Khi tin tức Thẩm Thời Khanh và Phó Điềm Điềm kết hôn được truyền ra, tập thể giới truyền thông đều chấn động, tin tức này nằm ở tiêu đề trên trang nhất của các tờ báo mấy ngày liền.
Mấy ngày đầu Phó Điềm Điềm còn đăng vài cái thông báo, nhưng bạn bè truyền thông thực sự quá nhiệt tình khiến cô bị phóng viên truy đuổi mấy ngày, cuối cùng cũng không chống đỡ được, nhanh chóng hoàn thành hết mọi công việc để chạy về nhà.
Nhưng cô không nghĩ đến, khi về nhà thì phiền phức lại tìm tới tận cửa.
Phó Điềm Điềm nhìn một nam hai nữ đứng ở phía đối diện, quản gia đứng phía sau cô, nổi bật lên dáng vẻ bễ nghễ được chân truyền từ Thẩm Thời Khanh.
Đối diện là ba người nhà họ Phó, người đàn ông tên Phó Tề tự xưng là bác hai của cô, hai nữ sinh kia một là con gái của hắn, còn lại là con gái của anh trai hắn, tên là Phó Minh Nghiên và Phó Minh Phi.
Phó Minh Nghiên dáng vẻ xinh đẹp hiếm có, gương mặt này dù có đặt trong ngành giải trí cũng được tính là mỹ nhân hàng đầu, lại bởi vì xuất thân ưu tú nên cả người tỏa ra khí chất trong sáng, còn pha chút thanh cao cùng cảm tình đúng chuẩn hình tượng nữ thần.
Khuôn mặt Phó Minh Phi kém hơn Phó Minh Nghiên một chút, nhưng cũng là dáng vẻ thanh tú ưa nhìn, thưởng thức kỹ lại mang một tư vị khác so với Phó Minh Nghiên.
Phó Điềm Điềm không kiêng kỵ đảo mắt qua hai mỹ nhân trước mặt, sau đó mới hỏi: ‘‘Mấy người tìm tôi có việc gì?’’
Ánh mắt Phó Điềm Điềm nhìn bọn họ vô cùng trần trụi không kiêng dè gì khiến trong mắt Phó Minh Nghiên hiện lên mấy phần tức giận, nhưng cha mình lại đang ở cạnh nên chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, ngồi cạnh cha tỏ vẻ một mỹ nhân lạnh lùng.
Phó Tề ưỡn ngực, nghiêm mặt cười nói: ‘‘Chúng ta đều là người một nhà, trước kia để cháu một mình lưu lạc bên ngoài là do chúng bác thất trách. Mấy hôm nay xem tin tức mới nhận ra cháu, ai, đều do cha cháu không tử tế, một mực giấu giếm thân thế của cháu, chẳng lẽ Phó gia chúng ta không nuôi nổi một đứa con gái sao?’’
‘‘Ồ?’’ Phó Điềm Điềm uống xong một ngụm trà liền đặt chén trà xuống, nhàn nhạt cười nói: “Các người muốn tôi về Phó gia nhận thân?”
Phó Tề cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói: “Cháu vốn là con cháu trong nhà, nếu các bác đã tìm được cháu, chắc chắn sẽ không bỏ mặc không lo. Không phải cháu sắp lập gia đình sao? Thẩm gia là một gia tộc lớn, một mình cháu gả đi nhất định sẽ phải chịu khổ, nhưng nếu có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì sẽ khác. Đợi cháu nhận tổ quy tông rồi, các bác sẽ chuẩn bị cho cháu đồ cưới thật phong phú để cháu hãnh diện mà gả đi.”
Phó Điềm Điềm cười nhưng không nói, Phó Tề nhanh chóng kéo Phó Minh Nghiên và Phó Minh Phi tới: “Hôm nay bác cố ý mang chị Minh Nghiên và em Minh Phi của cháu tới, nếu bây giờ cháu chưa muốn trở về Phó gia cũng được, con gái các cháu hay nói nhiều, Minh Nghiên lại gần tuổi cháu, bác để nó ở lại, chờ các cháu thân quen rồi, cháu cùng Minh Nghiên trở về đi.”
Phó Minh Phi “hừ” một tiếng, âm thanh không lớn nhưng Phó Điềm Điềm nghe thấy được
Thật sự là có chút ý tứ, Phó Sinh tốt xấu gì cũng sinh ra cô, nuôi nấng cô, mặc dù không quan tâm cô nhiều, thậm chí còn tránh mặt, nhưng cô đúng là phải dựa vào tiền sinh hoạt của Phó Sinh mà sống đến trưởng thành. Hiện tại Phó Sinh vẫn không tới tìm cô, còn người bác này không biết từ đâu mò đến. Còn vừa đến đã muốn nhét người vào nhà cô, tưởng cô là một kẻ ngốc thật sao?
Nhưng mà, Phó Minh Nghiên xinh đẹp như vậy, đến cô cũng phải nhìn vài cái, cô rất hiếu kỳ, lúc Thẩm Thời Khanh nhìn thấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Phó Điềm Điềm mặt không đổi sắc, nghiêng đầu hỏi quản gia: “Bao giờ A Thời về?”
“Thiếu gia đang trên đường về, sắp tới rồi.”
Quản gia là người bên cạnh mẹ của Thẩm Thời Khanh, sau khi Chung Vũ chết thì đi theo Thẩm Thời Khanh, vì thế nên đã quen gọi hắn là thiếu gia.
Phó Điềm Điềm gật đầu, nhìn phía đối diện: “Chuyện này tôi không làm chủ được, hôn phu của tôi sắp về rồi, các người nói với anh ấy đi.”
Sắc mặt Phó Tề lóe lên chút vui vẻ, nhưng ngay lập tức thu lại, ngay cả Phó Minh Nghiên cũng thu lại vẻ cao ngạo trên mặt, còn xuất hiện thêm mấy phần ngượng ngùng.
Quản gia quan sát thấy tất cả, trong lòng có chút khinh thường, thiếu gia nhà hắn có loại mỹ nhân nào chưa thấy qua, như thế này chính là thấy mình có mấy phần tư sắc thì muốn tiếp cận thiếu gia sao?
Theo hắn mà nói, Phó Điềm Điềm so với Phó Minh Nghiên kia xinh đẹp hơn nhiều, nhưng nhìn vẻ muốn xem kịch vui của Phó Điềm Điềm, quản gia cũng có chút bất đắc dĩ, cuộc sống sau này, chắc hẳn sẽ không nhàm chán đâu.
Một lúc sau, Thẩm Thời Khanh về đến.
Phó Điềm Điềm nghe thấy tiếng động ở cồng liền đi ra đón hắn. Thẩm Thời Khanh cởi giày đi vào trong, ôm cô hôn một cái: “Buổi sáng ở nhà làm gì?”
“Bản vẽ phác thảo của áo cưới đưa tới, em còn lấy số đo nữa.”
“Lát nữa anh cùng xem với em.”
Hai người vừa nói vừa đi vào, quản gia đã quen với hành động thân mật của bọn họ, ngược lại ba vị khách kia có chút xấu hổ, nhất là Phó Minh Nghiên, ánh mắt cô khi nhìn Phó Điềm Điềm đã không che giấu được lửa giận.
Thẩm Thời Khanh cũng nhìn thấy ba người, hắn hỏi Phó Điềm Điềm: “Bọn họ là ai?”
Phó Tề đang muốn tự giới thiệu, Phó Điềm Điềm đã nói trước: “Mấy người này họ Phó, là bác và chị em họ của em.”
Phó Điềm Điềm là diễn viên, nước mắt muốn có là có, lúc này trong mắt đã ẩn sẵn một tầng nước mắt, cuối cùng hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Thời Khanh: “Ông ấy nói em một mình đến Thẩm gia sẽ bị bắt nạt, có Phó gia làm chỗ dựa thì không ai dám bắt nạt em, em sẽ bị bắt nạt thật sao?”
Mặc dù biết Phó Điềm Điềm đang diễn, mặt Thẩm Thời Khanh vẫn tối sầm lại, ánh mắt nhìn Phó Tề vô cùng lạnh lẽo: “Tôi lại muốn xem, ai dám bắt nạt vợ của Thẩm Thời Khanh tôi.”
Phó Tề cũng không nghĩ Phó Điềm Điềm lại đột nhiên kể lại với Thẩm Thời Khanh, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cười làm lành nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi là trưởng bối của Điềm Điềm, đương nhiên hy vọng Điềm Điềm sống thật tốt, Phó gia chúng tôi so với Thẩm gia vẫn không là gì cả, nhưng cũng là nhà mẹ đẻ của Điềm Điềm, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ.”
“Ý ông là tôi không bảo vệ được vợ mình nên cần Phó gia nhà ông tới giúp sao? Phó gia nhà ông thể diện thật lớn!”
Phó Tề sắp khóc đến nơi, mặc dù Thẩm Thời Khanh tuổi còn trẻ nhưng lại quá mức cường thế, Phó Tề đứng trước mặt hắn cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Ông cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi, vội vàng nháy mắt với con gái đứng đằng sau.
Từ lúc Thẩm Thời Khanh bước vào, ánh mắt Phó Minh Nghiên vẫn luôn dán trên người hắn, bây giờ thấy cha ra hiệu, cô không do dự nhanh chóng bước tới, còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Thời Khanh đã nói trước: “Đứng ở đó, đừng lại đây, tôi bị dị ứng với mùi son phấn.”
Nói xong còn kéo Phó Điềm Điềm lùi về sau một bước.
Phó Minh Nghiên từ nhỏ luôn được người ta theo đuổi, chưa từng gặp phải loại nhục nhã này khiến cô vừa thẹn vừa giận.
Phó Minh Phi đứng bên cạnh cũng cảm thấy tức giận: “Phó Điềm Điềm không phải cũng trang điểm sao, sao anh không nói cô ấy?”
Phó Điềm Điềm là minh tinh, lúc bình thường cũng phải trang điểm, hơn nữa sáng nay cô vừa gặp nhà thiết kế váy cưới, vì để tỏ lòng tôn trọng với khách nên cô cũng trang điểm nhẹ, mặc dù nhìn không quá rõ nhưng cũng gọi là có.
Thẩm Thời Khanh giống như vừa nghe được cái gì đó rất buồn cười: “Những người khác có thể so sánh với vợ tôi sao?”
Hắn xoa đầu Phó Điềm Điềm: “Nếu như là Điềm Điềm, bị dị ứng thì tôi cũng vui vẻ chịu đựng.”
Phó Điềm Điềm vẫn đang đứng xem kịch, không nghĩ tới đột nhiên bị Thẩm Thời Khanh nói tới, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến lợi hại khiến không cô dám đối mặt với hắn, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Quản gia cũng rất vui mừng, không ngờ thiếu gia từ bé đã giỏi ăn nói, sau khi gặp được Phó Điềm Điềm liền trở thành cao thủ thả thính. Nhưng có vẻ ba người kia lại không vui vẻ lắm.
Phó Minh Nghiên cảm thấy mình như bị tát một cái, mặt nóng bừng bừng, hai người kia sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Thẩm Thời Khanh cũng không muốn tốn thời gian với bọn họ. Theo hắn thấy thì mấy người Phó gia này đều không phải loại tốt lành gì, trước kia chẳng quan tâm gì tới Phó Điềm Điềm và Phó Nham, bây giờ Điềm Điềm kết hôn với hắn thì lại quay qua muốn lấy lòng, quả thực là tâm tư Tư Mã Chiêu.
Nói rằng bọn họ không biết Phó Điềm Điềm tồn tại trên đời, chuyện này tuyệt đối không thể tin được, trước kia lúc hắn vẫn là Chung Thời, chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể hỏi thăm được tin tức. Bọn họ căn bản không phải là không biết, mà là lười để ý tới, mặc cho hai chị em Phó Điềm Điềm tự sinh tự diệt.
Bây giờ muốn lấy lòng, còn phải xem hắn có đồng ý hay không.
Thẩm Thời Khanh xua tay với quản gia một cái, quản gia hiểu ý, không cần hắn phải mở miệng, trực tiếp tiễn khách.
Phó Tề còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng quản gia cũng không thèm nể mặt ông, trực tiếp gọi bảo vệ tới, “đưa” ba người ra ngoài.
Tiễn người ra về xong, cả người Phó Điềm Điềm mềm nhũn, giống như không có xương cốt nằm trên ghế salon, nhìn Thẩm Thời Khanh: “Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy cũng bị anh chọc cho khóc, không đau lòng sao?”
“Đại mỹ nhân không phải đang ở đây sao?” Thẩm Thời Khanh chồm người qua, “Ai chọc em khóc? Anh đánh hắn giúp em.”
Phó Điềm Điềm đẩy hắn ra: “Em nói Phó Minh Nghiên, anh thấy cô ấy không xinh thật sao?”
“Thường thôi.”
“Tiêu chuẩn của anh cao thật đấy.”
“Đúng vậy, nên vất vả lắm mới gặp được em, nhất định phải bám thật chặt.”
Phó Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, cô vươn tay ra vẽ lại hình dáng khuôn mặt đó.
Hằng năm, trên mạng đều có bảng xếp hạng những người đẹp trai nhất thế giới. Năm ngoái Phó Điềm Điềm ngồi xem top 10, Thẩm Thời Khanh không phải người trong giới giải trí nhưng sau khi lộ ra vài tấm ảnh lập tức trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng, năm nay cũng vậy, giống như một kiểu lời chào gửi cho hắn.
“Thật ra, tiêu chuẩn của em cũng rất cao.” Phó Điềm Điềm nhẹ nhàng nói.
Cao đến mức, trên thế giới này ngoại trừ Thẩm Thời Khanh ra, cô không thể vừa mắt ai cả.