An Khả Hinh tiến tới: “Tôi còn chưa chúc mừng cô tẩy trắng thành công đâu.”
“Lòng tốt của cô tôi đã thấy trên Weibo rồi.”
Cái tin nóng kia nói tài khoản truyền thông của A Bạch là do công ty giải trí Thiên Tâm bao dưỡng, hiện tại An Khả Hinh cũng đã nắm giữ danh sách đen các sản nghiệp giải trí ở Tiết gia.
An Khả Hinh đúng là rất cố chấp với cô.
An Khả Hinh mặt dày mà cười một chút: “Lần này tôi thật sự chúc mừng cô. Phó Điềm Điềm, dựa vào diện mạo của cô, dạng bạn trai nào mà chẳng tìm được, cuối cùng lại một bình hoa, đáng tiếc, thật là đáng tiếc… Nhưng mà thật ra tôi lại yên tâm, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho cô rồi.”
“A Bạch nhà tôi quả thật có thể gọi là bình hoa, anh ấy ở đâu cũng có thể khiến chỗ đấy rạng rỡ.” Phó Điềm Điềm nhấc mí mắt lên nhìn cô ta: “Không giống cô, dù cho có tặng quà tôi cũng không muốn nhận.”
“Cô…” An Khả Hinh cố gắng bình tĩnh lại: “Phó Điềm Điềm, đừng tưởng rằng cô đan nổi tiếng là tôi không làm gì được cô, chỉ cần tôi muốn, tôi bóp chết cô chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.”
“Năm năm trước cô cũng nói như vậy.” Phó Điềm Điềm hơi mỉa mai nhìn cô ta: “An Khả Hinh, qua năm năm, bây giờ cũng đã là 2019 rồi, cô vẫn chỉ biết có một câu như vậy, thật chẳng có vẻ gì của phụ nữ tiến bộ.”
Phó Điềm Điềm lần nữa đeo kính râm lên: “Xin lỗi, tôi không tiếp cô được.”
Phó Điềm Điềm vẫy vẫy tay, từ góc độ của An Khả Hinh, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng tiêu sái của cô, chính là bộ dáng cô ta muốn trở thành nhất, cũng chán ghét nhất.
Người tham gia tiết mục đều đang chuẩn bị ở trong phòng nghỉ của mình, Phó Điềm Điềm ngồi lười biếng trên ghế để mặc cho chuyên viên trang điểm lăn lộn. Lúc đi ra ngoài cô liền nhìn thấy An Khả Hinh ở đối diện đang đi về phía cô với một nụ cười đến là điềm mỹ. Phó Điềm Điềm hơi cúi đầu nói với Tiểu Lâm: “Gọi điện cho chị Vương, chị cảm thấy An Khả Hinh nhất định sẽ ra gây ra chuyện gì đó để chỉnh chị.”
Tiểu Lâm vội vàng đi gọi điện cho chị Vương.
Diễn tập đơn giản xong, tiết mục bắt đầu quay chính thức.
Bởi vì đánh giá của 《Cặp đôi gặp mặt vui vẻ》 cao, người xem tiết mục ở hiện trường quay mua hết vé, còn có dân mạng dùng số tiền lớn mua vé đến đây từ tay những người đầu cơ.
Mọi thứ đều được tiến hành theo từng bước, đến phân đoạn cuối cùng, hai tổ rút thăm để thi đấu tài năng, người thua phải chịu trừng phạt, trừng phạt là live một đoạn VCR, thú nhận một lịch sử đen tối của bọn họ. Loại lịch sử đen tối này có tính chất hài hước, ví dụ như ảnh chụp khách quý nam mặc đồ nữ, hoặc là các loại tạo hình bị lố khi mơi vào nghề. VCR của các khách quý đều đã nộp lên trước rồi.
Lúc đến lượt Phó Điềm Điềm, thật bất hạnh, Phó Điềm Điềm là một người không hiểu sao lại rất tự tin với tài ca hát của mình nhưng mà cô hát thật sự rất thảm, với người ngũ âm không đầy đủ như cô thì việc thất bại gần như là chắc chắn.
Người chủ trì tuyên bố trừng phạt Phó Điềm Điềm rồi nhìn An Khả Hinh đột nhiên mặt không có chút ý tốt đang tiến tới, cười một chút nhìn Phó Điềm Điềm. Trực giác của Phó Điềm Điềm bảo không ổn rồi, quả nhiên, trên màn hình cũng không có xuất hiện VCR cô chuẩn bị, mà là lộ ra một gương mặt quen thuộc, dù cho hóa thành tro thì cô cũng biết khuôn mặt này, bởi vì bà ta không phải ai khác, chính là bảo mẫu chăm sóc em trai cô lúc trước —— Triệu Thúy Minh.
Vài năm trôi qua, mặt Triệu Thúy Minh già nua rất nhiều, nhìn ra được cuộc sống mấy năm nay của bà ta cũng không quá tốt, bà ta ngồi trên một cái ghế trúc, mặt già nua che kín nếp nhăn, một đôi mắt vẩn đục nhìn chăm chú vào màn hình, than thở khóc lóc lên án “hành vi phạm tội” của Phó Điềm Điềm.
“Phó Điềm Điềm dùng tiền đút lót khiến tôi bị bắt giam oan uổng, làm tôi phải chịu năm năm giam cầm trong tù. Tôi biết bây giờ cô ta là minh tinh lớn, cực kỳ có tiền, tôi chỉ là người thường tóc húi cua, tôi đấu không lại cô ta, nhưng tôi muốn nói ra sự thật này. Phó Điềm Điềm có người em trai tên Phó Nham, năm năm trước tôi làm bảo mẫu ở nhà bọn họ, trong lúc vô ý thấy được scandal của cô ta với em trai mình. Phó Điềm Điềm sợ scandal của mình bại lộ, dùng tiền hối lộ lãnh đạo, tìm cách bắt tôi vào ngục giam.”
Thanh âm Triệu Thúy Minh bén nhọn mà khắc nghiệt: “Phó Điềm Điềm, cô không có lễ nghĩa liêm sỉ, không có lương tâm, cô sẽ nhận báo ứng!”
Video vừa phát xong, toàn trường ồ lên.
Đoạn video không đến một phút đồng hồ này có lượng thông tin thật sự quá lớn, tất cả mọi người nhìn về phía Phó Điềm Điềm. An Khả Hinh cũng đang nhìn cô, tươi cười châm chọc, còn có một chút thỏa mãn vì thực hiện được ý đồ.
Video còn đang quay lại tin truyền phát, người chủ trì đài truyền hình Quả Táo luôn luôn tự nhận là xem trọng tình cảm cũng sững sờ ngay tại trường quay, đã quên luôn phải điều chỉnh không khí thế nào, một lúc lâu sau đạo diễn tại trường quay mới phản ứng lại, chỉ huy hậu trường tắt thiết bị đi, nhưng mà lúc này cái nên truyền ra cũng đã truyền ra rồi.
Lúc này Phó Điềm Điềm thoạt nhìn lại cực kỳ bình tĩnh, cô làm bộ đi đến trước mặt An Khả Hinh trước mọi người, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, không nói hai lời hung hăng tát An Khả Hinh một cái.
Thanh âm vang dội quanh quẩn ở đại sảnh phát sóng.
Tất cả mọi người ngân ngẩn cả người, hiện trường an tĩnh đến nỗi có thể nghe được thanh âm có người nuốt nước bọt.
An Khả Hinh che lại mặt mình, biểu tình vặn vẹo, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Phó Điềm Điềm, cô điên à! Bây giờ cô lộ mặt thật rồi sao?”
“Tôi khuyên cô có chừng mực thôi.” Phó Điềm Điềm nói ra những lời này, sau đó cô không hề nhìn người trong trường quay một cái đã trực tiếp rời khỏi phòng phát sóng.
Hiện trường quay 《Cặp đôi gặp mặt vui vẻ》 xảy ra sự cố đã sớm lan truyền trên mạng, thậm chí cả việc Phó Điềm Điềm tát An Khả Hinh một cái ở hiện trường phát sóng trực tiếp cũng có, Tiểu Lâm ở bên ngoài gấp đến mức quay mòng mòng, quay đầu lại nhìn thấy Phó Điềm Điềm đi ra, Tiểu Lâm liền chạy nhanh tới đón.
Kính râm che khuất hơn một nửa khuôn mặt của Phó Điềm Điềm, thoạt nhìn cô giống như người không có việc gì cả, đi như lướt, như thể không hề chịu ảnh hưởng từ chuyện này vậy, nhưng mà Tiểu Lâm tới gần cô mới phát hiện cả người Phó Điềm Điềm vẫn còn đang run rẩy, lòng bàn tay bị móng tay mình cấu đến nát nhừ, thậm chí có thể trực tiếp nhìn thấy vết máu.
Tiểu Lâm sợ hãi: “Chị Điềm Điềm.”
“Đi về trước.” Phó Điềm Điềm nói.
Tiết mục đã quay đến đoạn kết, đoạn sau dù thế nào thì cô cũng làm không tồi rồi, cô sợ cô ở lại đó sẽ xông lên xé nát An Khả Hinh mất.
Không, cô đã đi tát cô ta một cái rồi, nhưng mà cô không hối hận, nếu nói Phó Điềm Điềm có điểm yếu gì thì đó chính là Phó Nham. Cô có thể chịu đựng những người khác vũ nhục mình, cô đã chọn cái nghề này thì phải chịu đựng khổ sở trong cái ngành này, nhưng cô không thể chịu được bọn họ chửi bới Phó Nham.
Phó Nham đã mất rồi, em ấy đi xa nhiều năm như vậy, cô cũng dần học được cách thôi nghĩ về em rồi, nhưng bọn họ vậy mà ngay cả Phó Nham cũng không chịu buông tha.
Tiểu Lâm đổi vé máy bay, quay về Kinh Thị cùng với Phó Điềm Điềm.
Lúc ở trên máy bay, Phó Điềm Điềm rõ ràng cảm giác được nhân viên tổ bay lạnh nhạt và coi thường cô, nhưng bây giờ cô rất mệt mỏi, không muốn nói cũng không muốn để ý cái gì cả, dù cho biết mọi người đang dùng thành kiến nhìn mình.
Nhưng mà thoáng cái cô đã bị paparazzi nghe tin mà đến và các phóng viên ngăn chặn ở máy bay, cũng không biết ai tiết lộ hành tung của cô, từng vòng từng vòng người chặn cô ở trong sân bay, còn bảo an của sân bay chỉ mang tính tượng trưng mà chắn giúp cô, trên cơ bản là họ khoanh tay đứng nhìn.
Microphone của phóng viên gần như áp sát mặt cô: “Xin hỏi đối với lời nói của bà Trương Thúy Minh, cô có gì muốn nói không?”
“Chuyện giữa cô và em trai mình là thật sao?”
“Chuyện cô hối lộ lãnh đạo là thật sao?”
“Bà Trương vào tù có phải có liên quan đến cô không?”
…
Tiểu Lâm nỗ lực che chắn trước người Phó Điềm Điềm, nhưng mà chỉ chốc lát đã bị đám người đẩy ra, những người khác làm việc trong đoàn đội của Phó Điềm Điềm cũng bị đẩy ra giống vậy, Phó Điềm Điềm tựa như một con cá bị sóng biển đẩy lên trên bờ, đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn, cô nghĩ tới thân thể lạnh băng của Phó Nham cùng ngày đêm gian nan kia, miệng vết thương của cô bị người xé mở, tất cả mọi người đứng vây xem ở trên bờ, thậm chí bọn họ còn đang suy nghĩ làm thế nào để rải thêm chút muối lên miệng vết thương của cô để làm cho con cá này trở lên càng ngon hơn.
Trời đất bắt đầu xoay tròn, trong lúc xô đẩy, có một cái mũ được ném tới che đầu cô lại, sau đó Phó Điềm Điềm liền rơi vào một cái ôm ấp ấm áp. Hơi thở quen thuộc, thân hình cao lớn, giờ này khắc này, cái ôm ấp này lại làm cô quyến luyến như thế, thanh âm A Bạch vang lên trên đầu cô: “Anh đến đây đón em về nhà.”
Một chữ “nhà” làm Phó Điềm Điềm suýt chút nữa rơi nước mắt.
Lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt A Bạch đã không chút độ ấm, sau khi đám người vốn dĩ đang cãi nhau ồn ào nhìn thấy ánh mắt A Bạch đều quỷ dị mà an tĩnh lại.
Đám người bị bảo tiêu dẹp sang một bên để lộ ra một con đường, A Bạch ôm Phó Điềm Điềm đi ra ngoài, lúc sắp ra ngoài cửa, hắn xoay người nói với đám người kia: “Tụ tập gây rối, nghiêm trọng ảnh hưởng trật tự công cộng, chắc các người biết xử lý thế nào rồi chứ.”
“Biết.”
“Không được có bất kỳ ảnh chụp nào lộ ra ngoài.”
“Được.”
Phó Điềm Điềm vẫn luôn được A Bạch ôm trong ngực, chiếc mũ rộng che tầm nhìn của cô, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng mà trong lòng không hiểu sao mà thấy rất an tâm, dường như bắt đầu từ lúc A Bạch xuất hiện, tâm tình vốn đang kích động của cô liền an tĩnh lại.
Cái loại cảm giác giống như đã từng quen biết kia lại nổi lên, nhưng hiện tại cô nghĩ lại thì chẳng thể nhớ ra cái gì cả.
Lúc về đến nhà, chị Vương đã chạy đến.
Vốn dĩ cô muốn đến sân bay, sau đó lại nhận được tin tức của A Bạch nên trực tiếp đến đây.
“Điềm Điềm, em không sao chứ.”
Phó Điềm Điềm lắc đầu: “Em không sao, bây giờ trên mạng thế nào?”
Chị Vương đưa tới một cái ipad: “Cái mụ Triệu Thúy Minh này đúng là quá đáng mà, bà ta lấy thân phận người bị hại tham gia tiết mục thăm hỏi của thời sự, khóc trông thật giả tạo, nhưng vậy mà cũng có người tin.”
Chị Vương nói như vậy cũng đã thay đổi một chút, trên thực tế, ngoại trừ fans cứng của Phó Điềm Điềm, bây giờ cả mạng xã hội đều đang muốn trừng phạt cô, đòi cô ra mặt nói chuyện, các loại ngôn ngữ ô uế cùng ngôn ngữ công kích bay đầy trời, độ thiện cảm thật vất vả mới tích lũy được không lâu khi tham gia gameshow trước đó lập tức rơi thẳng xuống đáy cốc.
Triệu Thúy Minh than thở khóc lóc tạo hình tượng người dân lao động ở tầng chót thành thật chịu ức hiếp, bộ dáng tiều tụy lại già nua kia của bà ta rất dễ dàng lấy được lòng tin của người khác, mà cái hình tượng này rất dễ dàng khiến cho phần lớn quần chúng nhân dân đồng cảm.
Từ xưa đến nay, nhân dân lao động không tiền không thế mới chiếm phần lớn trong xã hội, khi bạn đứng đối lập với bọn họ, mỗi một ngụm nước miếng của bọn họ cũng có thể làm bạn chết đuối, mà Triệu Thúy Minh miêu tả, làm Phó Điềm Điềm hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với bọn họ, cũng thành công chọc giận cư dân mạng.
Hơn nữa loại tin tức chị em loạn luân này cho dù người công bố là người bình thường cũng thành điểm yếu trí mạng.
“Rốt cuộc mọi chuyện là sao, chúng ta mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ một chút, loại chuyện này, không phải bà ta muốn bịa đặt là có thể bịa đặt được……”
“Chuyện về em trai em kia là giả.” Phó Điềm Điềm ngắt lời cô: “Nhưng mà hối lộ là thật, Triệu Thúy Minh đúng là do em tìm cách đẩy vào ngục giam.”
Sau một lúc lâu, chị Vương mới tìm về được thanh âm của mình: “Em… Sao em lại…”
“Em không hối hận.” Thanh âm Phó Điềm Điềm rất mỏi mệt nhưng cũng rất kiên định: “Nếu được quay lại thì em vẫn sẽ làm như vậy.”
Việc Phó Nham qua đời vẫn luôn là vết sẹo trong lòng Phó Điềm Điềm, người mỉm cười nói sáng tốt lành với cô vào buổi sáng, nói không có liền không có, mà cách nói của mọi người là bởi vì Phó Nham ham chơi, Phó Điềm Điềm không thể nào chấp nhận kết quả này.
Cảnh sát không muốn điều tra, vậy thì cô tự mình điều tra.
Cô đến thăm hàng xóm láng giềng, người bán hàng rong, ông chủ tiệm ăn vặt……Cô bị người ta đuổi đi thì liền ngồi xổm ở cửa chờ, bọn họ không muốn nói, cô liền nói lời khách sáo, hôm nay hỏi một câu, ngày mai hỏi một câu, cuối cùng cũng sẽ có thể tìm ra được lúc bọn họ sơ hở. Phó Điềm Điềm tốn một tháng mới tính là ghép nối được rõ ràng mọi chuyện.
Cô biết ngay là Phó Nham không phải là người ham chơi, thằng bé là bị người ta hại chết.
Lúc cô không thể để ý, Phó Nham chịu vô số ức hiếp, ăn vô số khổ sở. Tất cả mọi người đều bắt nạt nó, các đứa trẻ đầu gấu trong viện bắt nạt nó, Triệu Thúy Minh bắt nạt nó, ngay cả người qua đường cũng đều hùa theo bắt nạt nó, nhưng mà Phó Nham chỉ biết cười, nó là một đứa trẻ ngốc, nó ngây ngốc để người khác bắt nạt.
Phó Điềm Điềm trở về, nó cũng chỉ biết cười với cô, ngay cả cáo trạng nó cũng không làm.
Triệu Thúy Minh là người cô bỏ tiền thuê đến để chăm sóc nó cũng là một trong số những người bắt nạt nó tàn nhẫn nhất. Trước mặt Phó Điềm Điềm thì bà ta cúi đầu nghe theo, Phó Điềm Điềm vừa đi, bà ta đã coi Phó Nham là đồ chơi của mình, tùy ý bắt nạt sai bảo.
Phó Nham chết là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì Triệu Thúy Minh trộm đồ Phó Điềm Điềm nên hai người xảy ra tranh chấp, sau đó Triệu Thúy Minh ném đồ đi, ném tới giếng nước, bà ta nói: “Mày đi nhặt đi.”
Chuyện này còn có mấy đứa trẻ khác chứng kiến, bắt nạt Phó Nham vẫn luôn là trò chơi yêu thích nhất của bọn chúng, bọn chúng liền đứng ở bên cạnh ồn ào, thậm chí còn có người đẩy nó: “Đồ rơi xuống rồi, mày đi nhặt đi.”
Bọn chúng không nghĩ tới Phó Nham thực sự sẽ đi nhặt, Phó Nham ở bên cạnh giếng nhìn xung quanh, nó bị mờ mắt do người khác ném tới, sau đó nó bị rơi xuống.
Bọn chúng còn ở bên cạnh cười, chờ đến khi Triệu Thúy Minh rốt cuộc luống cuống, hoang mang rối loạn tìm người vớt lên thì đã không còn kịp nữa rồi.
Thế nên Triệu Thúy Minh mới biết mình đã gây ra họa lớn, bà ta luống cuống, cha mẹ những đứa đầu gấu kia cũng luống cuống, sau khi hoảng loạn bọn họ mới bình tĩnh lại, hơn nữa thống nhất cách xử lý.
Triệu Thúy Minh vẫn luôn rất sợ Phó Điềm Điềm, một cô gái có thể một mình mang theo em trai khuyết thiếu trí lực sinh sống cũng không phải là người dễ chọc gì, trước mặt Phó Điềm Điềm bà ta luôn khiêm tốn, cho nên Phó Điềm Điềm mới chưa từng nghi ngờ bà ta, bây giờ việc đã đến mức này, Triệu Thúy Minh trực tiếp chạy. Bà ta sợ Phó Điềm Điềm, bà ta cảm thấy Phó Điềm Điềm sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Phó Điềm Điềm đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bà ta, cô hận bản thân, hận bản thân không đủ quan tâm đến Phó Nham, hận Triệu Thúy Minh, nếu không phải bà ta dẫn đầu và mặc kệ thì ai dám bắt nạt Phó Nham. Cô hận người xung quanh, hận bọn họ lạnh nhạt vô tình.
Nhưng mà đối với cái chết của Phó Nham, cảnh sát chỉ quyết định là tai nạn ngoài ý muốn, cô tin lời đồn và suy đoán của mình không thể trở thành bằng chứng, cô cũng không có nhân chứng, cô không trách được bất kỳ một ai.
Cái gì cô cũng không có, cha tái hôn, mẹ mất tích, em trai duy nhất cũng mất rồi, cô phát ngốc trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt cô dừng lại trên bàn… Cô cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, cô còn có tiền, cô còn có mạng sống này.
Tuy rằng Phó Sanh mặc kệ cô, nhưng mà tiền sinh hoạt cũng gửi đến đúng hạn, bây giờ ông ta thăng chức thuận lợi, ra tay cũng hào phóng, trước kia Phó Điềm Điềm vẫn luôn tích góp tiền, chờ đến ngày tích góp đủ tiền rồi thì liền mang Phó Nham đến nước L khám bệnh, cô nghe nói nơi đó y tế cực kỳ phát triển, rất nhiều bệnh nan y đều có cách giải quyết ở nơi đó, Phó Điềm Điềm vẫn luôn ôm một tia hy vọng với nơi đó.
Nhưng mà bây giờ Phó Nham mất rồi, số tiền này cũng trở nên vô dụng, trong phòng tối tăm dễ dàng khiến người khác nảy sinh ra ý tưởng đen tối, Phó Điềm Điềm quyết định được ăn cả ngã về không, cô không thể chịu được Phó Nham cứ không minh bạch chết đi như vậy mà bản thân lại chẳng làm được gì.
Cô thấp thỏm bất an mà cầm thẻ ngân hàng đi tìm lãnh đạo mà Triệu Thúy Minh từng nói, đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, cô từng có ý muốn bỏ cuộc, nhưng cô vẫn đi, cô cảm thấy bản thân là chính nghĩa.
Đối phương tốn ba phút tiếp đãi cô, sau đó giáo dục cô một lúc, từ chối cô.
Nhưng mà Phó Điềm Điềm không chịu bỏ qua như vậy, bây giờ cái gì cô cũng không sợ, thậm chí cô còn từng nảy sinh ý niệm điên cuồng hơn, nhưng mà không quá một ngày, người đã từng từ chối cô kia lần nữa tìm được cô, hơn nữa đồng ý sẽ giúp cô.
Sau đó, cô nghe được tin tức Triệu Thúy Minh vào tù.
Nếu không phải Triệu Thúy Minh lại thoát ra thì cô cũng đã sớm quên người này rồi.
Chị Vương ở bên cạnh cứng miệng không trả lời được, bởi vì nhắc đến cái từ mẫn cảm “hối lộ” này, weibo official của cơ quan công an chia sẻ một cái weibo liên quan, hơn nữa tỏ vẻ nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự có oan tình thì sẽ lên tiếng giải oan.
Đây đã không còn chỉ là vấn đề quan hệ xã hội nữa rồi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Phó Điềm Điềm tiêu rồi. Cô mất năm năm để đạt được vị trí hiện tại——- là người được giới nghệ sĩ sủng ái, là người tâm phúc của giới thời trang, bảo đảm view khi quay phim truyền hình, tham gia diễn xuất bộ điện ảnh hay nhất sắp chiếu phim. Tác phẩm của đạo diễn Triệu vẫn luôn là ứng cử viên danh giá để giành lấy giải thưởng, nếu may mắn thì cô có thể đạt được giải thưởng điện ảnh đầu tiên trong cuộc đời mình.
Tình thế hiện tại không thể xoay trở được, năm năm tích lũy mọi thứ, nhưng bây giờ đều xong cả rồi.
Đêm đó, chị Vương cùng đoàn đội quan hệ xã hội phát biểu rất lâu trên Weibo, công khai khiển trách hành vi phạm tội của Triệu Thúy Minh, cùng với chuyện bà ta có ý đồ không tốt tung bịa đặt, nhưng chuyện hối lộ lại tuyệt không nhắc tới.
Phó Điềm Điềm mất mấy trăm vạn fans, nhưng mà đa số Điềm Chanh vẫn lựa chọn tin tưởng cô.
Lịch chiếu《Cốt nhục》 lập tức lui lại, công tác tuyên truyền ngừng lại, ngày chiếu phim trở nên xa xôi không thể với tới.
Bây giờ mọi người đều đang chờ cơ quan công an đáp lại, nếu chuyện này là thật, Phó Điềm Điềm sẽ gặp phải các loại lời nói phê phán không như mong muốn cùng số tiền bồi thường có giá trên trời, nếu tình huống nghiêm trọng, còn có thể sẽ ngồi tù.
Một minh tinh muốn khởi lên thì khó, nhưng sụp đổ lại là chuyện trong một giây mà thôi.
Phó Điềm Điềm phát ngốc trong biệt thự của mình, tâm tình lại bình tĩnh đến dị thường, năm năm cũng chỉ là cái búng tay, bao nhiêu người phù dung sớm nở tối tàn, cô cũng chỉ là một người trong đó thôi.
Chỉ là thật đáng tiếc không thể nhìn thấy《Cốt nhục》được công chiếu, bộ phim điện ảnh này là tâm huyết của bọn họ, ngày tháng ăn cỏ ăn trấu kia thật vất vả nhưng cũng thật vui vẻ, bây giờ mọi thứ đều biến thành bọt nước.
Cô rất xin lỗi mọi người.
Phó Điềm Điềm cầm vòi hoa sen đi tưới nước cho hoa lan trên ban công, cô rất thích hoa lan, đặc biệt là hoa lan màu hồng nhạt, lúc hoa nở không quá rực rỡ nhưng cho cô cảm giác thật thoải mái bình thản.
Thật ra cô vẫn luôn nghĩ tới những ngày tháng như vậy, ngày tháng bình đạm lại hạnh phúc, không cần oanh oanh liệt liệt, nhưng có thể giản dị tự nhiên, đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô vẫn luôn đi ngược lại với ngày tháng như vậy.
Cô tưới nước cho tất cả hoa lan trên ban công, A Bạch đã đi tới: “Hoa lan không cần tưới nhiều nước như vậy.”
Một loạt hoa lan mọc rất tốt trên ban công vẫn luôn là do A Bạch chăm sóc, từ trước đến nay Phó Điềm Điềm chăm lan được.
“Có phải em là một người tồi tệ không.” Phó Điềm Điềm Điềm hỏi.
A Bạch duỗi tay xoa đầu cô: “Em có thích trời nắng không?”
Phó Điềm Điềm gật đầu.
“Nhưng mà có người không thích, bởi vì bọn họ cảm thấy trời nắng sẽ khiến họ bị đen. Có người chửi bới em, cũng không có nghĩa là em không tốt, người không nói lý trên thế giới này nhiều vô kể, mà quan điểm của bọn họ vốn không hề quan trọng.”
Hắn giữ chặt tay cô: “Em chỉ cần nhớ kỹ, anh thích em, thích em tùy hứng, thích em giương nanh múa vuốt, thích em dịu dàng, thích em ác liệt, thích mọi thứ của em.”
“A Bạch…”
A Bạch cúi đầu, cúi người hôn cô, Phó Điềm Điềm nhắm mắt lại, hai người lẳng lặng ôm hôn ở trên ban công, gió nhẹ phất qua, một loạt hoa lan lay động.
Bởi vì ảnh hưởng của dư luận quá lớn, nhằm vào chuyện của Triệu Thúy Minh, cơ quan công an đã lập án điều tra, cách nói trên mạng mỗi ngày một khác, hôm nay có người nói thấy Phó Điềm Điềm bị cảnh sát mang đi, ngày mai đã có người nói Phó Điềm Điềm bị phạt bao nhiêu năm, nhưng mà tất cả mọi người cảm thấy lần này Phó Điềm Điềm rơi vào vũng lầy sẽ không thể đứng lên được nữa.
Hai ngày sau, rốt cuộc chuyện này cũng tra ra manh mối, dựa vào kết quả điều tra chuyện này, weibo official của cơ quan công an Kinh Thị đưa ra video cùng công văn, dân mạng mở di động ra, chuẩn bị cống hiến sự quan tâm cuối cùng của mình tới với đóa hoa điêu tàn này.