NHÂN DUYÊN NGƯỜI THỪA KẾ


Khải Ly nhắm nghiền mắt, mãi lâu sau mới mở ra, khóe mắt đỏ sưng, nghẹn ngào nói: “Chiêu Lang, anh hiểu rồi."
Ta gượng gạo, buồn bã nói: “Khải Ly, những lời tôi vừa nói là những lời tôi rất rất muốn nói với người đàn ông duy nhất mà Bạch Dương tôi một lòng yêu thương suốt nhiều năm qua.

Nhưng......!mà thôi đi.......!chúng ta không thể làm bạn được”.
Thân thể anh ta run lên, cuối cùng hai hàng nước mắt trào ra, hồi lâu sau, mới nói: “Khi anh nhận ra trong trái tim anh có ai thì đã quá muộn, nhưng rốt cuộc lời em nói là ý gì.?"
Tôi gật gật đầu, chẳng còn vấn vương gì với anh ta.

Nói đúng hơn tôi chưa từng vương vấn gì mối tình với anh ta cả, lời nãy giờ tôi nói chỉ là những ấm ức trước giờ tôi giữ trong lòng, người tôi thật sự yêu hết lòng hết dạ, cho tới giờ vẫn chưa từng dừng lại đó chỉ có một người là Đông Đông....
Khải Ly chỉ là cái bóng để tôi được đà trút giận mà thôi, lúc đứng lên chuẩn bị ra xe của Đông Đông tôi còn than một câu: “Sau này là người xa lạ, đừng để thôi thấy vợ chồng anh nữa."
Nói rồi tôi rời đi.


Ra khỏi cổng, Đông Đông đang đợi tôi ở trong xe cách đó không xa, nói: “Rõ ràng là những lời chia tay em nói với người khác mà sao anh lại thấy đau lòng quá vậy."
Tôi chỉ gượng cười với anh ta.
Đến biệt phủ thủ tướng, không nhìn thấy bảo vệ canh cổng đâu cả.

Tôi chẹp chẹp miệng, cười nói: “Biệt phủ nhà tôi còn có một vài bảo vệ gác cổng.

Nhà anh đường đường là biệt phủ của thủ tướng mà sao lại không có trông thế này?”.
Đông Đông cau mày: “Hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ, nhà anh có luật riêng, cứ cuối tháng đều cho các công nhân viên nghỉ ngơi hai ngày." Rồi quay sang cười lạnh, nói với tôi, “Anh cũng là nhân viên cấp dưới của ông, hay là hôm nay anh cùng em đi chơi hẹn hò nhỉ."
Tôi nuốt nước bọt, cười khan: “Ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi, không nên, không nên đi đâu cả."
Biệt phủ thủ tướng đầy đủ tiện nghi có hồ bơi riêng với không gian bên ngoài.

Phòng khách lại theo tông màu xám sang trọng.

Không gian phòng ăn rộng rãi, hướng ra phía hồ bơi.
Với cách thiết kế thông minh, biệt phủ nhà Đông Đông có không gian mở, tận dụng nguồn ánh sáng tự nhiên.

Bên trong khu biệt phủ còn tỉ mỉ bài trí khu trưng bày túi xách, giày dép, quần áo.
Tôi cũng không mấy ngạc nhiên, vì đã từng có nhiều tháng ở đây, thành thật nói: “Đúng là nơi ở của thủ tướng đương nhiệm, thật hào nhoáng”.
Sắc mặt Đông Đông không thay đổi: "Biệt phủ nhà em còn hơn thế này."
Chúng tôi cứ từ từ thả bước.

Ngắm thật kỹ, sự giàu có phồn hoa biệt phủ này hoàn toàn không khác gì với nhà tôi thật, mà tôi chỉ thích sự quê mùa no ấm bình yên nên mấy nơi ở sang trong thế này tôi chẳng thấy thú vị mấy.
Có vẻ như có vài người hầu muốn dùng ngày nghỉ của mình để được nhân hai tiền lương, thi thoảng có một vài người làm đi ngang qua chúng tôi đều cung kính lễ độ, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng đây toàn bộ là người làm lâu năm nên khi gặp lại họ đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không dám thể hiện rõ ràng mà vẫn phải cung kính chào hỏi tôi với Đông Đông, khiến tôi cũng đỡ ngại.
Hôm nay đứng trước căn phòng lúc trước từng ở với Đông Đông, tôi lại thấy đôi chút hoài niệm..
Lần này quay lại đây, không hiểu vì sao, lại cảm thấy không khí ảm đạm tối tăm vô cùng, không một chút sáng sủa cũng chẳng có chút sức sống muốn bước vào bên trong.
Đang lúc tôi còn ngẩn ngơ thì bị Đông Đông mở cửa kéo đi vào trong phòng.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, nói: "Cảm xúc của em thế nào?"
Tôi hoang mang hỏi: “Sao cơ?”.
Đông Đông cau mày, một tay ôm tôi, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác thật khó nói lên lời.
Đông Đông bắt gặp vẻ mặt của tôi, bối rối cười nói: “Sáng nay trời bắt đầu trở lạnh.

Tự nhiên anh nhớ lời hẹn hồi ấy với một người.

Lúc đó cô ấy hẹn anh sẽ sống cùng nhau đến trọn đời.


Rồi sau đó, bao nhiêu chuyện xảy ra.

Để ước hẹn ấy mãi chỉ là ước hẹn."
Trong đầu tôi lóe lên một ký ức, nhưng vẫn cố tình bỏ qua lời anh ta nói, vô nhẹ lên vai anh ta, nói: "Mấy ngày chăm sóc tôi ở bệnh viện chắc là công việc của anh chất chồng chất đống rồi nhỉ."
Anh ta cứng họng, mặt hơi thất vọng, buồn bã ho một tiếng.
Tôi luôn thắc mắc sao Đông Đông trông có vẻ già trước tuổi, nhìn uy nghiêm trầm tĩnh ngang ngửa lão Đông Cao Quang, không có chút thần thái của thanh thiếu niên chút nào.
Phòng An Nhi ở bên cạnh phòng tôi, lần này quay lại đây trong hoàn cảnh "tôi là người mất trí nhớ" nên tôi buộc Đông Đông phải ở phòng khác không được ở chung với tôi như lúc trước.
Kinh ngạc kêu lên, rèm cửa sổ màu hồng, hoa baby đầy phòng, ngoài ban công cũng không thiếu.

Nhìn tổng thể từ trong ra ngoài phòng đều là sắc hoa tươi tắn..


Bình luận

Truyện đang đọc