NHẶT ĐƯỢC LÃO ĐẠI MẤT TRÍ NHỚ - MỘC NHĨ KHAI HOA

Bảo vệ thấy A Bạch: “Sao lại là cậu chứ.”

Ông ta nhớ rõ A Bạch bởi vì hắn quá tuấn tú. Hơn nữa chỉ mới ngày đầu tiên nhậm chức đã bị đuổi việc vì gây xung đột với người khác. Nguyên nhân hình như là vì có người nói xấu về Phó Điềm Điềm.

Bảo vệ đưa cả hai người đến phòng an ninh.

A Bạch thì tiện đường đi ngang qua. Còn người kia thì đến để tìm chị của mình, đang làm lao công ở đây. Cậu ta chỉ vào khóe miệng bị rách của mình nói: “Mọi người xem, do cậu ta đánh đấy. Cậu ta phải bồi thường cho tôi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

A Bạch lặp lại một lần nữa: “Xin lỗi.”

Bảo vệ hy vọng hai người có thể làm hòa với nhau nên chỉ vào video theo dõi, nói với người đang rất kích động kia: “Đúng là cậu ta đánh trước nhưng cậu cũng đánh mà. Số lần đánh còn nhiều hơn cậu ta nữa, chỉ là cậu không đánh trúng cậu ta mà thôi. Nếu cậu đánh trúng thì cậu nghĩ bây giờ trên người cậu ta sẽ lành lặn sao? Hơn nữa cậu cũng mắng cậu ta trước, cậu ta có chọc giận cậu chỗ nào à? Thế mà cậu lại ăn nói thô lỗ như vậy. Tóm lại, cậu nói xin lỗi trước đi.”

Người kia không phục, nhưng chị cậu ta làm việc ở đây, cậu ta không muốn làm chuyện này lớn thêm, chỉ có thể nói lời xin lỗi trước.

“Vậy cậu đi đi.” Bảo vệ nói.

“Cậu ta thì sao?” Người đó hỏi.

“Trường hợp của cậu ta khá nghiêm trọng, tôi phải giữ cậu ta ở đây thêm một lúc nữa.”

Người kia gật đầu, hung hãn trợn mắt nhìn A Bạch rồi rời đi trước.

Người đó vừa đi khỏi thì bảo vệ hỏi: “Chắc cậu là fan của Phó Điềm Điềm, vợ tôi cũng thế. Cậu nói xem, sao miệng của bọn họ lại có thể bẩn như vậy chứ. Vợ tôi nói bọn họ đều là cái gì nhỉ? … Anti… Anti fans?”

A Bạch nhìn ông ta một cái rồi gật đầu.

“Nhưng mà theo đuổi thần tượng thì theo đuổi, không cần dùng tình cảm quá chân thành như vậy. Nếu mà ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế thì không tốt đâu.”

A Bạch nói: “Tôi không phải đang theo đuổi thần tượng.”

“Không phải theo đuổi thần tượng, chẳng lẽ cậu còn muốn cưới Phó Điềm Điềm làm vợ sao? Bây giờ người trẻ tuổi các cậu đều đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, ha ha ha…”

A Bạch: …

Tuy rằng bây giờ có lẽ hắn đang nghĩ hơi xa xôi, nhưng hắn nhất định sẽ kiếm rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền. Hắn phải mở cho Điềm Điềm một công ty giải trí, hắn muốn để cô có thể thích làm gì thì làm cái đó. Hắn muốn cưới Điềm Điềm.

Lúc A Bạch đến Hoàng Đình thì đã muộn hơn một chút so với bình thường, ông chủ Tiết Liên đang chờ hắn ở cửa: “Vì tối hôm qua cậu không đến làm nên chỗ này của tôi suýt chút nữa thì bị người ta đập hết rồi đấy.”

Nói như vậy đương nhiên là hơi quá. Tiết Liên đường đường là phú nhị đại, gia thế vô cùng tốt, làm gì có ai dám đến chỗ hắn ta đập phá cơ chứ.

A Bạch coi như không nghe thấy mấy lời sáo rỗng đó, gật đầu chào hỏi hắn xong liền lập tức đi vào. Dáng vẻ đó trông giống ông chủ hơn cả ông chủ của hắn.

Tiết Liên vội vàng đi theo.

Từ nhỏ Tiết Liên đã lăn lộn ở nhiều nơi với ba hắn. Từng thấy qua vô số loại người, rất ít người khiến hắn không nhìn thấu được. Mà tên Phó Bạch này, hắn lại hoàn toàn không nhìn thấu nổi.

Kỹ thuật pha chế rượu của Phó Bạch quả thực rất xuất sắc nhưng cái cảm giác mà hắn ta mang lại cho Tiết Liên lại không phải là của một chuyên gia pha chế rượu. Trên người Phó Bạch có loại khí chất mâu thuẫn. Bình thường thì có vẻ vô hại, thậm chí còn có chút ngây thơ, không hiểu chuyện đời. Nhưng khí chất vô tình phát ra lại còn áp lực hơn nhiều so với ba hắn nữa. Phải là một người có địa vị cao từ lâu mới có thể có được, chắc chắc Phó Bạch không thể chỉ là một chuyên gia pha chế tầm thường.

Hơn nữa, hắn cũng đã cho người tìm hiểu về phương pháp pha chế rượu của Phó Bạch, đây là phương pháp Tây Dương được truyền đến cung đình rất lâu về trước. Bởi vì kĩ năng hoa lệ chiếm đa số, sau lại dần dần được cải tiến. Cuối cùng đây được coi như là một phương pháp pha chế rượu hoa mỹ nhất và thực dụng nhất trên thế giới. Nhưng tiếc là sau đó phương pháp này bị thất truyền, cho đến khi Tiết Liên nhìn thấy phương pháp này được sử dụng bởi A Bạch.

Có một lần lúc A Bạch tan làm, Tiết Liên ma xui quỷ khiến thế nào mà lái xe bám theo. Nhưng không lâu sau đó đã bị A Bạch phát hiện. Hắn mãi mãi cũng sẽ không quên được ánh mắt kia. Đó là áp lực vốn có tỏa ra từ mãnh thú khi bị động vật nhỏ xung quanh lỗ mãng làm cho bừng tỉnh. Nếu ánh mắt có thể nói chuyện thì khi đó, đôi mắt của A Bạch như muốn nói, “Máy chắc chán sống rồi.”

Sau đó Tiết Liên cùng từ bỏ ý định theo dõi cũng như điều tra Phó Bạch. Bởi hắn có một loại trực giác mãnh liệt mách bảo rằng Phó Bạch không phải là người mà hắn có thể chọc vào. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà A Bạch lại đến quán của mình để làm việc, thế nên tạo quan hệ tốt với hắn nhất định là sự lựa chọn tốt nhất.

Phó Điềm Điềm không được ở nhà quá vì cô phải đi quay thêm một kỳ “Người thừa kế tài sản”, sau đó lại phải chuẩn bị cho buổi thử vai vào thứ sáu.

Từ trước đến nay, kịch bản tốt vốn rất nhiều nhưng không dễ giành được, nếu Phó Điềm Điềm có cơ hội thì luôn luôn nỗ lực hết mình để giành lấy.

Người đi thử vai rất nhiều, ngoại trừ nữ minh tinh nổi tiếng thì còn có không ít các gương mặt mới trong giới. Chắc là mới vào giới giải trí nên đến đây thử vận may.

Có vài đạo diễn thích dùng gương mặt mới. Mấy năm nay có không ít chuyện những người mới nổi tiếng chỉ qua một bộ phim,… nhưng cũng có rất nhiều người không thể nổi lên được.

Lúc Phó Điềm Điềm xuất hiện, mặc kệ là người ngây thơ, đơn thuần hay mưu mô, xảo quyệt thì sắc mặt ai nấy đều khó chịu. Bây giờ nhân khí của Phó Điềm Điềm như mặt trời ban trưa. Vì “Người thừa kế tài sản” vừa phát sóng đã thu cho cô một lượng lớn fans. Chỉ cần Phó Điềm Điềm biểu hiện không tồi thì đạo diễn chắc chắn sẽ nguyện ý dùng cô.

Không ngờ rằng lần này Hạ An Nhiên cũng tham gia thử vai.

Hạ An Nhiên vốn định đứng lên chào hỏi Phó Điềm Điềm vài câu. Nhưng cô không quan tâm, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn, cứ thế mà trực tiếp lướt qua.

Hạ An Nhiên lập tức giận sôi lên.

Chờ cô đi qua, một diễn viên nhỏ muốn nịnh bợ Hạ An Nhiên nói: “Phó Điềm Điềm kiêu ngạo quá đi, chả coi ai ra gì.”

Đứng bên cạnh Hạ An Nhiên là một nghệ sĩ cùng công ty với cô ta. Từ trước đến nay vẫn luôn bất hòa nên nghe thấy vậy liền trợn mắt khinh thường: “Có vài người đúng là không biết tự hiểu lấy. Cứ thích ăn vạ đến nghiện rồi, còn muốn trách người khác không đứng lại để mình ăn vạ nữa chứ. Đúng là to gan thật.”

Hạ An Nhiên quay đầu lại, “Cô cho rằng Phó Điềm Điềm đến đây thì những người như chúng ta còn có thể diễn sao? Đối nghịch với tôi cô vui thế à?”

“Vui? Thấy cô không vui tôi liền có thể vui vẻ, lại còn cảm thấy lần này quả thật không đến mất công nữa.”

Hạ An Nhiên suýt chút nữa bị cô ta làm cho tức chết.

Phó Điềm Điềm là người thứ ba đi vào thử vai, trước đó là hai người tiền bối. Nhưng mà đây là bộ phim hài thanh xuân lãng mạn nhẹ nhàng. Nếu so sáng với hai vị tiền bối, tuổi tác cùng khuôn mặt của Phó Điềm Điềm đương nhiên chiếm ưu thế hơn, cho nên Phó Điềm Điềm vẫn đang chiếm phần thắng.

Tên bộ phim này là “Vị thần cuối cùng trên thế giới”. Đây là câu chuyện về một vị thần cuối cùng còn sống sót sau đại chiến thần ma. Ngủ say mấy ngàn năm rồi bất ngờ thức tỉnh ở hiện tại để rồi xảy ra những việc không biết nên khóc hay nên cười.

Sau khi thần tỉnh dậy, toàn bộ tín đồ đều đã biến mất. Không có sức mạnh tín ngưỡng thì không thể có pháp lực. Mà không có pháp lực thì cô cũng không khác gì một con người bình thường. Vị thần đáng thương đó không xe, không phòng càng không có tiền mua quần áo, ngày ngày bị gia đình thúc giục kết hôn đến nỗi thần kinh suy nhược. Sau đó lại bị nam chính mang về, giả dạng vị hôn thê của anh ta.

Nữ chính làm thần mấy ngàn năm trước cho nên phải biết diễn cái cảm giác uy phong, oai hùng. Lại còn phải diễn được hiệu quả của phim hài. Chẳng hạn như vị thần đó không cách nào thích nghi được với hoàn cảnh sống ở hiện đại nên luôn vấp phải những khó khăn, trở ngại. Thật ra cái này khá khó, không thể diễn xuất tùy tiện mà còn phải thể hiện được cái buồn cười.

Có không ít diễn viên có kĩ thuật diễn tốt nhưng đều thua phim hài. Bởi những chỗ buồn cười rất khó để nắm bắt cảm xúc. Có vài người từ khi sinh ra đã biết phải diễn hài như thế nào, nhưng có người dù kĩ năng tốt đến mấy vẫn không chạm được chỗ buồn cười, diễn phim hài cứ như bị thiểu năng trí tuệ.

Khi Phó Điềm Điềm nhận được kịch bản liền bắt đầu nghiền ngẫm nhân vật. Lúc cô còn là người mới đã từng bị chỉ trích rất nhiều vì kĩ thuật diễn kém nên sau đó mỗi ngày cô đều luyện diễn trước gương, cố gắng điều chỉnh các biểu cảm trên khuôn mặt thật tốt. Hơn nữa, Phó Điềm Điềm vốn dĩ đã rất hài hước rồi, cô biết rõ chỗ buồn cười trong kịch bản phải biểu hiện ra ngoài như thế nào.

Chị Vương chờ cô ở bên ngoài. Tuy rằng chị Vương đã phân tích đối thủ cạnh tranh của Phó Điềm Điềm, cảm thấy lần này cô đã nắm chắc chắn rồi nhưng chưa kí được hợp đồng thì chưa thể yên tâm. Chị Vương lo lắng mà uống hết mấy chai nước, cứ đi tới đi lui.

Tiểu Lâm nói: “Chị Vương, chị muốn đi WC thì cứ đi đi. Chị Điềm Điềm ra thì em sẽ nói với chị ấy.”

“Hả? Ai nói chị muốn đi WC?”

Tiểu Lâm nghi hoặc: “Chị uống nhiều nước như vậy, lại cứ đi tới đi lui, không phải là chị muốn đi WC sao?”

Chị Vương: … Trợ lý ngốc nghếch này là ai tuyển vào vậy.

Sau đó chị Vương sực nhớ, cô trợ lý ngốc nghếch này hình như là do mình tuyển lập tức nghẹn cả họng.

Chị Vương còn đang giận dỗi thì Phó Điềm Điềm đi ra với vẻ mặt vui vẻ. Cô ra dấu ‘ok’ với chị Vương, chị liền thả lỏng cơ thể. Vừa mới thở phào thì chị Vương phát hiện bản thân thực sự muốn đi WC.

Phó Điềm Điềm hỏi Tiểu Lâm: “Chị Vương bị sao vậy, nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”

Tiểu Lâm: “Chắc là nhịn đi vệ sinh, nhịn cũng rất lâu rồi.”

Chị Vương còn chưa đi xa: …

Phó Điềm Điềm cùng Tiểu Lâm đứng đợi chị Vương.

Phó Điềm Điềm nói: “Chị Vương, lần sau nhớ đối xử tốt với bản thân một chút. Nhịn lâu như thế không tốt cho thận đâu.”

Chị Vương giơ tay tỏ ý muốn hù dọa cô diễn viên và trợ lý ngốc nghếch trước mặt mình. Chị hỏi, “Đạo diễn đã nói gì?”

“Muốn em về chờ tin tức, chắc là ngày mai ông ấy sẽ liên hệ với chị.”

Chị Vương gật đầu, sắc mặt tốt hơn, chị nói với cô về công việc khác: “Buổi tối có một bữa tiệc với người phụ trách T&R ở hội sở Hoàng Đình. Em về nghỉ ngơi một lúc, đến lúc đó thì chị đến đón em.”

T&R là một nhãn hiệu đồng hồ quốc tế. Trước đó không lâu Phó Điềm Điềm vừa trở thành người phát ngôn ở khu vực Châu Á của bọn họ nên vẫn còn một chút việc cần phải bàn bạc.

Phó Điềm Điềm gật đầu, ba người rất nhanh đã rời đi khu vực thử vai.

Lúc rời đi Phó Điềm Điềm có thấy Hạ An Nhiên đang cãi nhau với người bên cạnh mình. Nếu bộ dạng hung thần ác bá này bị người ta chụp được thì nói không chừng có thể lên hot search ấy chứ.

Lúc bạn đang nỗ lực thì có vài người đến ăn vạ. Lúc bạn đang tiến lên phía trước lại có vài người cãi nhau. Những người như vậy ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có.

Phó Điềm Điềm chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi.

Chị Vương cũng thấy, “Sao lúc nào cũng bắt gặp Hạ An Nhiên thế nhỉ?” Chị Vương nói xong thì ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Phó Điềm Điềm, năm nay có phải là năm hạn của em không thế? Chị đi cầu cho em cái bùa bình an nhé.”

“Đừng.” Phó Điềm Điềm ngắt lời cô, “Tuy rằng nói ra có lẽ sẽ dọa hai người nhưng cứ để em nói thẳng đi. Em còn có một thân phận khác là người nối nghiệp trong xã hội chủ nghĩa, bởi vì thế cho nên em không thể tin vào phong kiến mê tín được.”

Chị Vương: …

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đã đăng chương mới, chương tiếp theo sẽ đăng lúc 0 giờ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc