Đối với Lục Tinh Hàn, Tri Vi chính là thuốc giải duy nhất.
Cậu sốt cao tới mơ mơ màng màng, nhất thời không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói, chỉ biết là cô đang ở bên cạnh mình.
Ở bên cạnh cậu là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Giống như một con thú nhỏ sắp chết cóng, cuối cùng cũng tìm được tổ ấm của mình. Từng tầng lớp phòng tuyến trong tim bị dỡ bỏ, nội tâm mềm yếu cũng không cần tiếp tục khoác lên lớp áo mạnh mẽ nữa, tất cả đều vỡ ra thành những tiếng rên nức nở khe khẽ, ép ra khỏi cổ họng.
Cậu dùng cả tay và chân, bất lực liều mạng tiến lại gần cô, thậm chí cả mồ hôi trên đuôi tóc cũng đang run rẩy.
“Tri Vi, chị ôm em một cái.” Cậu nói trong lúc mơ màng rồi không quan tâm mọi thứ, cứ ôm cô vào trong thân thể mình: “Em sợ hãi, em sắp chết rồi, chị ôm em đi.”
Trái tim Lâm Tri Vi bị cậu làm cho tan thành một vũng nham thạch nóng chảy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để bị bỏng cháy, cô nhích người lên trên một chút, tránh miệng vết thương của cậu ra, xoa đầu ôm cậu vào trong lòng: “Y như một đứa con nít.”
“Em là một đứa con nít.” Cậu thành thật trả lời.
“Sao trước đây em bảo là trưởng thành rồi?”
“Chị ôm em đã rồi em lại làm người trưởng thành.”
Lục Tinh Hàn cọ tới cọ lui, cọ tới mức cổ áo bệnh nhân của cô ra nới ra khá nhiều, toàn thân cậu nóng rực, chạm vào làn da lạnh lẽo của cô, lập tức như được nếm mùi suối ngọt, thân thể bèn dán đi lên, hôn rồi lại hôn nhưng vẫn không thỏa mãn, cậu đưa đầu lưỡi ra thử liếm, chẳng mấy chốc đã thấy không đủ, bèn há miệng ra cắn nhẹ.
Lâm Tri Vi vừa khẽ nhúc nhích thì đã choáng váng đầu óc, khó khăn lắm cô mới điều chỉnh được tư thế tương đối thoải mái thì lại bị thằng nhóc này làm cho cả người mềm nhũn. Cô vội vàng đè cậu lại, nhấc cằm cậu lên: “… Chị không thể làm em bị thương được.”
Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn để cô ngửa mặt mình lên, đôi môi cậu đỏ bừng, hai mắt ngân ngấn nước: “Có thể làm em bị thương, làm em bị thương nhiều một chút.”
Cậu khó khăn rướn người lên một lần nữa, kìm nén cơn đau nhức để chạm lên mặt cô và hôn xuống từng chút một
Bàn tay Lâm Tri Vi nắm ga giường dần dần siết chặt lại, cho dù không cử động cũng muốn hôn mê.
… Thật sự nữ minh tinh giỏi nũng nịu nhất cũng không so sánh được với cậu về khoản này.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần nhưng Lâm Tri Vi không hề nghe thấy.
Lục Tinh Hàn không ngừng hôn lên má cô từng chút từng chút một rồi chuyển qua tai, đầu lưỡi hơi cong, ngậm lấy vành tai cô vào miệng, nhiệt độ trong khoang miệng cậu gần như có thể thiêu đốt người khác.
Hơi thở Lâm Tri Vi càng lúc càng dồn dập, cô cố gắng đẩy cậu ra nhưng cổ tay mất sức, không nhấc lên được, lại càng không nỡ đá cậu ra.
Lục Tinh Hàn càng thêm cứng rắn, cậu nhả vành tai cô ra, hôn xuống cổ, lại tham lam lưu luyến không nỡ hôn nhẹ lên khóe môi.
Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai.
Giọng của Viên Mạnh vọng từ cửa vào: “Cô Tiểu Lâm, tôi có thể vào được chưa? Bác sĩ cũng đến đây rồi.”
Lần này Lâm Tri Vi nghe thấy được, cô quá kinh ngạc vì nửa giờ trôi qua quá nhanh. Cô vội vàng né tránh sự xâm lược của Lục Tinh Hàn, cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể: “Chờ, chờ chút…”
“Lục Tinh Hàn, mau đứng dậy.” Chỉ cần nghe giọng nói là biết bên ngoài có rất nhiều người đang đợi, cô không muốn bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng thế này: “Nghe lời!”
Lục Tinh Hàn mất đi lý trí, cứ nhất quyết muốn bám lấy cô: “Chị định đi phải không?” Cậu nghẹn ngào: “Chị lại định bỏ em nữa chứ gì!”
Lâm Tri Vi không chịu nổi nữa: “... Chị đau đầu, chóng mặt! Em có lo cho chị không?”
Lục Tinh Hàn choáng váng, vội vàng đứng dậy, đôi mắt hỗn loạn dần dần tập trung lại, sau khi nhìn thấy miếng gạc trên trán và khuôn mặt tái nhợt của cô, cuối cùng cậu cũng nhận ra bây giờ là lúc nào và ở đâu, tay chân run rẩy xém chút lăn ra khỏi giường…
“Aiii, em chậm một chút.”
“Tri Vi, chị đừng động đậy.” Cậu đứng chân trần trên mặt đất, đỡ cô nằm xuống, đầu choáng mắt hoa vội vàng đi ra cửa: “Em đi gọi bác sĩ, em đi ngay đây.”
Lâm Tri Vi muốn ngăn cậu lại nhưng đã không kịp nữa.
Bây giờ thằng nhóc con này chỉ còn đúng một dây thần kinh truyền tín hiệu một chiều, tín hiệu đã truyền đi rồi thì đừng mơ lôi về được nữa.
Ngốc muốn chết.
Trái tim cũng đau muốn chết.
Nhưng cửa đã bị cậu mở ra, cô không thể nói thêm gì nữa, Lâm Tri Vi chỉ có thể trùm chăn lại ngoan ngoãn làm một bệnh nhân.
Cả một nhóm người đứng trước cửa, trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy vị hung thần ác sát Lục tiểu tổ tông, suốt cả ngày hôm nay không ai động vào được. Lúc này Lục Tinh Hàn để chân trần, quần áo xộc xệch, tóc rối xù lên, mắt đào hoa lệ nóng khoanh tròng, yếu ớt mềm dính như một miếng đậu phụ nhỏ đang run rẩy.
Chóp mũi miếng đậu phụ đỏ bừng, cậu nhìn thoáng qua đã nhận ra ai là bác sĩ điều trị chính trong đám người đó rồi vội vàng chen vào kéo ra: “Cô ấy tỉnh rồi! Còn đang chóng mặt! Ông mau lại xem đi!”
Được rồi, nhìn trạng thái này của cậu, cũng biết Lâm Tri Vi nhất định đã tỉnh, tình hình không tệ lắm, cũng không có gì đáng ngại.
Nếu không đã sớm lật trời rồi.
Bác sĩ kiểm tra cẩn thận, hỏi rất nhiều câu hỏi, Lâm Tri Vi trả lời thành thật, cuối cùng bác sĩ gật đầu nói: “Không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, đừng để bản thân kích động quá, ráng nằm nhiều một chút, đợi đến khi đầu không còn choáng váng, không có cảm giác buồn nôn nữa thì cô có thể xuất viện.”
Lục Tinh Hàn ở bên cạnh nín thở, bác sĩ nói xong cậu còn muốn truy hỏi tới cùng, cùng một vấn đề đó mà phải xác nhận hết lần này đến lần khác. Bác sĩ nhớ ra đứa bé này nhất định rất hoảng sợ, lòng thương xót dâng trào nên nói cho cậu biết câu trả lời chắc chắn. Bác sĩ ấn nhẹ bên cạnh miệng vết thương của cậu: “Cậu nên lo cho mình trước đi, tình trạng của cậu nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
Lâm Tri Vi nghe tới đây, lập tức định bật dậy.
Bác sĩ nhìn về phía đối diện, aiya, hai người này đúng là không thể trêu vào, lại nói tóm tắt tình trạng bệnh của Lục Tinh Hàn cho cô biết, nói cho cùng thì cũng không nghiêm trọng lắm, trông có vẻ nguy hiểm nhưng dù sao cũng không bị thương đến xương cốt. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đứa bé này tuổi vẫn còn nhỏ, sức khỏe cũng tốt, sẽ nhanh chóng bình phục.
Bác sĩ vừa rời đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mấy người trong nhà, Viên Mạnh không kìm được nữa, tức giận đến mức chống nạnh: “Không có vấn đề gì lớn, không có vấn đề gì lớn. May mà phản ứng nhanh, số cũng may! Xíu nữa là mất hai mạng người rồi! Làm tôi sợ muốn chết! Nếu lần này không làm cho ra ngô ra khoai với ê-kíp chương trình, về sau không thể sống trong cái giới này nữa.”
Khi tai nạn xảy ra, Viên Mạnh đang ở tầng bốn bận chăm sóc Dung Thụy, người đã bị loại từ trước. Cơn bão ập đến quá nhanh, những người xung quanh bắt đầu cuống cuồng thu dọn đồ đạc, anh ta còn chưa kịp đưa Dung Thụy xuống dưới thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh hoảng sợ của Lương Thầm từ tầng trên vọng xuống.
Anh ta vội vàng nghiêng người ngẩng đầu lên, tim muốn ngừng đập ngay lập tức.
Nói là hồn vía lên mây cũng không quá chút nào.
Hai bóng người ôm nhau liên tiếp đụng phải các chướng ngại vật trên không trung, rồi rơi thẳng xuống hồ bơi ở tầng năm, nước hồ bơi bắn ra tung tóe hòa với nước mưa, thậm chí văng cả vào mặt anh ta.
Thậm chí Viên Mạnh còn không nhớ mình đã đi sang bằng cách nào, anh ta quỳ xuống bên thành bể, vừa thò một chân xuống hồ đã thấy Lục Tinh Hàn cả người bê bết máu ôm lấy Lâm Tri Vi đang bất tỉnh nổi lên trên. Cả người như một bức tượng điêu khắc trên đá, hoàn toàn mất đi linh hồn.
Lục Tinh Hàn đã gần mất đi ý thức, nhưng vẫn sống chết không chịu buông tay, kéo rách cả da mà vẫn không kéo được tay ra. Viên Mạnh không biết phải làm sao, đành lấy mấy bộ quần áo trùm vào người họ, che chắn thật kín rồi đưa cả hai vào bệnh viện.
May mắn thay, trong năm nay hòn đảo này rất nổi tiếng, phát triển cũng rất tốt, những gì cần có đều có, cơ sở vật chất y tế đầy đủ. Hơn nữa do mọi chuyện xảy ra đột ngột lúc thời tiết xấu nên lúc đó thông tin không bị lan truyền rộng rãi, bọn họ thuận lợi đi tới bệnh viện, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Sau khi kiểm tra sơ bộ xong và chắc chắn cả hai không bị thương nặng, Viên Mạnh cuối cùng cũng thở ra một hơi. Biết Lục Tinh Hàn không chịu rời khỏi Lâm Tri Vi, tiểu tổ tông này phát điên lên là không ai cản nổi, anh ta đành thảo luận với bệnh viện về phương án bảo mật, để mặc Lục Tinh Hàn canh giữ bên giường. Anh ta cũng tìm nhiều người canh cửa, sắp xếp cho người chăm sóc Dung Thụy và Lương Thầm.
Nhưng anh ta cũng không nhàn rỗi, sau khi hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, Lục Tinh Hàn nổi giận đùng đùng, liên hệ với những người có liên quan của tổ chương trình.
Thời tiết trên đảo thay đổi đột ngột là chuyện bình thường, công việc cảnh báo sớm không được làm đến nơi đến chốn.
Máy quay dùng cần cẩu cán dài cần một người có kinh nghiệm dày dặn vận hành nhưng lại để một người mới vào làm.
Hơn nữa, ý thức bảo vệ an toàn cũng làm không tốt, khu trò chơi cao như vậy, tưởng rằng sẽ không xảy ra tai nạn nên đương nhiên không lập hàng rào bảo vệ kiên cố.
Tất cả những việc đó đều nguy hiểm chết người.
“Cô Tiểu Lâm, cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện này đâu.” Viên Mạnh thở hổn hển: “Đừng nói là tính mạng con người, cho dù là trật gân, gãy xương, tay, chân cũng khiến cả đời này bọn họ trở mình không nổi! Cái thứ gì không biết! Giải trí Tinh Hoả đầu tư không ít tiền bạc và công sức vào chương trình này, nếu Tinh Hàn của chúng ta không góp mặt liệu có nổi tiếng được không? Có nổi tiếng rần rần như vậy được không? Những người đó muốn nâng cao tỷ suất người xem nên tìm đến chúng ta nhưng cuối cùng sự an toàn cũng không thể đảm bảo được. Giỡn mặt hay gì!”
Viên Mạnh càng nói càng tức, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lập tức tìm đồng minh với mình: “Tinh Hàn, cậu nói xem?"
Lục Tinh Hàn hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó, cậu ngồi cạnh giường nắm lấy tay Lâm Tri Vi, nói nhẹ: “Tri Vi không khỏe thì tôi sẽ không quay nữa. Nếu bọn họ có ý kiến gì, anh công khai toàn bộ mọi chuyện lên mạng, xem bọn họ làm thế nào.”
Viên Mạnh cũng vỗ tay: “Tôi cũng có ý này.”
“Nhưng...” Lục Tinh Hàn cúi đầu, vén tóc cô ra sau tai, chau mày: “Đừng để lộ chuyện của Tri Vi, nhất là với fan. Cô ấy không thể chịu nổi sự quấy rầy này đâu.”
Viên Mạnh gật đầu: “Chuyện này cậu yên tâm, hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, máy quay đều đã tắt hết. Cho dù có người vô tình chụp được ảnh lúc đó thì cũng là ảnh chụp từ xa. Tai nạn xảy ra quá nhanh, chỉ có vài giây, rất khó để nhìn rõ. Để phòng ngừa chuyện bất trắc, hơn nữa chuyện này phải có nguyên nhân rõ ràng, bọn anh đã chuẩn bị xong các biện pháp đối phó rồi.”
Nói xong, thân hình mập mạp của Viên Mạnh lùi sang một bên, để lộ Lương Thầm và Dung Thụy.
Dung Thụy cuối cùng cũng nắm được cơ hội, vội vàng phóng đến bên giường của Lâm Tri Vi, đôi mắt ngấn lệ, run run nói không ngớt miệng.
Lương Thầm cũng muốn tiến lên, nhưng rồi lại đứng lại, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Lục Tinh Hàn, thấp giọng nói: “Lúc ấy ở lại tầng sáu chỉ có tôi và cậu, tôi sẽ thừa nhận với bên ngoài là tôi không cẩn thận đứng ở khu vực nguy hiểm, trời mưa đất trơn không đứng vững, vì cứu tôi nên cậu mới trượt chân ngã xuống dưới.”
Lục Tinh Hàn nhướng mày.
Viên Mạnh sờ mũi không nói gì, anh ta cũng biết hai đứa nhỏ này gần đây nhìn nhau không hợp mắt.
Dung Thụy không chịu im lặng muốn nói xen vào nhưng Lâm Tri Vi đã kịp thời giữ vai cậu lại, “suỵt” một cái ra hiệu cho cậu im lặng.
Im lặng hồi lâu, hai người không nói ra một lời nào.
Lâm Tri Vi lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, cô siết chặt tay Lục Tinh Hàn, nhẹ giọng nói: “Khi xảy ra chuyện, Lương Thầm... Muốn chạy tới kéo chị.”
Lúc này, hàng lông mi đông cứng của Lục Tinh Hàn mới động đậy một chút.
Lương Thầm nhìn cô, cậu ta dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ mười bảy, mười tám tuổi, nhớ tới ngay lúc đó tình huống vẫn còn hết hồn, cậu ta quay mặt sang chỗ khác: “… Là em phản ứng quá chậm.”
Lục Tinh Hàn mở tay ra, nắm lấy bàn tay của Lâm Tri Vi, thoải mái để trên đầu gối, như sợ không ai nhìn thấy: “Vì sao lại muốn giúp tôi?”
Lương Thầm khịt mũi: “Vì tôi là nhóm trưởng.”
“Nhóm trưởng phải có trách nhiệm. Hơn nữa, chuyện này tôi cũng có lỗi, nếu tôi không giận dỗi, không chịu phối hợp dặm lại lớp trang điểm thì chị Tri Vi đã cất bình xịt khoáng đã dùng xong đi, sẽ không để nó bị rơi.” Cậu ta duỗi cổ: “Hai người không gặp chuyện bất trắc là chuyện rất may mắn, còn tôi không cứu được người là do tôi thất trách, những chuyện còn lại, cậu đừng mong sẽ thu hút hết được sự chú ý về phía mình.”
Trở thành nguyên nhân của vụ tai nạn này, việc bị các fan hùng hậu của Lục Tinh Hàn mắng chửi dữ dội là điều không thể tránh khỏi, lại còn tính gì đến chuyện thu hút sự chú ý nữa không biết.
Thế mà còn cố giữ thể diện, mạnh miệng tuyên bố như vậy.
Lâm Tri Vi và Viên Mạnh không hẹn mà cùng cảm thấy yên tâm, biết rằng hơn nửa khả năng Lương Thầm đã vượt qua được một số ý nghĩ xấu xa nào đó.
Lương Thầm nắm chặt tay: “Cậu, cậu đừng hòng mơ tưởng đến vị trí nhóm trưởng của tôi, cũng đừng có suy nghĩ nào về nó nữa!”
Lục Tinh Hàn lười biếng không muốn nhìn Lương Thầm: “Cái đó còn phải xem biểu hiện của cậu.”
Tối hôm đó, thông tin Lục Tinh Hàn rơi từ trên cao xuống và bị thương nặng trong lúc quay chương trình bắt đầu không ngừng lan truyền trên mạng, có người thực sự đã chụp được ảnh. Đó là một video cực kỳ mờ, sau khi phóng to lên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người rơi xuống. Nhóm chị em fan hâm mộ lo lắng phát điên, một loạt các blog lên bài thay phiên nhau ném bom tổ chương trình và Giải Trí Tinh Hỏa để tạo đề tài thảo luận.
Dù sao về sau tổ chương trình cũng không thể không có Lục Tinh Hàn nên thái độ rất tốt, chủ động xin lỗi bồi thường, đồng thời đưa ra tuyên bố thừa nhận sai lầm, trình bày giải thích về sự cố lần này theo hướng mà giải trí Tinh Hỏa đã công bố chính thức.
Lương Thầm chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng chửi, cậu ta tự an ủi bản thân biết đâu còn có thể lên hot search, chuyện này cũng khá tốt.
Cuối cùng Lục Tinh Hàn trực tiếp quay video đăng lên Weibo, chứng minh vết thương không nghiêm trọng lắm, xoa dịu cảm xúc của fan. Nhân tiện, cậu cũng thể hiện tình nghĩa anh em sâu nặng giữa bản thân và Lương Thầm, Lương Thầm cũng là người bị hại, mong mọi người đừng giận lây.
Tình cảm chân thành tha thiết khiến người khác vô cùng cảm động.
Nhóm fan chị em bị sự dịu dàng săn sóc của Hàn Hàn làm cho cảm động muốn khóc, quyết định tạm dừng chửi bới, quay mũi dùi về phía tổ chương trình. Bên phía Lương Thầm lập tức sóng yên biển lặng, thậm chí còn có một vài nhóm fan theo chủ nghĩa ôn hòa tới an ủi cậu ta.
Tâm trạng của Lương Thầm khó diễn tả thành lời.
Lục Tinh Hàn xoay vai đi về phía cậu ta: “Tôi không để cho cậu bị ăn mắng đâu.”
Lương Thầm hơi khó xử, cậu ta quyết không thừa nhận rằng mình có hơi cảm động.
Thực ra cậu ta cũng rất kinh hãi khi nhìn thấy Lục Tinh Hàn không hề do dự ôm chặt Lâm Tri Vi nhảy xuống dưới, trái tim mỏng manh nhạy cảm của một cậu con trai hoàn toàn vỡ òa.
Phải mất một lúc lâu sau tâm trạng của cậu ta mới ổn định lại được, không thể không tin rằng trên đời này lại có người có thể yêu một người khác đến mức như vậy.
Không chỉ là thích mà còn là… Yêu say đắm, càng đừng nói đến chuyện cố tình ghép cặp với người khác để nổi tiếng. Lương Thầm không hiểu vì sao có thể từ bỏ mạng sống của mình vì tình yêu nhưng cậu ta cũng rất ngưỡng mộ.
Cậu ta còn muốn nhẹ nhàng nói vài câu, ai ngờ Lục Tinh Hàn lập tức khịt mũi: “Muốn ké độ hot của tôi à, đừng có mà nằm mơ.”
Lương Thầm muốn tắt thở.
Lâm Tri Vi nghe thấy hết mọi chuyện, cô vừa buồn cười vừa thở dài, thiếu niên mười tám tuổi đúng là loại sinh vật kỳ quái, không nói chuyện thật lòng.
Để tập tới “Đêm nay không ngủ” được ghi hình thuận lợi, công việc bồi thường tai nạn giải quyết rất kịp thời, đạo diễn còn hết lần này đến lần khác tìm tới nơi, thái độ rất tốt.
Lương Thầm và Dung Thụy quay lại để tiếp tục quay chụp những phân đoạn còn lại trong kịch bản kỳ này, chuyện Lục Tinh Hàn bị thương không ai không biết nên cậu cũng từ bỏ, đợi tới tập sau rồi quay lại.
Sau khi chương trình này kết thúc, chỉ còn chín ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhóm nhạc tạm dừng tất cả mọi hoạt động, toàn bộ bước vào trạng thái ôn tập gắt gao.
Bệnh tình của Lâm Tri Vi khó phục hồi hơn dự kiến, còn Lục Tinh Hàn về cơ bản đã có thể tự do đi lại. Cô không thể ở ngoài trời quá lâu, tình trạng chóng mặt mãi không dứt.
Nói kiểu gì Lục Tinh Hàn cũng không cho cô xuất viện, chứ đừng nói đến việc ngồi máy bay trở về.
Viên Mạnh không còn cách nào khác đành phải sắp xếp để Dung Thụy và Lương Thầm trở về còn bản thân thì ở lại với Lục Tinh Hàn. Dù sao ôn tập ở đâu cũng được, tránh phải xuất hiện sau khi bị chấn thương, đây cũng không phải là một chuyện xấu.
Lục Tinh Hàn bắt đầu đóng đô ở phòng bệnh, ngoài những lúc lên lớp với giáo viên đều nằm bò bên giường của Lâm Tri Vi, lời giải mấy cái đề toán kia đều chắp cánh bay xa.
Cậu chống cằm lên cây bút, nhìn chăm chú Lâm Tri Vi cả buổi, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Ánh mắt cậu nóng như lửa khiến Lâm Tri Vi không thể không đặt máy tính bảng xuống: “Em làm gì vậy?”
“Tri Vi, lúc chị vừa tỉnh lại, có phải có chuyện gì đó muốn nói với em không?” Cậu hỏi rất nghiêm túc: “Dù nhớ không rõ lắm nhưng em chắc chắn là có chuyện này.”
Lâm Tri vi ho khan một tiếng, cô muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại nghĩ lại, đã hứa sẽ không lừa gạt cậu nữa nên chậm rì rì mới thừa nhận: “… Ừ.”
Hai mắt Lục Tinh Hàn sáng lên, cậu nắm lấy cổ tay cô: “Bây giờ chị nói luôn, được không?”
Lâm Tri Vi đỡ trán bất đắc dĩ, dưới chân cô là tầng tầng lớp lớp những bài thi thử kỳ thi đại học trong vòng năm năm trở lại đây, mà bảo cô nói ngay bây giờ sao? Cô luôn có cảm giác phạm phải cấm kỵ, dụ dỗ lừa gạt học sinh cấp ba ngây thơ!
Không được nói, không được nói.
Nhưng… Cô cũng không định tiếp tục trốn tránh nữa.
Cô nhìn xuống, vỗ vỗ đầu cậu: “Chờ em thi xong, điểm đủ cao, chị sẽ nói.”
Lục Tinh Hàn nhìn cô không chớp mắt, cậu ném bút xuống rồi đứng dậy, hai chân khuỵu xuống giường, cúi người ôm cô vào lòng: “Là điều mà em muốn nghe sao?”
Lâm Tri Vi không giãy dụa, thuận thế tựa đầu vào vai cậu: “… Nếu không phải thì sao?”
Lục Tinh Hàn nở nụ cười: “Tri Vi, chị nên biết rõ, em không thể nào buông tay, chị cũng không thể trốn tránh được, nếu lần này không phải vậy em chờ tới lần sau, nhất định sẽ có một lần, chị sẽ nói ra thôi.”
Cậu ghì chặt cô vào lòng, dụi dụi vào cổ cô, giọng nói dần nhẹ nhàng như thủ thỉ nhưng không cho phép cô phản bác: “Một ngày nào đó, chị sẽ yêu em thôi.”