NHÂN DUYÊN NGƯỜI THỪA KẾ


Mới sáng sớm đã bị chọc tức.

Tôi ghét những người có tính nịnh hót, đặc biệt là con quỷ mang tên Cẩm Mộng
Lúc mất trí tôi là đứa con gái ngây thơ.

Nhưng trở về là con người thật thì tính cách có phần kiêu ngạo, vô cùng bướng bỉnh, Cẩm Mộng bây giờ thật ngứa mắt, tôi phải tỏ ra trầm tính, nói:
"Coi bộ cô có lòng nhỉ, sáng sớm đích thân sang thăm tôi, nhưng hình như cũng không cần thiết lắm đâu."
Khuôn mặt tươi cười giả trân của cô ta cứng đờ ra.
Cô ta đứng ngây ra hồi lâu, rồi đứng thẳng người, lại bày ra gương mặt tươi cười giả tạo nói: “Chị được dạy dỗ từ nhỏ, khách đến nhà dù với cương vị nào cũng đều phải chân thành đến chào hỏi một tiếng."
"Thật sự là được dạy dỗ đấy à."
Cô ta lại ngẩn ra giây lát, rồi bình tĩnh nói: “Ý của em là....?"
Tôi thấy dễ chịu với thái độ phải cố nuốt giận của cô ta, vờ nghiêm trang nói: “À thì..., muốn nghĩ gì thì nghĩ..."
Đang đứng sừng sững trước mặt, tự dưng cô ta bỗng ôm má ngồi sụp xuống dưới đất.


Bên ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân ai đó tiến vào.
Tôi nhếch mép, hắng giọng nói: “Tính dở trò gì đây?"
Cẩm Mộng ngẩng đầu lên, khuôn mặt hết sức dịu dàng, nói với vẻ chua chát: “Chị biết tình yêu miễn cưỡng chắc chắn là không hạnh phúc gì.

Sự yêu thương bao lâu nay của chị đối với An Nhi em đã được nghe mọi người kể lại rất nhiều, em thấy làm cảm kích điều đó rất nhiều.

Con bé từ nhỏ đã bị mẹ nó tàn nhẫn bỏ rơi, chắc hẳn là em cũng được nghe qua rồi nhỉ.

Vì thiếu thốn tình cảm mà nó ngộ nhận em là mẹ ruột của nó.

Lúc đó chị thấy có lỗi nhiều lắm, do cô ấy hiểu lầm tình cảm giữa chị với Đông Đông, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu thì ít nhiều cô ấy cũng đã sinh cho Đông Đông một đứa con kháu khỉnh.

Lúc cô ấy bỏ đi Đông Đông buồn đến nỗi liên tiếp hai tháng trời bỏ mặc mọi thứ chỉ đắm chìm trong men rượu.."
Lại giở cái trò "thao túng tâm lý" để khiến tôi rơi vào bẫy "bản thân chỉ là cái máy đẻ" của Đông Đông.
Bây giờ tôi mà chạy đi kiếm chuyện với Đông Đông, tranh cãi với anh ta một trận, buộc anh ta phải đưa ra lựa chọn một là tôi hai là cô ta thì mới toại nguyện với mong muốn của cô ta đây mà.

Giấc mộng trông thấy chúng tôi cãi cọ ầm ĩ long trời lở đất của cô ta coi bộ khó mà xảy ra được rồi.

||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Nghe nói trước nay Cẩm Mộng mãi một lòng một dạ với Đông Đông, nhưng anh ta thì rất lạnh lùng với ả.
Nói đi thì cũng phải nói lại.

Tuổi trẻ, thanh xuân cho tới già sắp mãn đời rồi vẫn chưa một lần được đáp lại tình cảm dù chỉ là một ánh nhìn, đương nhiên sẽ đem lòng cay đắng mà đi gây hấn với tình địch rồi.
Trái tim sắt đá ấy sao lại gục ngã trước tôi vậy kìa.


Thật khó hiểu.
Tôi khom người, vỗ vỗ lên vai cô ta, bình thản nói: “Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi nghĩ cô là người thông minh chứ không phải kiểu ngu ngốc như cái hình ảnh hiện trước mắt tôi thế này.

Haizz, có một chuyện cũng cần phải nhắc cho cô nhớ, người đời gọi tôi một tiếng "vợ tương lai" của Đông Đông, dù là bất cứ người nào chen vào thì cũng chỉ là "kẻ thứ ba".

Sau này hôn thú và hộ khẩu đều có tên tôi, đeo nhẫn với tôi mà lại đeo "bao" với "con giáp thứ mười ba".

Tôi thì công khai mà lại phải ẩn danh với mấy loại đó.

Buồn nhỉ!"
Lời vừa dứt, lòng tôi cũng thoải mái hơn.

Mắt vô tình liếc thấy hai tay của cô ta đang nắm chặt thành nắm đấm.
Tôi chậc lưỡi hai tiếng, rồi gọi bảo mẫu, bước ngang qua người cô ta, đi thẳng xuống dưới nhà.
Nhắc lại chuyện cũ chẳng hiểu sao tôi lại thấy lòng mình hơi đau nhói.
Nhưng nếu như Đông Đông đã yêu tôi sâu đậm vậy tại sao còn để Cẩm Mộng ngang nhiên ép tôi đau lòng tới mức xảy ra chuyện như thế...
Thời gian qua anh ta không đi tìm tôi, cũng chẳng thèm có một hành động nào cho thấy anh ta thời gian qua suy sụp vì tôi.
Với tính cách tàn độc, lạnh lùng của tổng tài tại sao lại không bóp cổ Cẩm Mộng cho tới tắt thở chỉ vì khiến người anh ta yêu đau khổ chứ.

Tôi vô tình lầm rầm nói ra miệng câu hỏi này.
Bảo mẫu đi bên cạnh bỗng khẽ giọng nói: “Có chứ, điều đó đã từng xảy ra."
Do dự một hồi rồi bà ấy nói tiếp: “Ngày cuối cùng cậu chủ say, lúc vừa mới tỉnh giấc, vẫn còn lâng lâng cơn say, tâm tư trống rỗng, không hề muốn sống, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, đến cậu chủ nhỏ cũng chẳng thèm ngó ngàng.

Ông chủ lo lắng vô cùng, mới bảo tôi đến an ủi cậu chủ.

Hôm ấy, Cẩm Mộng cũng bám theo tôi để đến thăm cậu chủ.

Ngày hôm đó trời mưa rất to, vừa thấy mặt cô ấy cậu chủ mặt lạnh như băng lao tới bóp chặt cổ cô ấy.

Tôi sợ cứ tiếp tục sẽ có chuyện không hay xảy ra nên đã không chút phép tắc mà ngăn cản, may là đúng lúc.

Nhưng tôi thì thấy đáng lắm, nếu không vì danh tiếng cả đời nhà họ Đông gầy dựng thì tôi đã mặc kệ cho cô ta ra sao thì ra rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc