NHÂN DUYÊN NGƯỜI THỪA KẾ


Đông Đông mỉm cười hỏi: “Ông nói với con lúc nào?"
Tiểu công chúa ngây thơ đáp: “Mới tối qua ông dắt con đi công viên chung với bà, con nghe ông nói chuyện với bà như vậy, sau đó ông còn dặn con như vậy."
Tôi nhìn thấy trán Đông Đông nổi gân xanh.
Chậc, chậc, chậc, bội phục cái ông già Đông Lý này thật.
Bảo mẫu bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Cô...!à không, tiểu thư mới sinh em bé sao không đưa về đây tôi chăm luôn hai mẹ con được mà."
Tiểu công chúa duỗi hai cánh tay ra, cố gắng với lấy mặt tôi thơm “chụt” một cái, nói: “Mẹ mang em đến chơi với con nha, con thích làm chị lắm."
Đông Đông ngẫm nghĩ giây lát, rồi khẽ nói với tôi: “Hay là tối nay anh qua phòng thăm em để năm sau An Nhi có em ha."
Tôi khiêm nhường đáp: “Không cần qua phòng tôi đâu, anh cứ tự mình mang thai đi, nào sinh tự tay tôi sẽ chăm con cho anh."
Anh ta há hốc miệng, mãi lâu sau không nói được gì, giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Tôi im một lúc, rồi lại hỏi Đông Đông: “Ông của anh đâu rồi?"

Anh ta bế An Nhi lên tay đáp: "Ông đi nước ngoài có việc rồi." Lại hỏi, "Có chuyện gì à?"
Tôi thoải mái đáp: "Không gì, tôi muốn đi bơi, nếu có ông ấy ở nhà tôi sẽ ở mãi trong phòng, còn nếu đã đi vắng tôi muốn ngâm mình xuống nước một lúc cho thoải mái."
Đông Đông im lặng, rồi lại cắn răng nói: “Vết thương của em đã thật sự lành chưa? Ngâm mình lâu trong nước có ổn không? Mà chẳng phải em vừa tắm xong sao?"
Tôi cười ha ha: "Thực ra tôi muốn chơi đùa dưới nước với An Nhi."
Đông Đông không khỏi trừng to mắt, nhất thời loé lên một tia gian xảo: "Vậy còn anh? Em không muốn Chơi với anh dưới nước à."
Đầu mày tôi nhíu chặt, mắt híp lại thành một đường hẹp dài.

Lườm anh ta một cái rồi quay đi.
Hồ bơi nhà Đông Đông thiết kế là hồ nước nóng, hơi nước sôi sục bốc lên bao phủ mặt nước xanh biếc, đúng là kỹ xảo tiên tiến.

Trông khói bốc lên thế nhưng bước xuống nước nhiệt độ vừa đủ, ấm, dễ chịu, thoải mái vô cùng.
Tiểu công chúa reo vui, nhờ tôi thay bộ bikini nhỏ xíu cho nó, rồi cơ thể trắng như bột nhảy tủm xuống nước, sau đó lại ngoi lên trên mặt nước, bì bạch đạp nước tung tóe.
Đông Đông đứng trên bờ nhìn một lúc, lại kiểm tra những món thức ăn được bày biện trên bàn, quay đầu dặn tôi: "Ở đây có chuẩn bị sẵn thức ăn cho em và con rồi, bơi mệt đói thì lên đây dùng nhé."
Tôi gật đầu đồng ý, cảm thấy anh ta thời gian vắng tôi vừa làm cha vừa làm mẹ thật khó, lại nhìn ánh mắt anh ta luôn sáng rỡ với con, cảm thấy thật biết ơn.
Đông Đông ngẩn người, lại nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Em với con ở đây chơi nhé, lúc nào xong thì gọi cho anh, anh lên phòng làm việc chút."
Tiểu công chúa đang khỏa nước tung tóe hỏi tôi: “Bố không xuống với chúng ta hả mẹ, bố lại bỏ đi đâu rồi mẹ?"
Tôi cười: “Con biết bố con vốn là người bận rộn mà, có mẹ được rồi cần gì bố con chứ."
Lúc chuẩn bị đi Đông Đông chỉ nói có sẵn thức ăn thức uống, nhưng không nói đó những gì.


Tôi lại ỷ y tính cách kỹ lưỡng của anh ta, nhưng không ngờ rằng, An Nhi bơi một lúc tự trèo lên bờ nốc cạn một ly nước đầy ắp.
Nó chạy lại gần chỗ tôi nở nụ cười ngây ngô, đầu ngoẹo sang một bên rồi ngủ thiếp đi.

Tôi còn tưởng nó bị trúng gió.
Tôi lo lắng nói: “An Nhi con sao thế? Con đừng làm mẹ sợ nha."
Nhanh chân nhanh tay leo lên bờ, lúc đưa tay vỗ vỗ lên mặt An Nhi để gọi nó thoáng ngửi thấy mùi rượu hoa quả thoáng qua, đưa sát mũi lại mặt An Nhi ngửi, phát hiện miệng con bé nồng nặc mùi hoa quả lên men.
Đặt nó tạm xuống đất, chạy ngay ra bàn cầm từng món đồ trên mâm đồ ăn đồ uống lên ngửi, chợt thấy bên trong bình nước kia là hoa quả lên men.
An Nhi còn bé không phân biệt được nhiều, thấy khát là uống, người lớn như Đông Đông sao có thể lơ là thế này chứ.
Con bé bất tỉnh không phải trúng gió, mà là say vì men.

Tuy là không nguy hại đến tính mạng nhưng con bé chắc uống quá nhiều, một hơi như vậy liền ngủ thiếp đi, thật làm người khác lo lắng mà.
Tôi điện thoại cho Đông Đông xuống.


Trong nháy mắt anh ta đã có mặt.

Nghe tôi kể nguyên nhân rồi đứng lên đi kiểm tra mọi thứ.
Anh tam im lặng một lát rồi nói: "Không sao đâu, để anh đưa con về phòng ngủ là được, chắc ngủ tới mai thức dậy là bình thường lại thôi."
Tôi vội vàng xốc An Nhi dậy, lấy khăn quấn vào người con bé, rồi bế nó về phòng mình.
Mặc dù tiểu công chúa không hề hấn gì, nhưng khuôn mặt và cơ thể không ngừng vã mồ hồi, bề ngoài nhìn như ngủ rất say, nhưng lâu lâu thấy nó nhăn nó như thể bên trong rất là rất khó chịu.

Tôi lấy một thau nước lau người cho con bé..


Bình luận

Truyện đang đọc