Vào buổi chiều, năm người đi chèo thuyền theo sự sắp xếp của tổ tiết mục. Cảnh sắc núi non nơi ấy đẹp tuyệt vời.
Hứa Tinh Trạch có một đặc quyền vì cậu đã giành được giải nhất trong cuộc thi nhảy tại quảng trường, chính là cậu có thể đi trước mười phút hoặc chọn một trong bốn người, để người đó phải đứng yên tại chỗ xuất phát trong mười phút.
Hứa Tinh Trạch không chút do dự chọn Trình Trục: “Anh Trình, anh hãy nghỉ ngơi tại điểm xuất phát đi.
“Tại sao lại là tôi?” Trình Trục không phục.
Cố Khải nói: “Bởi vì ở đây không có ai khoe cơ bắp trước màn ảnh cả.”
Những người khác đang làm việc chăm chỉ cũng bật cười “Ha ha ha ha ha”
Bốn người đi ra lấy thuyền, bắt đầu chèo. Còn Trình Trục ở lại tại điểm xuất phát.
Mười phút sau, Trình Trục cũng bắt đầu xuất phát. Trình Trục giống như nhỡ cắn phải thuốc, tay dùng sức chèo rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền đuổi theo người đang ở cuối cùng. Chính là Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm đem quay thuyền ngăn ở trước mũi thuyền Trình Trục: “Anh Trình, chúng ta cùng đi ngắm phong cảnh đi!”
“Tôi không đi.” Trình Trục thay đổi hướng thuyền, chuẩn bị đi qua khỏi thuyền của Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm sao có thể để hắn dễ dàng đi như vậy. Cô liền chuyển hướng thuyền ngăn ở trước thuyền hắn.
Hai người vòng tới, vòng lui tại chỗ tận mười phút. Trình Trục từ bỏ, “Được rồi, ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh.” Sau đó hắn bỏ mái chèo xuống.
Thuyền dựa vào quán tính tiếp tục đi phía trước. Phó Điềm Điềm kinh hãi khi nhìn thấy hai thuyền sắp đụng nhau: “Anh Trình, anh đừng nghĩ quẩn nha! Chỉ có trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện mới nghĩ đến việc kéo nhau cùng chết, chúng ta lớn rồi phải suy nghĩ thật kĩ hãy làm.”
“Bang!!!” hai chiếc thuyền đụng vào nhau.
Trình Trục không nghĩ rằng thuyền của mình lại đi theo hướng đó, liền vội vàng đứng dậy. Thuyền của bọn họ là thuyền nhỏ, thiết kế cho một người ngồi ở giữa để cân bằng.
Trình Trục đứng dậy vội, người nghiêng qua bên trái, hơn nữa thân thuyền còn bị va chạm khiến hắn mất thăng bằng. Hắn lại thường xuyện rèn luyện cơ thể, một thân cơ bắp cũng không hề nhẹ khiến cho thuyền nhỏ lập tức chao đảo.
Phó Điềm Điềm cũng không khá hơn bao nhiêu. Thuyền bị đâm, nghiêng về hướng bên trái khiến Phó Điềm Điềm hoảng sợ, cố gắng tìm cách cứu bản thân. Thuyền kế bên bị lật liền động rất mạnh, làm bọt sóng đánh tới chỗ Phó Điềm Điềm khiến thuyền của cô cũng bị lật. Cả hai người đều rơi xuống nước.
Nhóm người phía trước thấy họ gặp nạn lập tưc chèo thuyền trở về. Lúc hai người thoát được lên bờ, Phó Điềm Điềm như một con gà rớt vào nồi canh, còn tóc ở thái dương của Trình Trục không còn một nửa.
Hai người đối diện nhau, Phó Điềm Điềm cười rất vui vẻ. “Anh Trình, kiểu tóc này của anh thật sự rất đặc sắc. Tôi thấy anh của bây giờ rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.”
Nếu bỏ qua khóe miệng tươi cười của Phó Điềm Điềm, thì những lời này nghe còn có chút chân thành.
“Anh Trình, thái dương của anh là vẽ à! Nhân viên trang điểm cho anh kỹ thuật có vẻ tốt đấy.” Sau khi đem thuyền trở lại, Hứa Tinh Trạch từ từ nói.
“Phải nói là rất tốt. Anh Trình, chắc hẳn anh đã tăng lương khá cao cho nhân viên trang điểm của mình.” Cố Khải ở một bên xem náo nhiệt cũng nói.
Không có thái dương, Trình Trục sống không còn gì luyến tiếc. Hôm qua thì hắn hát lạc giọng, hôm nay thì lại rơi xuống nước, làm trôi hết tóc ở thái dương. Vậy là tiết tháo của hắn bị rơi hết ở tổ tiết mục rồi. Tổ chương trình thật ra nên cho hắn một lá cờ trắng nhỏ.
Buổi thu âm “Người Thừa Kế” kết thúc bên bờ sông. Phong cảnh ở đây rất đẹp. Người cuối cùng đạt được huân chương là Hứa Tinh Trạch.
Sau khi thu âm xong, trở lại khách sạn cũng đã 9 giờ tối. Ngày hôm sau sẽ trả phòng cho khách sạn, mọi người đều sẽ bay vào sáng mai. Cố Khải lại gõ cửa hỏi Phó Điềm Điềm có muốn đi ra ngoài ăn khuya cùng nhau hay không. Cậu biết có một nhà hàng ngon gần đây.
Thừa dịp chị Vương không có ở đây, Phó Điềm Điềm đương nhiên là muốn đi ra ngoài. Vì thế cùng bốn người khác mang khẩu trang, mũ, lặng lẽ đi chuồn đi.
Cố Khải nói nhà hàng này cách khách sạn không xa, năm người ngồi xuống ghế gọi món. Sau khi gọi món xong, Cố Khải hỏi, “Mọi người có muốn chụp hình đăng Weibo để chúc mừng cho chương trình bắt đầu không?”
Những người khác cảm thấy cũng được, nên đã tập trung lại chụp một tấm ảnh.
Cố Khải V: # Người Thừa Kế # huynh đệ tỷ muội hội tụ [hình ảnh].
Mấy ngày nay, tại thành phố S đã lan truyền đủ mọi tin tức về “Người Thừa Kế”. Weibo của Cố Khải đăng bài chưa bao lâu liền có bình luận.
Trừ các fans ủng hộ mình ra thì cũng có những chuyên gia gây rối.
“Tôi chỉ muốn hỏi khi nào PĐĐ lạnh.”
“Hóng các trang web loại bỏ PĐĐ.”
“Ở phim thần tượng trả tiền còn chưa đủ sao lại còn chạy qua chương trình thực tế. PĐĐ là nghèo đến điên rồi sao?”
Đối với loại bình luận này, Phó Điềm Điềm đã sớm thấy nhiều. Nhưng Cố Khải vẫn là lần đầu tiên gặp, hơn nữa còn là ở Weibo của cậu. Thực sự cậu thấy có chút khó xử.
Ngay sau khi các chuyên gia gây rối tới chưa bao lâu, fans Cố Khải nhìn thấy liền nhịn không được.
Sao Mai Tinh: Như thế nào mà khắp nơi đều là PĐĐ, muốn làm phiền thì tự đến Weibo của cô ta mà đề cập.
Ca ca hảo soái: Thấy ba chữ PĐĐ liền cảm thấy khó chịu.
Sách Khải Huyền: Khải Khải đẹp trai, antifan cút xéo.
……
Trong khi chờ đồ ăn được đem lên, mọi người đều lên xem Weibo. Hình như mọi người bình luận phía dưới đều nói xấu Phó Điềm Điềm, dẫn đến sự phẫn nộ của các fans khác. Điềm Chanh cũng đã giải thích từ trước, nhưng hiệu quả cực kì nhỏ.
Hứa Tinh Trạch nhíu mày, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao mà Phó Điềm Điềm lại không có bạn. Theo lý thuyết thì diễn và chụp nhiều như vậy cũng nên có vài người bạn tốt mới đúng. Nhưng nhìn vào các antifans của cô, bất kì ai ở bên đều có thể sẽ chết ngạt trong Weibo. Thật sự rất là phiền. Không chừng sau khi hợp tác xong, họ liền rời xa cô.
“Cô có nhiều antifans thật đấy.” Trình Trục nói.
“Quen rồi.” Phó Điềm Điềm bỏ điện thoại xuống nói.
Hướng Ngữ: “Điều đó chứng tỏ chị Điềm Điềm rất nổi tiếng.”
“Đúng vậy.” Cố Khải giơ chén rượu lên, chuyển đề tài, “Cụng ly vì sự nổi tiếng, cụng ly!”
“Cụng ly!”
Trở về khách sạn lúc mười hai giờ hơn, Phó Điềm Điềm đi rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong lúc mình không chú ý. Tất cả chúng đều đến từ A Bạch, cuộc gọi gần nhất chính là vài phút trước.
Phó Điềm Điềm call video lại, điện thoại rất nhanh đã được bắt.
“A Bạch, sao lại chưa ngủ?” Phó Điềm Điềm hỏi.
A Bạch lặng lẽ bật đèn, an tĩnh ngồi dựa vào giường.
“Chờ Điềm Điềm.” Hắn nói.
Phó Điềm Điềm bị câu nói này của hắn sưởi ấm. Trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời sao.
A Bạch cầm di động nằm xuống, trên màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt phóng đại của hắn, “Điềm Điềm, ngủ đi.”
Phó Điềm Điềm gật đầu, nằm xuống theo, “Được, đi ngủ thôi.”
Buổi sáng Phó Điềm Điềm phải lên máy bay. Đến sát giờ mới phát hiện điện thoại bị hết pin.
Tiểu Lâm lại giúp cô thu dọn đồ đạc, “Chị Điềm Điềm, tối hôm qua chị ngủ ngon lắm sao?”
Phó Điềm Điềm gật đầu, “Chị ngủ rất ngon nha! “
“À. Chị Vương nói, muốn chị giải thích một chút về vấn đề ăn khuya hôm qua.” Tiểu Lâm cầm điện thoại của mình, “Hôm qua điện thoại của chị không có pin, nên chị ấy toàn làm phiền bên em.”
“Đây là nhu cầu bình thường của xã hội.” Phó Điềm Điềm nói, “Hơn nữa chị rất vừa lòng với cân nặng hiện tại của bản thân.”
“Chị Vương nói rằng nếu chị lên hot search vì béo, chị ấy sẽ không giúp chị triệt hot search đâu.”
“Chị béo lắm sao?” Phó Điềm Điềm vừa xoa bóp tay mình lại đến xoa bóp mặt mình “Tiểu Lâm, em vuốt lương tâm và nói cho chị biết, chị béo sao?
“Hiện tại thì không béo.” Tiểu Lâm đánh giá đúng trọng tâm, “Nhưng cân nặng tăng rất nhanh, tựa như gió lốc, tiết tấu như vậy ai cũng đều không biết được…”
Vừa nói vừa hát lên. Tiểu Lâm hát cùng Phó Điềm Điềm. Nói đơn giản, đó chính là ma âm, nghe như xỏ vào lỗ tai.
Phó Điềm Điềm giơ tay lên đầu hàng, “Chị nhất định sẽ khống chế cân nặng. Tiểu Lâm chị cầu em, em đừng hát nữa!”
Tiểu Lâm rốt cuộc cũng im miệng.
“Chiêu này thật tàn nhẫn.” Phó Điềm Điềm nói, “Nói đi, chị Vương cho em bao nhiêu tiền để học hát.”
Tiểu Lâm ủy khuất, “Chị Điềm Điềm, là chị lần trước vì đóng phim điện ảnh mà muốn giảm béo mỗi ngày bằng cách hát. Em là nghe chị hát nhiều nên học theo.”
Phó Điềm Điềm không tin: “Chị hát khó nghe đến như vậy sao?”
Tiểu Lâm nghe vậy càng ủy khuất, “ Trước khi làm trợ lý cho chị, em cũng đã từng làm một ktv có tiếng. Hiện tại, lúc đi ktv mọi người đều không muốn cho em hát khai giọng.”
Thượng đế mở giúp ngươi một cánh cửa, cũng có khả năng sẽ thuận tay đóng lại một cái cửa sổ. Âm nhạc của Phó Điềm cũng giống như cái cửa sổ bị thượng đế đóng lại, chẳng những đóng đi, mà nó còn bị đóng đinh bốn phía.
Phó Điềm Điềm từ nhỏ ngũ âm đã không được đầy đủ. Mỗi lần hát ca khúc chủ đề của phim truyền hình có thể làm cô mất đi nửa cái mạng. Ngay cả Điềm Chanh cũng thường xuyên trêu chọc cô rằng nếu bạn muốn được hợp tác ca hát với Phó Điềm Điềm, đầu tiên bạn phải có mười triệu người dạy kèm âm nhac.
Đáng tiếc Phó Điềm Điềm cũng không có tự mình hiểu lấy điều đó. Tự cô thấy chính mình hát rất tốt. Chỉ là những người khác lại không hoàn toàn cảm thấy như vậy.
“Nên làm gì bây giờ, trong lúc đang ghi chương trình thì chị đang hát. Tuy rằng chỉ là ngân nga hai câu. Hẳn là không sao đâu.”
Tiểu Lâm thành thật mà nói: “Đương nhiên là không sao, mọi người đều biết chị hát không hay mà. ”
Phó Điềm Điềm ủy khuất: “… Vậy thì được rồi.”
Khi đang nói chuyện, Tiểu Lâm đóng gói đồ đạc, hai người cùng nhau đẩy hành lý đi ra ngoài. Sau khi chào hỏi những người không rời đi, Phó Điềm Điềm bay trở về Bắc Kinh.
Xe vào biệt thự, A Bạch đứng ở bên ngoài, thấy xe tới liền trực tiếp chạy tới.
A Hoàng A Hắc cũng vừa từ nhà chị Triệu về, đi theo phía sau A Bạch.
Phó Điềm Điềm vừa xuống xe liền bị A Bạch ôm lấy. A Hoàng cùng A Hắc cũng không cam lòng yếu thế. Ở bên chân cô, liếm chân cô làm nũng. A Bạch thực ấm, dùng cùng sữa tắm vị trái cây với cô, chưa kể mùi tự nhiên của A Bạch cô cũng thực thích!
Kỳ thật cứ nuôi A Bạch cả đời cũng không tệ. Phó Điềm Điềm đột nhiên nảy ra ý suy nghĩ nguy hiểm như vậy.