, Lục Tinh Hàn nổi bật nhất nhưng nở nụ cười rất cứng nhắc, như thể làm sao mà ngọt được chứ.

Nhiếp ảnh gia lắc đầu: “Để tôi lại chụp lại một lần nữa xem sao.”

Viên Mạnh cản anh ta lại: “Anh chờ một lát, nhóm này của chúng tôi hơi đặc biệt, chúng tôi chuẩn bị thêm một lát đã.”

Nói xong anh ta chạy như bay đến phòng hóa trang, gõ cửa, đến khi Lâm Tri Vi quay người lại, Viên Mạnh lập tức chắp tay trước ngực: “Cô Tiểu Lâm, xin cô giúp đỡ.”

Lâm Tri Vi thở dài, xoa huyệt Thái Dương.

“... Em ấy lại làm sao vậy?”

“Không ngọt ngào lắm.”

“… Tôi cũng đâu phải là đường!”

Viên Mạnh cười xấu hổ: “Có phải hay không, cô đến sẽ biết.”

Lâm Tri Vi vừa bị dụ dỗ vừa bị kéo thẳng tới phía sau nhiếp ảnh gia.

Dáng vẻ hình thức cứng nhắc của Lục Tinh Hàn lập tức biến mất, cả người cậu như được nạp điện. Đèn bật lên, ánh sáng vàng, khóe mắt đuôi lông mày đều cong lên, cảm giác rạo rực ngọt ngào, chỉ muốn lao thẳng về phía Lâm Tri Vi.

Nhiếp ảnh gia cao lớn phấn khích, run rẩy che ngực: “Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này! Đúng thật là nhân dâu tây!"

Tiếng chụp ảnh lách cách, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Lâm Tri Vi bất đắc dĩ đỡ trán.

Viên Mạnh nghĩ, cô còn nói mình không phải là đường sao? Cô chỉ cần liếc nhìn Lục Tinh Hàn một cái, cậu đã ngọt đến mức không chịu được nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc