NHÂN DUYÊN NGƯỜI THỪA KẾ


Ban đầu Giang Nhiệt Lệ định cùng lão Giang qua nhà Đông Đông tìm tôi.

Cái tật ngủ nướng của nó không bỏ, ngủ ươn tới trưa, tới lúc lão Giang đã ăn no bụng chuẩn bị đi nghỉ trưa, nó ngoác miệng trách lão Giang thất hứa, giận dỗi mỗi mình lái xe đến nhà tìm tôi.
Nó lại nằm dài trên giường tôi, nói: “Chẳng qua lâu ngày không gặp, muốn đến thăm cô bạn thân tao sau những ngày hạnh phúc bên nhà chồng còn nhớ đến tao không.

Nhưng sao tín hiệu vũ trụ báo cho tao thấy hình như không như tao nghĩ, sắc mặt mày lạ lắm.

Thời gian qua có chuyện gì vậy, tám với tao đi bạn thân."
Tôi làm bộ tươi cười nói: “Làm gì có gì, mặt tao vẫn vậy thôi.

Chẳng qua buồn ngủ nên không còn tươi thôi."
Nó lại nhíu mày hỏi: “Tao không tin."
Tôi day day mặt, cười khô khốc: “Không tin kệ mày."
Ánh mắt Giang Nhiệt Lệ sáng quắc, nhìn tôi chăm chú.

Tôi lại cười khô khốc: “Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức cái tên họ Đông đó."
Đúng là bạn thân lâu năm, riêng khoản chọc ngoáy đời tư người khác, tôi với Giang Nhiệt Lệ đúng là không ai thua ai.
Tôi với Đông Đông vì nhiều khuất tất mà cãi nhau, không nói thì bứt rứt trong người, chưa kể là sợ nó sẽ ám cả tuần, cũng nên nói qua loa tóm tắt câu chuyện cho Giang Nhiệt Lệ nghe.

Sau khi đã suy nghĩ xong, tôi uống thêm mấy ngụm trà sữa, rồi kể hết chuyện khó chịu trong lòng cho nó nghe.
Mặc dù mắt nhắm nghiền, người nằm dài trên giường tôi, nhưng tai vẫn dỏng lên chăm chú nghe, đợi tôi kể xong, mãi sau mới mở mắt nghiêng người nhìn tôi cười một cách rất kỳ dị, nói: “Trước nay tao cứ nghĩ Đông Đông bé tuổi hơn mày nên không mấy hiểu chuyện.

Nhưng chuyện mày vừa kể thì tao thấy theo tình nghĩa bạn bè thì tao sẽ bênh mày, nhưng về lý thì tao thấy Đông Đông cũng có cái đúng.

Tiểu công chúa vẫn chỉ là một đứa trẻ, mày thoải mái với nó vậy cũng không nên."
Nó ngừng lại một lát, rồi ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, nói tiếp: “Theo những gì tao biết về mày thì mấy cái chuyện cỏn con này nó chẳng hề hấng gì với mày, nhưng sao bây giờ lại để bụng rồi vì nó mà khó chịu vậy.

Ái chà, cô tiểu thư được ví như một người không gan không tim nay lại thế này, liệu có phải là con tim đã rung rinh vì ai đó?”
Tôi ngẩn người, một tia sáng lóe lên trong đầu.

Từ lúc Đông Đông ở nhà tôi về trái tim tôi vô cớ không ngừng nhói đau, là do tôi yêu sao? Tôi vẫn luôn yêu anh ta sao? Sao lại là yêu? Rõ ràng là hận cơ mà.

Bao lâu nay là yêu hay là hận vậy? Sao tôi không cảm nhận được gì thế này.
Giang Nhiệt Lệ đột nhiên giật nảy người lên, nói: “OMG, mày yêu Đông Đông thật rồi.”
Tôi thừ người một lúc lâu, nhìn Giang Nhiệt Lệ lắp bắp: “Không, không thể nào? Đó là người tao không thể yêu.

Tao luôn cảm thấy không có chút cảm tình gì với anh ta, trong tâm trí lúc nào cũng chỉ mong nhớ ngày gặp lại thầy.

Không đâu, không bao giờ là yêu đâu.


Mày cứ nói luyên thuyên."
Hai mắt Giang Nhiệt Lệ sáng rỡ: “Mà anh ta đã tỏ tình với mày chưa?"
“Rồi!”
“HaHaHa, đúng là mưa dầm thấm lâu!” Giang Nhiệt Lệ cười mãi rồi lại nói rất thoải mái: “Nói chung là tao thấy không ai xứng với Đông Đông bằng mày đâu.

Bề ngoài mày lạnh lùng như thế, nhưng đi cùng mày lâu tao biết mày là cô gái có một trái tim tinh tế và nhạy cảm.

Tuy là có một khoảng thời gian mày mất tăm mất tích để mọi người tìm kiếm trong lo lắng, nhưng tao cũng phải nói một câu công bằng, dù đã từng trải qua chuyện có khắc nghiệt tới cỡ nào thì quá khứ vẫn là quá khứ.

Con đường từ đây tới tương lai còn xa lắm, tích cực lên đi nhé.!"
Gân xanh trên trán tôi giật giật.
Giang Nhiệt Lệ hút cho hết trà sữa trong ly, đứng dậy bỏ vào thùng rác, quay lại cười nói: “Hỏi thực tình một câu thế này nhé.

Nếu một ngày Đông Đông không nhắn tin, không gọi cho mày, không nhìn thấy mặt anh ta, mày có thấy khó chịu hay nhớ anh ta không?"
Trái tim tôi khẽ run rẩy.
Lúc mới ở cạnh Đông Đông, ban đầu tôi còn cảm thấy không quen.

Nhưng nghĩ tới sau này phải cưới anh ta, ở chung nhà rồi ngày ngày gặp mặt Cẩm Mộng, hình ảnh cũ nhiều năm trước lại hiện hữu lại, khó chịu cùng cực.

Anh ta quan tâm chăm sóc tôi thời gian vừa qua khiến tôi rung động sao? Từng cử chỉ hành động nhỏ ấy không hề vấy bẩn một sự giả tạo nào.

Rốt cuộc thời gian không có tôi bên cạnh, anh ta đã làm thế với bao nhiêu cô gái rồi, hay chỉ có mình tôi?
Trái tim tôi chùng xuống.
Giang Nhiệt Lệ cười ha ha: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cũng tới tuổi rồi.

Mau mau kết hôn sinh con cho bố mẹ mày mừng đi nào.

Theo như nãy giờ tao dùng con mắt nhìn đời của tao nhìn mày thì tao thấy đến 99,99,9% là mày đã có tình cảm với Đông Đông rồi.

Cuối cùng bề trên đã nghe được lời thỉnh cầu của tao, ban cho con bạn tao một người chồng tương lai tốt về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Mày cũng không cần phải băn khoăn mãi thế đâu, tao là tao thấy tên Đông Đông đó cũng rất yêu thương mày, anh ta thật lòng đấy… Tiến tới đi, ngần ngại gì.".


Bình luận

Truyện đang đọc